Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên nhận được tín hiệu, lập tức chia đũa cho tiểu đồng bọn.
Nhóm nhóc con tương đối tín nhiệm Sở Cẩm Niên, nhưng khi Sở Cẩm Chu đưa đũa, bọn chúng cũng không dám nhận.
Sở Cẩm Niên thở dài,"Ai nha, các ngươi nha, đừng sợ đừng sợ, ca ca ta là ca ca tốt nhất thiên hạ, sẽ không khi dễ các ngươi."
Biểu tình của đám nhóc con đều sắp rạn nứt.
Nói cái gì vậy?
Sở Cẩm Chu chính là tiểu bá vương nổi danh trong thôn!
Bản thân Sở Cẩm Niên còn thường xuyên bị khi dễ, bị đánh! Loại lời này làm sao nói ra được?
Tất cả đều cảm thấy Sở Cẩm Niên thật đáng thương, nhất định là bị ca ca khi dễ quá mức, ngay cả lời nói thật cũng không dám nói.
Sở Cẩm Chu đưa đũa cho Sở Cẩm Niên,"Niên Niên, ngươi chia cho mọi người đi."
Sở Cẩm Niên thở dài, loại nhiệm vụ gian khổ này vẫn phải do nó làm!
Cuối cùng trong tay mọi người đều có đũa.
Từng người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Mộc Mộc thèm ăn nhất vươn đũa ra trước, lúc này cả bọn mới lấy hết dũng khí làm theo.
"Ai nha!"
"Ôi mẹ ơi! Đây là thịt gì?! Thơm quá! Ăn ngon quá!"
"Ô ô ô... Thật sự ăn rất ngon nha!"
"Các ngươi ngốc thật đấy! Đây là thịt đầu heo kho! Thịt đầu heo!" Sở Cẩm Niên vừa gắp thịt đầu heo nhét vào trong miệng, vừa phổ cập khoa học cho mọi người.
"Nương ta kho thịt đầu heo, làm món này phải cho vào rất nhiều thứ, rất phiền phức!"
Nói xong, nó nhìn về phía Sở Cẩm Chu,"Đúng không? Ca ca."
Sở Cẩm Chu gật đầu,"Ừ, đệ đệ nói rất đúng."
Bọn nhóc con nhìn hai huynh đệ thân thiết mà há hốc mồm.
Dù đã quan sát thật lâu, nhưng vẫn không thể tin được Sở Cẩm Chu lại đối xử tốt với Sở Cẩm Niên như vậy.
Trong lòng mặc dù có nghi hoặc, nhưng thịt đầu heo kho ở trước mặt, mọi người cũng chỉ quan tâm đến thịt.
Ăn một đĩa lớn thịt đầu heo kho, cả đám bụng đều đầy một nửa. Không dám tin, có một ngày bọn chúng lại có thể ăn thịt đến no.
Đây là cuộc sống của thần tiên đi!
Mộc Mộc híp mắt, nhìn bóng lưng của Thẩm Chỉ.
Rõ ràng nương của Niên Niên rất tốt nha, đâu có xấu xa.
Trong lòng hắn, nương của Niên Niên chính là người mẹ tốt nhất thế gian.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bỗng nhiên nhìn về phía Sở Cẩm Niên, ánh mắt dừng ở đôi giày thỏ nhỏ màu xám mà Sở Cẩm Niên đang đi, nhìn một hồi lâu, hắn lại cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ dơ bẩn đen nhẻm của mình.
Những ngón chân cuộn tròn, lại vểnh lên, trên ngón chân út còn có vết thương do cỏ tranh cứa, vẫn còn rỉ máu.
Máu ở trên đôi chân dơ bẩn, rất dễ bị bỏ qua, không ai biết ngoại trừ chính mình.
Lại nhìn về phía Sở Cẩm Niên, đáy mắt hắn tràn đầy hâm mộ.
Ăn no rồi, nhóm nhóc con cũng phải ra ngoài làm việc.
Bọn chúng chính là muốn đi nhặt củi, cắt cỏ heo! Nếu còn kéo dài nữa, trời sẽ tối mất.
Ngưu Ngưu: "Niên Niên, chúng ta đi trước nha, chúng ta còn phải làm việc nữa, hôm nay cám ơn ngươi và nương của ngươi, hôm khác chúng ta sẽ đến giúp các ngươi làm việc!"
Nói xong, hắn liền phất tay chào hỏi một tiếng, rất nhanh liền dẫn một đám nhóc con nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Sở Cẩm Niên kỳ thật cũng muốn đi, nhưng nó còn phải giúp nương làm việc, còn phải trông chừng than lửa nữa.
"Niên Niên, ngươi đi nói chuyện với cha đi, ca ca sẽ trông thịt."
Sở Cẩm Chu ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn Sở Trường Phong,"Một mình cha, rất nhàm chán."
Sở Cẩm Niên vừa nghe, vội vàng gật đầu,"Ừm ừm! Niên Niên đi ngay!"
Tiểu gia hỏa lạch bạch chạy đến bên người Sở Trường Phong, ngồi xổm bên cạnh chàng, đầu nhỏ dựa vào chân chàng,"Cha, Niên Niên đến chơi với cha đây."
Sở Trường Phong mở mắt ra, mặt trời đã nghiêng về phía tây, trên người không có ánh nắng.
Chàng có chút mất mát, nhưng nhìn tiểu gia hỏa cười như mặt trời, trong lòng lại khó nén thoải mái.
Chàng nhẹ nhàng xoa mặt tiểu gia hỏa,"Hôm nay vui không?"
"Vui ạ!"
Tiểu gia hỏa ôm lấy chân chàng, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bụng bị cái gì cấn đau.
Tiểu gia hỏa ngẩn người, rồi vội vàng thò tay vào ngực lục lọi, lấy ra ba quả mận mà Mộc Mộc đưa cho nó.
"Cha! Xem này! Đây là Mộc Mộc cho con!"
Sở Trường Phong: "Vậy con ăn đi."
Tiểu gia hỏa lắc đầu,"Mận cũng không dễ hái, mộc mộc leo lên cây lắc lư thật lâu, trước kia Niên Niên đã từng ăn rồi, trái cây trân quý muốn chia cho mọi người."
Dứt lời, tiểu gia hỏa liền nhét một quả vào lòng bàn tay Sở Trường Phong, lại nhét một quả cho Sở Cẩm Chu, cuối cùng chạy vào phòng bếp.
Trong bếp, Thẩm Chỉ đang ướp lòng gà.
"Nương, nương! Cho người thứ tốt!"
"Là Mộc Mộc cho con!"
Tiểu gia hỏa đưa quả mận ra,"Nhìn này!"
Thẩm Chỉ ngẩn người,"Nhãi con, con ăn chưa?"
Tiểu gia hỏa đảo mắt một vòng, lập tức nói: "Ăn rồi!"
Thẩm Chỉ há miệng,"Vậy Niên Niên đút cho nương, tay nương đang bẩn."
Tiểu gia hỏa cười tủm tỉm đút vào miệng nàng,"Ăn ngon không?"
Thẩm Chỉ cắn một miếng, chua đến mức răng nàng đều đau.
"Nương, có phải ăn siêu ngon không?!"
Thẩm Chỉ cố gắng nở nụ cười,"Ừm, ngon... Ăn ngon."
Tiểu gia hỏa cực kỳ vui vẻ,"Đây là Mộc Mộc cho con! Hắn trèo lên cây lắc!"
"Mộc Mộc là đứa bé không mang giày phải không?"
"Ừm ừm! Chính là hắn! Chính là Mộc Mộc!"
Thẩm Chỉ mím môi, nghĩ đến bàn chân nhỏ rỉ máu mà nàng vô tình nhìn thấy, trong lòng có chút nặng nề.
"Con gọi Mộc Mộc vào đây đi."
"Mộc Mộc bọn họ đã đi rồi, hắn còn phải cùng Ngưu Ngưu ca ca đi cắt cỏ heo và nhặt củi nữa."
Thẩm Chỉ nhíu mày.
"Nương, đây là gì vậy?"
Tiểu gia hỏa đột nhiên bị lòng gà đang được ướp trong chậu hấp dẫn chú ý.
Trông giống thịt, nhưng lại không hẳn là thịt.
"Đây là lòng gà, chính là ruột của gà, gan gà ấy, lát nữa nương sẽ xào ăn."
Sở Cẩm Niên gãi đầu: "Nương, cái này không phải dùng để nuôi gà và chó sao? Cái này cũng có thể ăn sao?"
"Đương nhiên là có thể."
Thẩm Chỉ xoa đầu nó: "Ra ngoài chơi với ca ca đi, nhớ canh than lửa cẩn thận nhé."
"Dạ được."
Tiểu gia hỏa đi rồi, Thẩm Chỉ tiếp tục chuẩn bị thức ăn.
Chân gà cho vào nồi nấu trong chốc lát, liền bỏ toàn bộ vào nước giếng lạnh để ngâm, tiếp theo cho gà vào nồi hấp.
Khi chân gà ngâm đủ lâu, liền bắt đầu rút xương.
Rút xương cũng không phải là chuyện đơn giản, huống chi còn là hơn nửa nồi chân gà.
Thẩm Chỉ ở trong phòng bếp rút xương gà, bất tri bất giác, thời gian chậm rãi trôi qua.
Chờ tất cả chân gà đều đã rút xương, thịt gà cũng hấp chín, mặt trời cũng sắp lặn.
Thẩm Chỉ xoa xoa bàn tay tê mỏi, vội vàng đi xem thịt khô.
Thịt khô hun hơn nửa ngày, đã hun đến độ hoàn hảo.
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên vẫn tận chức tận trách trông coi cẩn thận.
"Được rồi, thịt khô đã hun xong, có thể mang vào nhà rồi."
Hai tiểu gia hỏa còn quá nhỏ, cũng không có sức lực gì, Thẩm Chỉ không để cho bọn chúng giúp, tự mình mất hơn mười lăm phút để dọn tất cả thịt khô vào nhà.
Nàng đem thịt khô tạm thời đặt trên mặt đất, chờ ngày mai buộc dây thừng rồi treo lên.
"Các con có đói bụng không?"
Thẩm Chỉ thở ra một hơi, hỏi hai tiểu gia hỏa.
"Không đói lắm."
Hai tiểu gia hỏa đã ăn thịt, nên cũng không cảm thấy đói bụng lắm.
Thẩm Chỉ: "Vậy nương từ từ nấu cơm, các con chơi với cha đi."
Thức ăn được nấu rất nhanh, thịt đầu heo cắt thành một đĩa nhỏ, lòng gà đã ướp kỹ, liền bắt đầu xào.
Đổ dầu vào nồi, sau khi dầu nóng, cho thêm ớt ngâm, ngâm gừng, hành, gừng, tỏi, hạt tiêu vào xào cho thơm, sau đó cho thêm hỗn hợp lòng gà vào xào.
Rất nhanh, món lòng gà xào chua cay kích thích vị giác đã làm xong.
Cuối cùng, Thẩm Chỉ lại xào thêm một đĩa rau xanh, nấu thêm một bát canh bí.
Như thế, cơm tối liền xong.