Chương 50: Hát cho chàng nghe ~

Hệ Thống Ép Ta Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hoá

Hệ Thống Ép Ta Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hoá 27-01-2025 20:00:38

Vạn Chiêu nắm lấy vạt áo của Vạn Dung, nhìn chằm chằm vào vải áo trượt khỏi tay mình, vẻ mặt ngẩn ngơ y như đứa trẻ. Đường Tinh không nhịn được mà muốn cười. Y cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, như thể muốn tìm lại thứ vừa mất đi. Thứ Y mất đi không chỉ là vạt áo. Đường Tinh thấy y như vậy thì có chút mềm lòng, nàng ngồi xuống đưa tay áo mình cho y, đặt vào tay y. Vạn Chiêu nhìn thứ vừa tìm lại được, cười rạng rỡ, y ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mờ mờ không rõ. Y không nhìn rõ, mắt hơi nhói, bỗng nhiên trào dâng một nỗi niềm ủy khuất. "Tỷ tỷ." Chết tiệt! Nếu Đường Tinh là mèo, thì giờ nàng đang xù lông. Mắt Vạn Chiêu đỏ hoe, đôi mắt long lanh, giọng nói oan ức làm nũng, cứ thế gọi nàng là tỷ tỷ, nàng thật sự không chịu nổi. Nàng xoa dịu nhịp tim đang đập nhanh của mình, hắng giọng: "Ta... ta là Đường Tinh, không phải tỷ tỷ của huynh." Ai ngờ đầu óc Vạn Chiêu không tỉnh táo, câu nói này vào tai y biến chất, y nghĩ rằng Vạn Dung đang giận y. Y không biết mình lại làm sai điều gì, nhưng vẫn nhận lỗi trong vô thức. Rượu là thứ làm mê hoặc lòng người, giờ đây Vạn Chiêu không che giấu gì hết, muốn làm gì thì làm. Y ôm lấy eo Đường Tinh, cằm tựa lên vai nàng, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng, Đường Tinh đỏ mặt, tim đập nhanh hơn. Nàng không biết phải làm gì trước hành động đột ngột của Vạn Chiêu, lưng cứng đờ, tay không biết đặt ở đâu. Nàng vừa định đẩy Vạn Chiêu ra, thì nghe thấy giọng y nghẹn ngào. "Tỷ tỷ, đừng bỏ ta, ta sẽ cố gắng luyện pháp thuật, ta có thể bảo vệ tỷ, tỷ đừng bỏ ta." Dường như Vạn Chiêu đã trở về thời thơ ấu, y không thích pháp thuật, cũng không thích bắt yêu trừ ma, kết quả là ánh mắt thất vọng của Vạn Dung. Y sợ ánh mắt đó, như thể phút chốc y sẽ bị nàng bỏ rơi. Y bắt đầu chăm chỉ luyện tập, không bao giờ kêu khổ, Vạn Dung là người dịu dàng, nhưng trong chuyện này nàng lại rất nghiêm khắc. Y có thiên phú, tiến bộ rất nhanh, nhưng trong mắt Vạn Dung dường như vẫn chưa đủ. Vòng ôm ngày càng siết chặt hơn, cứ như sợ người trong lòng sẽ bỏ đi. Dường như Y ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, rất quen thuộc nhưng nghĩ mãi mà không ra đó là mùi gì, đầu óc càng rối hơn. Đường Tinh nghe y nói, không hiểu sao lòng mềm nhũn, Vạn Chiêu thật sự rất quan tâm đến Vạn Dung, dù say cũng nghĩ về nàng ấy. Bầu không khí mờ ám tan biến, Đường Tinh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Vạn Dung vẫn chưa quay lại, có lẽ nàng ấy đã bị Đường Minh Triệt giữ lại. Nàng nhẹ nhàng vỗ vai Vạn Chiêu, dịu dàng nói: "Tiểu công tử, huynh thả ta ra trước đã." Không nói thì thôi, vừa nói y càng ôm chặt hơn, đến nỗi nàng cảm thấy khó thở. Nàng thở dài, đêm nay xem ra không thể yên ổn rồi. Ánh mắt di chuyển xuống dưới, thấy mái tóc đen trước mắt, dày và bóng, như thác đổ trên lưng Vạn Chiêu. Ngày thường nó theo gió tung bay, giờ lại ngoan ngoãn xẹp xuống, giống như chủ nhân của nó. Nàng không kìm được vuốt ve mái tóc ấy, cảm giác mát lạnh, như vuốt vải lụa thượng hạng. "Mười dặm bình hồ sương đầy trời, từng tấc tóc xanh buồn tuổi trẻ." Đường Tinh nghĩ đến những gì Vạn Chiêu sẽ phải trải qua sau này, nàng cảm thấy đau lòng, không biết mình có thể thay đổi được bao nhiêu phần trăm cốt truyện đây. "Tiểu công tử, ta hát cho huynh nghe một bài nhé." Nàng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tay không ngừng vuốt tóc y, không biết có phải vì đã chắc chắn người trong lòng sẽ không bỏ đi, nên lực trên tay Vạn Chiêu đã nhẹ hơn, cũng để Đường Tinh thở dễ hơn. " Chàng không thấy dòng nước phía đông Lúc đến không dấu vết Đã đi đến cuối rồi Chàng không thấy ánh dương trên tường thành Hoàng hôn buông xuống núi Cớ chi hỏi tình phù du Kiếp phù du chỉ là mộng." [1] [1] Lời bài hát Cớ sao hỏi – Ngân Tâm Vạn Chiêu mơ màng nghe tiếng hát của Đường Tinh, lòng bỗng y nhiên dịu lại, những ưu phiền như tan biến theo giọng ca dịu dàng của nàng. Y khẽ nhắm mắt, cảm nhận từng lời từng chữ thấm vào lòng mình, như liều thuốc an thần. Trong khoảnh khắc đó, Vạn Chiêu quên hết mọi muộn phiền, trong lòng y lúc này chỉ còn lại cảm giác ấm áp, dịu dàng mà Đường Tinh mang lại.