Linh Ương Giới, phía nam Huyền Ất Sơn.
"Cô nhạn bay đi hồng nhan đến tướng hứa ."
"Đợi cho rượu thanh tỉnh, nàng không ảnh, nguyên lai là trong mộng ."
"Ân oán tán đi, đao kiếm đã về ẩn ."
"Kính thuộc trên sông mưa, lạnh trong đò, ta độc uống ..."
Nương theo tiếng ca là một thiếu niên mặc áo trắng với vẻ ngoài non nớt xuất hiện ở cuối tầm mắt, thiếu niên tay cầm bầu rượu, thế như rồng như phượng, giống như tiên nhân đi ra từ trong tranh.
"Bái kiến sư thúc tổ ."
"Sư thúc tổ ."
Người chung quanh thấy thế liền lập tức hướng thiếu niên hành lễ với thái độ cực kỳ cung kính.
"Ừ."
Thiếu niên nhẹ gật đầu, hững hờ đi qua đám người, hướng về phía đại điện bước đi.
Khi thiếu niên kia đi xa, mọi người mới dám mở miệng nói chuyện.
"Sư thúc tổ trở về!"
"Loại khí chất này giống như tiên nhân, rất đẹp!"
"Không hổ là sư thúc tổ, chúng ta theo không kịp ."
"..."
Tần Giác cũng không để ý những tranh luận ở phía sau, hiện tại hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian giao phó sự tình hắn tham gia thịnh hội chém yêu lần này cho sư huynh hắn, sau đó thì ngủ một giấc ngon lành.
"A, sư thúc, người đã trở về?"
Lúc này, một thanh niên tuấn dật đột nhiên bước ra từ trong đại điện, hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tần Giác.
"Thì ra là Kỷ Trần, ngươi đã mạnh lên không ít ."
Tần Giác nhìn thanh niên từ trên xuống dưới ý vị thâm trường nói.
"Sư thúc nói đùa, so với người còn kém xa ."
Người thanh niên tên Kỷ Trần thở dài.
"Đúng vậy còn kém rất xa ."
Tần Giác gật đầu không chút khiêm tốn nói.
Kỷ Trần: "..."
"Ta còn có việc muốn tìm sư phụ ngươi, ngươi hãy làm chuyện của ngươi đi."
Tần Giác phất phất tay, dáng vẻ rất sốt ruột.
"Vâng."
Kỷ Trần vội vàng lui ra, nói chuyện với vị sư thúc này chỉ sợ sớm muộn sẽ bị tức chết, nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút đau lòng cho sư phụ mình.
Đại điện vô cùng rộng lớn, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy hai hàng cột ngọc điêu khắc giống như rồng, vô cùng tráng lệ, sàn nhà được lát bằng lưu ly, cơ hồ không khác gì Tiên cung.
"Sư huynh, ta đã trở về ."
Tần Giác uống một hớp rượu, cất giọng nói.
Chỉ thấy phía cuối đại điện một vị tiên phong đạo cốt đang ngồi xếp bằng, toàn thân tản ra ba động linh lực cường đại, hắn chính là sư huynh Tần Giác, cũng là chưởng môn của Huyền Ất Sơn tên là Bạch Nghiệp người mạnh nhất trong phạm vi ngàn dặm.
Nghe được thanh âm của thiếu niên, lão giả mở hai mắt ra, cười nói:
"Tốt quá, mau tới đây nói cho sư huynh biết những chuyện xảy ra ở thịnh hội chém yêu lần này ."
Nghe vậy, Tần Giác không nói nên lời, vị sư huynh này của hắn đã hơn tám mươi tuổi, nhưng đối với những thứ mới lạ lại luôn tràn ngập hiếu kỳ, nếu không phải bất đắc dĩ, lần thịnh hội chém yêu này không tới phiên hắn đi tham gia.
Tần Giác thở dài bước ra một bước, trong nháy mắt ngồi đối diện với lão giả và nói một cách chán nản:
"Có thể xảy ra chuyện gì, không phải là săn giết mấy con yêu thú sao, đã cử hành vài chục lần, sư huynh nhìn chưa đủ sao?"
"À... Nói cũng đúng ."
Lão giả ngẩn người, không phản bác được, thế là đành phải đổi đề tài:
"Thứ tự bốn đại tông môn kia ra sao?"
"Cũng giống như năm ngoái, Thiên Cơ Tông thứ nhất, Huyền Hoàng Tông thứ hai, Kiếm Tông thứ ba, Phong Lôi Tông thứ tư ."
Tần Giác thuận miệng đáp.
"Nói như vậy, Thiên Cơ Tông đã năm năm liên tục là đệ nhất? Đây cũng không phải chuyện tốt ."
"Cho dù là tốt hay xấu, cũng không có quan hệ gì với chúng ta."
Tần Giác không quan tâm nói.
So với bốn đại tông môn, Huyền Ất Sơn chỉ là một thế lực nhỏ không đáng chú ý, ngoại trừ thư mời nhận được trong thịnh hội chém yêu hàng năm, ngoài ra căn bản không ai nhớ tới nơi này.
"Ừ, hi vọng là như thế ."
Lão giả thở dài.
"Đúng rồi!"
Tần Giác giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên mở to hai mắt.
"Có chuyện gì sao?"
Lão giả vội vàng hỏi.
"Có một cô gái rất xinh đẹp, hình như là thánh nữ của Phong Lôi Tông, chậc chậc, cái dáng người... ." Nói đến đây, Tần Giác nhịn không được lại uống một hớp rượu.
Lão giả: "..."
"Sư huynh, còn có chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì ta về ngủ đây ."
Tần Giác đứng lên nói.
"chờ một chút!"
Lão giả đáp.
"Còn có chuyện gì?"
Tần Giác quay đầu lại hỏi.
"Ít uống rượu một chút ."
Lão giả thản nhiên trả lời. ...
Đi ra khỏi đại điện, Tần Giác vươn vai một cái, cảm khái nói:
"Cuối cùng cũng thoát khỏi gia hoả đáng ghét kia."
"Ta kiếm, đi con đường nào, yêu cùng hận tình khó chú ý ."
"Ta đao, vạch phá bầu trời, là cùng không phải hiểu cũng không hiểu ."
"Ta say, hoàn toàn mông lung, ân cùng oán là huyễn là không ."
"..."
Tần Giác vừa ca hát vừa đi loạn choạn rời khỏi đại điện trở về lạc viện nơi mình ở.
Là sư thúc tổ trẻ nhất Huyền Ất Sơn, thậm chí Linh Ương Giới, Tần Giác ngày bình thường thích nhất là uống rượu, ca hát ngắm phong cảnh.
Cho nên nơi hắn sống được xây dựng ở một bên sườn đồi, với lại là nơi vắng vẻ, hoàn toàn không cần lo lắng bị người khác quấy rầy.
"Ha ha ha, tiểu Thanh, đã lâu không gặp ."
Tần Giác cười to nói.
Tiểu Thanh không phải người, cũng không phải sủng vật, mà là một tảng đá xanh bên cạnh sườn đồi, mỗi lần Tần Giác uống say là nằm trên tảng đá ngủ, cho nên Tần Giác đã coi nó là bằng hữu.
Đá xanh không nói gì, vẫn như cũ lẳng lặng nằm im ở đó.
Tần Giác nhảy lên tảng đá, thản nhiên nói:
"Vẫn là nơi này tốt hơn, sau này bất kể như thế nào cũng không đáp ứng sư huynh đi tham gia mấy loại hoạt động nhàm chán kia nữa ."
Có lẽ là bởi vì thói quen sống ở nơi này nên Tần Giác cực kỳ không thích nơi nhiều người, dù là hội nghị nội bộ Huyền Ất Sơn hắn cũng thường xuyên vắng mặt.
Nghĩ như vậy, Tần Giác đem rượu trong bầu uống một hơi cạn sạch, sau đó nằm ngửa mặt lên trời, từ từ thiếp đi.
Kỳ thật Tần Giác có một bí mật chưa bao giờ đề cập với người khác, đó chính là hắn không thuộc về cái thế giới này.
Cùng với đại đa số người xuyên việt, Tần Giác cũng đến từ Địa Cầu, may mắn là chỉ một ngày sau khi xuyên qua thế giới này, hắn liền được chương môn trước của Huyền Ất Sơn nhìn trúng, thu làm quan môn đệ tử.
Trong nháy mắt mười năm trôi qua, sư phụ Tần Giác sớm đã qua đời, trải qua tuyển cử, cuối cùng sư huynh Tần Giác là Bạch Nghiệp đã đảm nhiệm chức chưởng môn, mà Tần Giác thì trở thành sư thúc tổ người người tôn kính.
Trong thời gian này, ngoại trừ chưởng môn trước cùng với Bạch Nghiệp thì không ai biết thực lực chính xác của Tần Giác, có thể nói Tần Giác chính mình cũng không biết.
Bởi vì hắn quá cường đại.
Dù là Tần Giác không hề làm gì, nhưng thực lực cũng theo tuổi tác không ngừng tăng lên, mấy năm trước Tần Giác còn biết đại khái mình cảnh giới gì, hiện tại thì đã hoàn toàn vượt qua nhận biết, cho dù là võ giả cường đại nhất Linh Ương Giới, hắn cũng có thể một quyền đấm chết.
Mặc dù Tần Giác có lực lượng vô địch, nhưng hắn cũng khôn muốn đi làm người hùng để giữ gìn hòa bình thế giới, mỗi ngày chỉ là uống rượu, ca hát ngắm phong cảnh, không quản chuyện ngoại giới phát sinh cái gì, dù kinh thiên động địa cũng không tạo thành ảnh hưởng đối với hắn
Lần này nếu như không phải vì Bạch Nghiệp không thể rời đi, thì Tần Giác sẽ không đi tham gia cái gì là thịnh hội chém yêu.
Ai nói năng lực càng lớn, nhất định phải gánh chịu trách nhiệm càng lớn?
Ít nhất Tần Giác không có hứng thú gì.
Không ai có thể ép buộc hắn làm như vậy.
Không biết qua bao lâu, khi Tần Giác khi tỉnh lại, đã là đêm khuya, trăng tròn như một cái đĩa, treo lơ lửng trên không trung, lộng lẫy vô cùng, giờ phút này, Tần Giác lúc này như đang trên bầu trời đầy sao, thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái
"Ân? Đó là cái gì?"
Tần Giác ngẩng đầu, chợt thấy một tia sáng hiện lên, hướng về phía hắn bay tới.
"Thiên thạch?"
Tần Giác nhíu mày, vung tay lên, đạo ánh sáng kia ở không trung lập tức vòng một cái bay về phía nơi khác.
Làm xong chuyện này, Tần Giác phủi tay, sau đó trở về phòng tiếp tục ngủ đi .