Hai người đều bình an trở lại trong phòng sơn chủ, thủ vệ kia thấy hai người thì vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Vị đại gia này, tiểu thư, cầu các ngươi thả ta đi. Ta cũng là bị thiếu trại. . . A không, là bị thằng db Dương Minh bức bách. . ."
Lôi Vũ Đình còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, Trác Phàm đã phất phất tay, lạnh lùng nói: "Lui sang một bên."
Người kia nghe vậy thì vội vàng gật đầu, co rúm lại rồi đứng sang một bên.
Sau đó, Trác Phàm đi đến trước giường. Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của lão đầu kia, Trác Phàm cười nhạt nói: "Ta có thể giúp ngươi chữa khỏi bệnh, nhưng ngươi nhất định phải nghe lời ta."
Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình không khỏi giật mình, kích động nói: "Ngươi thật có thể trị hết thương thế giúp nghĩa phụ ta?"
Trác Phàm không để ý tới nàng, chỉ là chăm chú nhìn ánh mắt lão giả kia.
Ánh mắt lão nhân có vẻ do dự, Trác Phàm biết hắn đang lo lắng điều gì, liền cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi phải làm mấy chuyện thương thiên hại lý hai làm hại người thân. Ta là Trác Phàm, quản gia Lạc gia. Bây giờ chúng ta có địch nhân chung, chỗ ta đang thiếu Đoán Cốt cảnh, hy vọng ngươi có thể giúp ta."
Nghe hắn nói là người của Lạc gia, còn là quản gia, ánh mắt lão nhân kia liền hiện lên vẻ kích động, hai con mắt hung hăng chớp chớp.
Trác Phàm nhếch miệng lên, biết hắn tỏ ý đáp ứng, liền cong ngón tay lên, Huyết Anh liền chui ra từ thể nội thủ vệ sơn tặc, bay đến trước mặt hắn.
Vừa nhìn thấy Huyết Anh, thủ vệ kia liền lộ ra vẻ kiêng dè thật sâu, bởi vì chính là thứ này, biến một người đang sống sờ sờ thành tro tàn chỉ trong nháy mắt.
Lôi Vũ Đình thấy vậy thì cả kinh, bởi vì nàng cũng từng bị đạo hồng quang này khống chế, nàng vội vàng kêu lên: "Trác Phàm, ngươi muốn làm gì?"
"Liệu thương cho hắn." Trác Phàm thản nhiên nói.
"Thế nhưng. . . Thứ này có thể liệu thương sao?" Lôi Vũ Đình nghi hoặc nói, dù sao nàng toàn thấy Trác Phàm sử dụng thứ này dùng để công kích nàng, còn bị hắn làm nhục mà hong thể phản kháng chút nào.
Cho nên nàng không dám xác định, Huyết Anh đến cùng là dùng để chiến đấu, hay là để liệu thương, lỡ đâu, nghĩa phụ càng bệnh nặng hơn thì sao?
Trác Phàm mỉm cười lắc đầu: "Lôi tiểu thư, nghĩa phụ của ngươi đã như thế này rồi, ta muốn làm hại hắn còn phải lằng nhằng như thế sao?"
"Vậy ngươi nói cho ta biết, thứ này là cái gì?" Lôi Vũ Đình vẫn kiên trì nói.
"Ma vật!" Trác Phàm lạnh lùng nói: "Bình thường tu giả Ma đạo chúng ta đều sẽ tế luyện Ma vật, từ công kích đến phòng ngự, Ma vật đều có tác dụng cực kỳ quan trọng. Ngươi biết vì sao lúc trước ta nói lão nhân này có dị vật nhập thể không, sau đó Dương Minh liền ra tay với chúng ta đó?"
Lôi Vũ Đình lắc đầu, nghi hoặc nói: "Không phải ngươi nói đó chỉ là đoán mò sao?"
Phốc! Trác Phàm bật cười: "Bây giờ ta biết tại sao ngươi bị thằng ôn con kia lừa rồi, thật là ngu ngốc. Lúc đó ta lừa gạt hắn, vậy mà ngươi cũng tin? Nếu không, hắn làm sao có thể yên tâm rời đi như thế?"
Lôi Vũ Đình đỏ bừng mặt, chỉ biết xấu hổ cúi thấp đầu.
Từ nhỏ nghĩa phụ đã nói nàng tư chất không tệ, là kỳ tài luyện võ, hôm nay là lần đầu tiên có người nói nàng ngu ngốc.
"Hắn tay với chúng ta là bởi vì ta nói trúng chỗ đau của hắn. Lão nhân này bất động không thể động đậy được chính là bởi vì Ma vật nhập thể! Cho nên ta mới phải dùng Ma vật của ta thanh trừ Ma vật của hắn."
Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình có phần hiểu ra, nhưng nàng vẫn còn lo lắng, thấp thỏm nói: "Ma vật của ngươi. . . Có thể trị được Ma vật của hắn sao?"
"Ha ha ha. . ." Trác Phàm cất tiếng cười to, như thể vừa được nghe câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Lúc trước sau khi chẩn bệnh, hắn đã biết Ma vật của Dương Minh chỉ là loại hình cổ trùng tiện tay luyện chế, là loại Ma vật tầng chót nhất của Ma đạo. Mà Ma vật bản mệnh Huyết Anh của hắn là Chí Tôn Ma vật, ngay cả thượng cổ Thập Đế đều kiêng kị, đây có khác gì bảo cụ tổ đi bắt nạt cháu chắt?
Aiz, không có học thức là thế đấy, thật đáng lo!
Trác Phàm không còn muốn tốn thời gian giải thích cho Lôi Vũ Đình nữa, ngón tay hắn cong lên, Huyết Anh chui vào thể nội lão giả.
Chỉ một thoáng, hồng quang chạy khắp cơ thể lão giả, trên da hắn bắt đầu nở rộng ra, giống như có 10 triệu con côn trùng béo ngậy đang bò nhúc nhích. Nhưng phàm là những nơi hồng quang đi qua, côn trùng chỗ đó liền không còn có thể nhúc nhích nữa.
Một lúc sau, Huyết Anh lần nữa bay ra, trở lại thể nội Trác Phàm. Mà lão nhân kia thì bắt đầu động động được đầu ngón tay, miệng to mở, cố gắng phát ra tiếng: "Đình. . . Đình nhi. . ."
"Nghĩa phụ, người có thể nói chuyện!" Lôi Vũ Đình thấy vậy thì vội vàng chạy tới, xúc động bắt lấy tay lão nhân, nước mắt rơi như mưa, kích động không thôi. Mà Trác Phàm lại cau mày, lẩm bẩm nói: "Đáng chết, lão nhân này không động đậy trọng thời gian dài, huyết mạch đã xơ cứng hết rồi. Muốn khôi phục cũng phải một năm nửa năm, thời gian ngắn không giúp được gì cho, lỗ rồi."
Trác Phàm nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lôi Vũ Đình nghe không sót một từ, nàng tức giận quay đầu, hung hăng trừng mắt Trác Phàm: "Ngươi yên tâm đi, nghĩa phụ ta nợ ngươi, Lôi Vũ Đình ta xông pha khói lửa cũng sẽ trả hết, sẽ không để ngươi chịu thiệt.