"Không sao."
"Sau này ta sẽ thường xuyên chú ý tới Triệu Phong, có tin tức gì sẽ báo cho các ngươi." Ngô Lý Chính cười nói.
Triệu thị cùng nữ nhi tất nhiên cảm tạ liên tục.
Đợi Ngô Lý Chính rời đi.
"Nương, người có thể yên tâm rồi."
"Ca ca ở trong hậu quân, rất an toàn." Triệu Dĩnh cười nói.
"Chỉ cần nó có thể bình an trở về, thế nào cũng được." Triệu thị cũng mỉm cười.
Nhận được tin tức từ Ngô Lý Chính, quả thật làm cho các nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Nương, người về phòng nghỉ ngơi đi."
"Chuyện thảo dược giao cho ta xử lý." Triệu Dĩnh cười nói với mẫu thân.
"Ừm." Triệu thị gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Hiện tại nàng cũng đã có hi vọng, một năm sau, nhi tử của nàng có thể về nhà. ...
Hàm Dương!
Một tòa phủ đệ tọa lạc rất gần vương cung.
Hắc hồng y nữ tử Vương Yên, chậm rãi từ trên xe ngựa đi xuống.
Mà ở trước cổng phủ.
Một trung niên phụ nhân nhanh chân đi đến.
"Yên nhi, cuối cùng con đã trở về."
"Nương lo cho con rất lâu rồi."
"Người đâu, chuẩn bị đồ ăn."
Nhìn thấy Vương Yên đi xuống từ xe ngựa, trung niên phụ nhân vui mừng hô.
Vương Yên chậm rãi đi tới, thi lễ với mẫu thân, sau đó gọi một tiếng: "Nương."
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Vương thị nắm lấy tay Vương Yên, kéo nàng đi vào trong phủ.
Vương Yên ngẩng đầu nhìn chữ "Vương phủ" trên phủ đệ, nhìn mình từng bước đi vào cửa, trong lòng dâng lên chua xót: "Tốn bao tâm tư muốn thay đổi, trốn lâu như vậy, cuối cùng vẫn không thể kháng cự mà trở về."
"Tuy nhiên."
"Rốt cuộc ta cũng thay đổi được một ít, giao phó bản thân cho người mà mình tâm duyệt."...
Đại Tần Vương cung, trong Chương Đài cung!
"Bẩm Đại vương."
"Nữ nhi của Vương Tiễn thượng tướng quân đã về tới Hàm Dương."
Một hắc y nam tử thúc thân, che mặt hướng về phía Doanh Chính bẩm báo.
Trong cung.
Doanh Chính đang xử lý tấu chương dừng lại, biểu cảm không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ phất tay, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Đối với một thượng tướng quân thống lĩnh đại quân mà nói.
Nắm giữ binh quyền ở bên ngoài, tự nhiên sẽ bị kiêng dè.
Đối với quân vương mà nói, dù tin tưởng cũng phải đề phòng.
Vương Tiễn động binh.
Nhi tử ở bên cạnh, nữ nhi cũng ở bên cạnh, tất cả những điều này đều nằm trong sự giám sát của Hắc Băng Đài, ám bộ của Đại Tần.
Hắc Băng Đài thâm nhập, hàng trăm năm công lao, có thể tưởng tượng được bộ phận tình báo này lợi hại đến mức nào.
"Còn nữa."
"Hắc Băng Đài đã chú trọng điều tra về Triệu quốc."
"Hiện nay cục diện triều đình Triệu quốc đã phân minh, sau khi Triệu Yển kế vị, đã phong Quách Khai, người từng là cận thị bầu bạn đọc sách, làm thừa tướng, còn phong một ả kỹ nữ làm vương hậu."
"Hôm đó đại vương thả nguyên Triệu thái tử Triệu Dật về Triệu quốc, dù có hành động nhưng cuối cùng vẫn không địch lại Triệu Yển, hiện nay đã bị Triệu Yển hoàn toàn áp chế, dù nắm giữ tông thất Triệu quốc nhưng không có duyên với ngôi vị Triệu vương." Đốn Nhược tiếp tục hướng về phía Doanh Chính bẩm báo.
"Triệu Dật."
"Ban đầu quả nhân thả hắn trở về chính là để Triệu Yển phân tâm, khiến Triệu quốc nội hao."
"Chỉ là Triệu Dật này năng lực không được."
"Đáng tiếc." Doanh Chính cũng thở dài một hơi.
"Sách lược của đại vương cũng không phải hoàn toàn không đạt được."
"Triệu Dật dù sao cũng là nguyên Triệu thái tử, là chính thống, mà Triệu Yển đắc vị ở Triệu quốc có nhiều lời bàn tán, mặc dù hắn đã áp chế Triệu Dật nhưng cũng không dám hạ sát thủ với Triệu Dật."
"Hơn nữa trong ba tướng lĩnh thống binh Triệu quốc thì có hai người ủng hộ Triệu Dật, đó là Liêm Pha và Lý Mục."
"Mà Quách Khai, người được Triệu Yển phong làm thừa tướng, càng là một kẻ tham tài, đối với Triệu quốc mà nói thì vô dụng."
"Hiện nay Triệu quốc nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra ám lưu dũng động."
"Hơn nữa lần này Đại Tần ta xuất binh đánh Hàn, Triệu quốc từ đầu đến cuối không có dị động cũng là vì đại vương đã thả Triệu Dật trở về, ở Triệu quốc thôi ba trợ lan, khiến hắn không có cơ hội." Đốn Nhược lại cung kính nói.
"Triệu Yển dùng thủ đoạn kế thừa vương vị, muốn dập tắt dị nghị trong nước, tất phải lấy danh nghĩa khai cương khoách thổ."
"Chỉ cần hắn dám, cô liền dám động binh với Triệu."
"Bất quá, việc này không thể gấp gáp."
"Truyền lệnh, theo dõi sát sao tình hình Triệu quốc, có bất kỳ động tĩnh gì lập tức bẩm báo cho cô." Doanh Chính lại nói với Đốn Nhược trước mặt.
"Xin đại vương yên tâm."
"Thần sẽ luôn theo dõi sát sao." Đốn Nhược cung kính đáp.
Tác phẩm này được Lục Cửu Thư Ba sắp chữ đăng lại -
"Triệu quốc không có dị động, vậy Ngụy quốc thì sao?"
"Ngụy Vô Kỵ không phải hạng người đơn giản." Doanh Chính hỏi.
"Ngụy Vô Kỵ quả thực không đơn giản, hắn nhiều lần phái người tới Triệu quốc, cầu Triệu quốc xuất binh viện trợ Hàn, hắn sẽ ở bên phối hợp, chỉ là Triệu Yển căn bản không đồng ý, vì vậy Ngụy Vô Kỵ lại chuyển hướng phái người tới Sở quốc, tìm Hoàng Yết trợ giúp, nhưng cũng bị cự tuyệt, dù sao hiện tại quan hệ giữa Đại Tần ta và Sở quốc không tệ." Đốn Nhược lập tức bẩm báo.
"Ngụy Vô Kỵ."
"Hắn là kẻ thức thời, tự nhiên có thể nhìn thấu thời cuộc, nhưng chung quy thời cuộc không phải thứ hắn có thể xoay chuyển." Doanh Chính cười nhạt.
"Đại vương."
"Hôm qua thần đã nhận được tin tức, Đại Tần nhuệ sĩ đã binh vây Hàn đô, có lẽ không lâu nữa sẽ nhận được tin thắng trận." Đốn Nhược mang theo vài phần kích động bẩm báo.
Cũng ngay lúc này!
"Khởi tấu đại vương."
"Trưởng công tử."
"Tướng bang."
"Thiếu phủ, Đình úy cùng chư vị đại thần đang ở ngoài điện cầu kiến."
Triệu Cao khom người, nhanh chóng đi vào đại điện bẩm báo.
Doanh Chính không nói gì, chỉ liếc nhìn Đốn Nhược một cái, kẻ sau lập tức hiểu ý.
Khom người bái lạy Doanh Chính, nhanh chóng lui về phía hậu điện.
Sự tồn tại của Đốn Nhược.
Đối với Đại Tần mà nói chính là một bí mật, ngoài Doanh Chính đã thấy qua chân dung của hắn, những người khác căn bản chưa từng gặp, ngay cả cận thị Triệu Cao cũng chỉ biết đến sự tồn tại của Đốn Nhược, một kẻ thần bí, nhưng không rõ hắn làm gì, bởi vì mỗi lần nghị sự bẩm báo, y đều bị yêu cầu lui ra ngoài.
Sau khi Đốn Nhược rời đi, Doanh Chính nhìn về phía Triệu Cao, thốt ra một chữ: "Tuyên!"
Triệu Cao cúi đầu thi lễ, lập tức quay người ra ngoài điện hô lớn: "Đại vương có chiếu, tuyên chư vị đại thần vào điện yết kiến."
Vâng theo.
Dẫn đầu là Phù Tô.
Vương Oản, Lý Tư, Úy Liêu, Mông Nghị, Phùng Khứ Tật, Trịnh Quốc cùng một đám trọng thần Đại Tần đều bước vào trong đại điện.
"Thần đẳng tham kiến Đại vương."
Quần thần vào điện, tất cả đều khom người hướng về phía Doanh Chính thi lễ.
"Miễn." Doanh Chính phất tay, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Úy Liêu: "Chư khanh cùng yết kiến, xem ra là có chuyện vui gì rồi."
"Đại vương thánh minh."
"Thần vừa mới nhận được thượng tướng quân cấp báo."
"Kính mời Đại vương ngự lãm."
Úy Liêu trực tiếp từ trong ngực lấy ra một phong quân báo còn chưa mở,
Triệu Cao lập tức khom người, nhanh chân bước lên trước nhận lấy quân báo, nhanh chóng trình lên cho Doanh Chính.
"Ngươi còn chưa mở ra đã biết là chuyện vui rồi ư?" Doanh Chính nhìn phong quân báo chưa mở trong tay, mỉm cười.
"Nếu không phải là tin thắng trận, thượng tướng quân cần gì phải vội vàng đưa tới như vậy." Úy Liêu mỉm cười đầy tự tin.
Doanh Chính khẽ cười, trực tiếp mở phong quân báo trong tay ra.
Đập vào mắt.
Nhìn thấy câu đầu tiên trong quân báo, giữa đôi lông mày của Doanh Chính đã lộ ra một tia vui mừng. ...