Hệ Thống Ép Ta Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hoá27-01-2025 20:00:38
Đường Tinh không biết an ủi bà thế nào, nghiêng đầu dụi vào lòng bàn tay bà, muốn khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn.
Bà cụ không biết nghĩ gì, đột nhiên kích động nhìn nàng: "Cháu à, có phải mấy cháu sẽ đi rất nhiều nơi không?"
Đường Tinh không biết bà cụ hỏi vậy làm gì, nhưng chuyến đi này đến Lâm Kỳ, quả thực đường còn rất xa.
Nàng gật đầu, bà cụ liền đứng dậy kéo Đường Tinh vào trong phòng mình, bà vội đến mức quên cả cây gậy chống lưng.
Lúc này Vạn Chiêu đang đi ra từ phòng Vạn Dung, chứng kiến cảnh này, y nhướn mày, tỏ vẻ không quan tâm.
Bà cụ lôi ra một chiếc hộp sơn mài, hoa văn trên đó đã phai mờ đi nhiều, chắc hẳn thường được người ta lấy ra vuốt ve nhiều lần.
Bà cẩn thận mở hộp ra, ánh mắt dịu dàng, hoài niệm, bên trong có một sợi dây chuyền bạc.
Trên đó treo ba cái chuông bạc, khắc vài hoa văn, có một chữ "Thu" nhỏ nhắn, tinh xảo.
"Đây là của đứa cháu gái ta, khi nó mất tích chỉ còn lại chiếc dây chuyền này, nó rất thích sợi dây này."
Bà cụ lau nước mắt, nâng niu sợi dây chuyền rồi đưa cho Đường Tinh, bà nhìn nàng đầy hy vọng mà cầu xin: "Cháu ơi, cháu có thể giúp bà tìm đứa cháu gái tên Tiểu Thu của bà không? Bà già rồi không thể đi tìm nổi nữa."
Một người già dù tuyệt vọng vẫn ôm hy vọng, thực sự khiến người ta đau lòng.
Nhưng Đường Tinh không dám nhận, nàng không chắc có tìm được Tiểu Thu hay không, nếu không tìm được, chẳng phải đang gieo hy vọng cho bà sao?
"Bà ơi, trên đường đi cháu sẽ tìm giúp bà, nhưng còn chiếc dây chuyền bạc này đắt quá, cháu không thể nhận được."
Bà cụ vừa nghe nàng đồng ý, không để ý Đường Tinh phản đối, bà đeo sợi dây chuyền vào cổ nàng, chiếc chuông bạc kêu leng keng theo động tác của bà.
"Ta giữ cũng vô dụng, nếu Tiểu Thu thấy sợi dây chuyền này, chắc chắn sẽ nhận ra."
Bà đã nói đến mức này, nàng quả thực không thể từ chối.
Giải quyết xong tâm sự, bà cụ như trẻ lại mấy tuổi, buổi tối bà lấy ra một bình rượu, nói đó là rượu nữ nhi hồng.
Bình rượu này chôn đã lâu, chỉ chờ đến ngày Tiểu Thu lấy chồng rồi mới uống, mấy năm nay bà đi đâu cũng mang theo bình rượu này.
Giờ không uống, e là mãi mãi cũng không uống được nữa.
Trên bàn bày toàn món mọi người cùng nhau làm, bốn người đều không biết nấu ăn, chỉ làm chân sai vặt, nhưng giờ nhìn mấy món này, cũng có cảm giác thành công hẳn.
Đường Tinh nhìn rượu bèn nảy ra ý định, có câu nói: Rượu vào lời ra, rượu cho con người ta dũng cảm!
Cho Vạn Dung uống say, để Đường Minh Triệt chăm sóc nàng ấy, nàng không tin là không có gì xảy ra.
Còn về phần Vạn Chiêu... mình uống say rồi bám lấy y, y sẽ không đi được đâu! Đến lúc y muốn tính sổ thì mình có thể giả vờ say rượu mà thoát thân, chiêu này quá tuyệt!
Đường Tinh tính toán kĩ càng, đưa ra đủ lời chúc rượu, kết quả sau ba lượt rượu, nàng nhìn bình rượu rỗng mà suy tư.
Không ngờ Đường Tinh lại là người nghìn chén không say??
Nàng nhìn mấy người trên bàn, bà cụ đã đi nghỉ, Đường Minh Triệt mắt dại ra, ngồi đó nói chuyện với cái đầu gà trong bát, rõ ràng là đã say.
Đường Tinh liếc hắn một cái: Đáng đời, mình vì hắn mà bỏ qua ánh mắt muốn giết người của Vạn Chiêu để chuốc rượu cho Vạn Dung, cuối cùng hắn lại giành uống, đúng là không biết gì cả.
Còn Vạn Chiêu thì đang nhìn Vạn Dung cười ngớ ngẩn, thỉnh thoảng còn làm nũng gọi nàng là tỷ tỷ.
Trời mới biết nàng hoàn toàn không định chuốc rượu y, mình cũng không có gan đó, huống chi y chỉ uống có một chén thôi mà?
Đường Tinh nhìn Vạn Dung bận rộn chăm sóc hai tên say rượu, loay hoay không hết việc.
Trên trán nàng nổi ba vạch đen: Thật là, người nên say thì không say, người không nên say thì lại say...
Giờ phải làm sao? Buồn phiền, buồn đến bạc cả đầu...
"Đường Tinh, ta... ta đưa Đường Minh Triệt về trước, muội trông A Chiêu một lúc, lát nữa ta sẽ quay lại đón đệ ấy."
Đường Tinh còn đang rối rắm, Vạn Dung mặt đỏ bừng đã đưa ra giải pháp cho nàng, chỉ là... nếu Vạn Dung say thì nàng còn yên tâm.
Nhưng Đường Minh Triệt say, nam nữ độc thân, lỡ hắn nổi thú tính thì làm sao?
Nếu xảy ra chuyện gì, nàng có mười cái mạng cũng không đủ cho Vạn Chiêu giết đâu!
Tuy nhiên, nàng chưa kịp trả lời, Vạn Dung đã dìu Đường Minh Triệt đi mất.
Đường Tinh lo lắng ngồi đó, thôi vậy, vì nhiệm vụ, phải liều thôi -