Chương 49: Hạ Kinh Mặc, chẳng lẽ anh thích tôi sao? (1)
Xuyên Thành Mẹ Kế Hào Môn: Đại Lão Huyền Học Phát Điên Rồi
Thị Miêu Mễ Nha04-04-2025 07:27:37
Lúc ở khách sạn, Hạ Kinh Mặc vẫn cố giữ một chút tỉnh táo. Nhưng sau khi lên xe, anh hoàn toàn say khướt.
Về đến biệt thự, Nguyễn Thanh Loan ném anh lên giường, kéo chăn bên cạnh đắp lên người anh. Hạ Kinh Mặc khẽ rên một tiếng đầy khó chịu, nhắm mắt lại, đưa tay lên nới lỏng cổ áo sơ mi.
Nguyễn Thanh Loan hơi do dự một chút, rồi đưa tay giúp anh cởi khuy áo ở cổ. Sau đó cô định đi lấy khăn lông ướt để lau mặt cho Hạ Kinh Mặc.
Vừa đứng lên, đột nhiên Hạ Kinh Mặc nắm lấy tay cô. Giọng nói thường ngày lạnh lùng giờ đây pha lẫn men say, có chút khàn khàn: "Không được đi."
Nguyễn Thanh Loan khựng lại, quay đầu nhìn thì chạm phải ánh mắt mơ màng say của Hạ Kinh Mặc.
Cô lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh Hạ Kinh Mặc đang nắm lấy tay mình, rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh. Vỗ nhẹ lên lưng anh, cô dịu giọng nói: "Được, không đi."
Ngay sau đó một cánh tay vươn qua, ôm lấy eo Nguyễn Thanh Loan, ôm chặt cô vào ngực.
Trên người Hạ Kinh Mặc toát ra mùi nước hoa nhẹ nhàng pha lẫn hơi rượu nồng, bao phủ lấy Nguyễn Thanh Loan, khiến cô hơi hoảng hốt trong giây lát. Cô từ từ nhắm mắt lại.
Thôi vậy, hôm nay cô sẽ không so đo với tên say rượu này.
Cho dù tối qua say rượu nhưng đồng hồ sinh học tốt vẫn khiến Hạ Kinh Mặc mở mắt vào lúc sáu giờ sáng.
Anh cảm thấy cánh tay tê dại, giống như có một vật nặng đang đè lên. Vừa quay lại đã đối diện với đôi mắt cười tươi của Nguyễn Thanh Loan.
"Ôi, chồng yêu, chào buổi sáng! Giờ anh có thể buông tôi ra được chưa?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần vô tư và không đứng đắn.
Ánh mắt Hạ Kinh Mặc co lại, lập tức ngồi bật dậy, rồi theo phản xạ nắm lấy chăn: "Sao cô lại ở đây?"
Thấy vẻ mặt Hạ Kinh Mặc hoảng hốt, Nguyễn Thanh Loan không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lại thấy người kia sắp thẹn quá hóa giận, Nguyễn Thanh Loan vội ho nhẹ một tiếng, rồi chôn mặt vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt đầy vẻ tội nghiệp: "Tối qua chính anh là người kéo tôi lại, không cho tôi đi đó."
Mặt Hạ Kinh Mặc không biểu cảm, không thể nhìn ra chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt anh đã hoàn toàn trống rỗng, tay dưới chăn gần như sắp xé nát chăn: "Nói linh tinh."
Nguyễn Thanh Loan hoàn toàn có thể tưởng tượng được trong lòng Hạ Kinh Mặc đang dậy sóng như thế nào. Cô cố nhịn cười, lôi ra bức ảnh Hạ Kinh Mặc kéo cô không buông: "Nè, bằng chứng đây."
Hạ Kinh Mặc mím chặt môi tạo thành một đường thẳng. Nguyễn Thanh Loan cố nhịn cười, bắt đầu lật lại những bức ảnh phía trước: "Cả đường lôi kéo tôi không buông, còn học theo An An làm nũng, cuối cùng còn bảo tôi đừng đi. Chậc, không ngờ Hạ Kinh Mặc anh lại là kiểu người như thế."
Trong điện thoại, video và ảnh đều đầy đủ hết.
Nhìn thấy bằng chứng, khí thế quanh người Hạ Kinh Mặc càng trở nên nặng nề, áp lực.
Nguyễn Thanh Loan đắc ý cong môi: "Hạ tiên sinh, anh cũng không muốn để người khác biết cảnh anh say rượu chứ? Trả lời tôi một chuyện, tôi sẽ xóa hết những bức ảnh và video này, và cũng sẽ xóa sạch ký ức về tối qua trong đầu tôi."
"Cô đang uy hiếp tôi sao?' Hạ Kinh Mặc khẽ ngước mắt, ánh nhìn sắc bén đầy lạnh lẽo.
"Đừng nói chuyện khó nghe như vậy chứ -" Nguyễn Thanh Loan mỉm cười nhẹ, cô lần lượt xóa đi từng bức ảnh và video trước mặt anh, chỉ còn lại bức ảnh Hạ Kinh Mặc nằm trên giường kéo tay cô, nhưng cô cũng nhấn nút xóa."Sao lại nói là uy hiếp được? Đây gọi là thành ý."
Không khí căng thẳng giữa hai người cuối cùng cũng dịu đi một chút. Hạ Kinh Mặc lên tiếng: "Cô muốn hỏi gì?"
"Tôi muốn hỏi... Hạ Kinh Mặc, trước khi kết hôn, chúng ta thực ra đã từng gặp nhau, đúng không?" Nguyễn Thanh Loan nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Kinh Mặc, không bỏ sót bất kỳ cảm xúc nào của anh.