Đối với ân trạch như vậy của Doanh Chính.
Quần thần trên vương triều cũng không có bất kỳ dị nghị nào.
Một là loại ân trạch này không liên quan đến bọn hắn, bọn hắn không cần thiết phải mở miệng phản đối, hai là những người trên vương triều này cũng không ngu ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra lúc này Doanh Chính đang long tâm đại duyệt, lúc này mà chọc giận thì chính là tự tìm phiền phức.
"Đại vương thánh minh."
Văn võ bá quan đồng thanh hô vang.
"Úy khanh."
"Chiến công lập quốc của Triệu Phong, truyền khắp toàn quân cho quả nhân."
"Quả nhân muốn cho tất cả các nhuệ sĩ Đại Tần đều biết, chế độ quân công Đại Tần ta không có nửa điểm gian dối, không có nửa điểm mờ ám."
"Chỉ cần vì Đại Tần ta giết địch lập công, ai ai cũng đều có thể giống như Triệu Phong, trọng thưởng trọng phong." Doanh Chính lại lớn tiếng nói với Úy Liễu.
Úy Liễu lập tức đứng ra, lớn tiếng nói: "Thần tuân theo chiếu dụ, chiến quả anh dũng sát địch của Triệu Phong, thần sẽ để Thiếu phủ truyền khắp toàn quân, khích lệ tất cả nhuệ sĩ."
Hiển nhiên.
Dưới tình huống Triệu Phong lập được chiến công như vậy, không chỉ khiến vương triều chấn động, dưới vương quyền, càng có tác dụng khích lệ mạnh mẽ.
Lấy Triệu Phong làm gốc, có thể làm phấn chấn toàn quân nhuệ sĩ, hiệu quả đạt được nhất định sẽ không nhỏ.
Đây có lẽ chính là lập điển hình, lập tiêu chuẩn của hậu thế.
"Khải tấu Đại vương."
"Hiện tại Hàn quốc đã diệt."
"Dĩnh Xuyên quận có Lý Đằng tướng quân trấn giữ tất không cần lo lắng."
"Thượng tướng quân có thể quay về Hàm Dương, hai doanh khác ở Lam Điền đại doanh cũng có thể quay về Lam Điền, tránh tiêu hao lương thảo." Vương Oản đứng ra, lớn tiếng tâu trình.
"Ân." Doanh Chính gật đầu.
Sau đó nói: "Để Thượng tướng quân quay về Hàm Dương, đồng thời áp giải Hàn An cùng toàn bộ bá quan của hắn về Hàm Dương."
"Lão thần lĩnh chiếu." Vương Oản lập tức nói.
"Mông khanh."
"Trị lý Hàn địa cũng không phải là sức của một người, ngươi làm chủ quan, lần này ngươi cần bất kỳ ai, quả nhân đều chuẩn cho ngươi mang theo."
"Chủ yếu vẫn là tiểu lại văn thư làm trọng."
"Ngươi cần người có thể trực tiếp tìm Tướng bang." Doanh Chính lại căn dặn Mông Nghị.
"Thần lĩnh chiếu." Mông Nghị lập tức đáp.
Nghe vậy.
Vương Quán nhãn tiền sáng ngời, đây là một cơ hội để cho phe phái quan lại của mình lập công a.
Mà Lý Tư cũng lập tức mở miệng: "Đại vương, Dĩnh Xuyên quận tướng thi hành Đại Tần luật pháp, Đình úy ta cũng có không ít văn lại có thể đi cùng."
"Mông khanh nếu cần, cũng có thể cùng Đình úy thương nghị." Doanh Chính liếc mắt một cái, lập tức nói.
Đối với chút tâm tư của Vương Quán và Lý Tư, Doanh Chính sao có thể nhìn không thấu.
Chẳng qua là.
Bọn hắn đấu đá đối với Doanh Chính mà nói lại càng dễ dàng khống chế bọn hắn hơn, Doanh Chính cũng vui mừng khi thấy như vậy.
Nếu như trên triều đình chỉ có một thanh âm, không đấu, không tranh.
Vậy thì Doanh Chính mới phải lo lắng. ...
Tân Trịnh!
Trong thương binh doanh.
"Triệu đô úy."
"Lý tướng quân có lệnh, truyền đô úy đi qua gặp mặt."
Thân vệ thống lĩnh của Lý Đằng đi tới thương binh doanh, hướng Triệu Phong nói.
"Ngô thống lĩnh, không biết Lý tướng quân có chuyện gì?" Triệu Phong có chút kinh ngạc nói.
Hiện tại mọi chuyện đã xong.
Mình ở thương binh doanh rất tốt, hẳn là không có chuyện gì khác.
"Hình như là việc áp giải Hàn bách quan."
"Đô úy đi gặp sẽ biết." Ngô thống lĩnh cười đáp.
"Áp giải Hàn bách quan?" Triệu Phong gật đầu, sau đó đi theo Ngô thống lĩnh hướng về nơi ở của Lý Đằng.
Không lâu sau.
Trong một quan để ở thành.
"Mạt tướng tham kiến Lý tướng quân."
Đi vào đại điện, Triệu Phong khom người hướng Lý Đằng thi lễ.
"Ha ha."
"Đại công thần của quân ta tới rồi."
"Mau mau miễn lễ." Lý Đằng cười nói.
Triệu Phong đứng thẳng người, cười nói: "Không biết tướng quân có chuyện gì cần mạt tướng?"
"Tình huống thương binh doanh như thế nào?" Lý Đằng hỏi.
"Tình huống không tệ, đại đa số thương binh đều có thể sống sót, chỉ là dược liệu vẫn còn ít, cần tướng quân điều động." Triệu Phong thật thà đáp.
Lý Đằng gật đầu: "Chuyện dược liệu ngươi không cần lo lắng, Trần phu tử đã nói với ta, hiện giờ ta cũng gấp rút trưng thu dược liệu, ngược lại ngươi thật sự làm ta giật mình."
"Cơ hội sống của thương binh tăng cao, đây là có một phần công lớn của ngươi."
"Không ngờ ngươi còn tinh thông y thuật."
Triệu Phong cười: "Gia mẫu tinh thông y thuật, mạt tướng từ nhỏ tai nghe mắt thấy, cũng học được một chút, không ngờ có thể giúp ích cho các huynh đệ trong quân."
"Ngươi đừng khiêm tốn."
"Trần phu tử đã nhiều lần chạy đến trước mặt ta nhắc tới công lao của ngươi. Ngươi yên tâm, y thuật ngươi sáng tạo đã mang đến cơ hội sống cho vô số binh lính, ta đã bẩm báo trung thực lên trên. Tuy những việc này không tính là quân công, nhưng cũng giúp ngươi nhận được sự quan tâm lớn hơn từ Đại vương." Lý Đằng cười nói.
Trên thực tế.
Lý Đằng không biết sư phụ của Trần phu tử là Hạ Vô Thư đã báo cáo y thuật do Triệu Phong sáng tạo cho Doanh Chính.
"Tướng quân, lần này gọi mạt tướng đến không phải vì chuyện thương binh doanh chứ?" Triệu Phong hỏi.
"Thượng tướng quân có lệnh."
"Cho ngươi áp giải đám quan lại nước Hàn đến đại doanh biên cảnh." Lý Đằng lúc này mới nghiêm túc nói.
"Không phải đã áp giải qua rồi sao?" Triệu Phong ngạc nhiên hỏi.
Mấy ngày trước chẳng phải đã có kỵ binh đích thân áp giải Hàn Vương rồi sao, đám quan lại kia lại không bị áp giải đi ư?
"Năm nghìn kỵ binh áp giải là Hàn Vương."
"Đám quan lại nước Hàn kia vẫn còn bị giam trong ngục Tân Trịnh." Lý Đằng cười đáp.
"Vậy Hàn Vương này thật sự là có mặt mũi lớn, đáng để năm nghìn binh sĩ tinh nhuệ của ta áp giải." Triệu Phong cảm thán nói.
"Tuy Hàn địa đã bị quân ta chiếm đóng toàn bộ, nhưng tàn dư ẩn nấp trong bóng tối không ít, khó bảo đảm không có những kẻ trung thành với Hàn Vương. Nếu bọn chúng muốn cướp Hàn Vương đi, chuyện này sẽ lớn, vì vậy phải cẩn thận thì hơn." Lý Đằng nói.
Triệu Phong gật đầu, không nói gì thêm.
"Lý tướng quân."
"Không biết khi nào áp giải?" Triệu Phong hỏi.
"Ngươi cầm lệnh bài của ta đi nhà lao áp giải người, tất cả các quan lại nước Hàn bị bắt đều áp giải đến Hàm Dương, giao cho Đại vương xử trí." Lý Đằng nghiêm túc nói.
"Ta có cần phải đi Hàm Dương không?" Triệu Phong có chút mong đợi hỏi.
Trọng sinh đến thế giới này cũng đã mười sáu năm.
Là một người Tần quốc, nơi xa nhất Triệu Phong từng đến chỉ là huyện thành quê nhà, còn kinh đô Hàm Dương danh chấn thiên cổ, Triệu Phong thật sự chưa từng đặt chân tới.
Hơn nữa đối với Tần Thủy Hoàng, Triệu Phong cũng tràn đầy tò mò.
"Sao? Muốn đi Hàm Dương?"
Lý Đằng liếc mắt đã nhìn thấu sự hiếu kỳ của Triệu Phong.
"Ha ha, đúng là muốn đi xem thử."
"Dù sao đó cũng là đế đô của Đại Tần ta." Triệu Phong cười đáp.
"Dựa vào năng lực của ngươi, sau này ắt sẽ có cơ hội."
"Bất quá lần này ngươi chỉ cần áp giải Hàn thần đến biên cảnh là được, những Hàn thần đó sẽ do Thượng tướng quân đích thân áp giải về Hàm Dương." Lý Đằng cười nói.
"Mạt tướng đã hiểu." Triệu Phong gật đầu.
Với thân phận như Vương Tiễn, xuất chinh thống lĩnh ba mươi vạn đại quân, quyền cao chức trọng như vậy là chưa từng có, tự nhiên không thể để hắn mãi thống lĩnh binh mã bên ngoài, chiến sự kết thúc tất phải hồi kinh chờ lệnh.
Từ xưa đến nay.
Nắm giữ binh quyền đều là đại kỵ.
Sau đó.
Lý Đằng liền đem binh phù của mình giao cho Triệu Phong.
Triệu Phong dẫn theo thủ hạ đến nhà lao áp giải tù binh.
Nhiệm vụ áp giải.
Từ Tân Trịnh áp giải đến biên cảnh, dựa vào cước lực của bộ binh, năm ngày là tới!...