Tần Giác mặc dù đã gia nhập Huyền Ất Sơn được mười năm, nhưng hắn rất hiếm khi xuất hiện tại chỗ đông người, bởi vậy rất nhiều võ giả bị phái đi đóng giữ ở những địa phương khác đều chưa gặp qua hắn, như Triệu Nhược Thành .
Những tin đồn về Tần Giác, Triệu Nhược Thành cũng chỉ được nghe qua những đồng môn khác.
"Một tiểu tử mười mấy tuổi đầu đầy lông, tại sao có thể lên làm sư thúc tổ!"
Triệu Nhược Thành rất không hài lòng.
Hắn đã tu luyện từ năm sáu tuổi, chỉ mất hai mươi ba năm để đạt tới giai đoạn cuối của Huyền giai, sau này thậm chí còn có kỳ vọng sẽ bước vào Địa giai, trở thành trưởng lão của Huyền Ất Sơn, mà bây giờ phải kêu một thiếu niên mới mười mấy tuổi là sư thúc tổ, tại sao? Hắn có mạnh hơn ta không?
Nếu như Trương Nhạc không có ở chỗ này, Triệu Nhược Thành tuyệt đối sẽ nhịn không được trực tiếp khiêu chiến với Tần Giác .
Trương Nhạc cũng không biết Triệu Nhược Thành đang suy nghĩ cái gì, đang cùng mấy vị đạo sư thương nghị chuyện luyện tập lần này, bởi vì Võ trưởng lão không có tới, cho nên Trương Nhạc nhất định phải càng thêm cẩn thận, vì nhìn vị sư thúc nằm trên mái nhà kia chắc không có ý định xuất lực đóng góp gì.
Dù sao hắn cũng là đường chủ của Hắc Sâm Lâm, một khi đệ tử xảy ra chuyện gì, Tần Giác là sư đệ chưởng môn có lẽ sẽ không sao, nhưng hắn sẽ gặp xui xẻo .
Sau một canh giờ thảo luận, cuối cùng quyết định thời gian luyện tập vào ngày mai, dù sao những người đệ tử mới vừa mới trải qua một chuyến đi dài cả ngày rồi, nếu như không nghỉ ngơi một chút, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng .
Khi Trương Nhạc và những người khác từ chủ các bên trong đi ra, trên mái nhà Tần Giác đã sớm biến mất không thấy đâu nữa, không biết lại chạy đi nơi nào.
"Các vị đạo sư, các ngươi có biết sư thúc tổ hiện tại đang ở cảnh giới nào không?"
Trương Nhạc bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ hiếu kỳ, vị sư thúc tổ này mặc dù cực kỳ không đáng tin cậy, nhưng lại có thể được giao đảm nhiệm vị trí đệ tử đắc lực của chưởng môn, khẳng định thiên phú chắc chắn sẽ không tệ.
"Không biết ."
Mấy tên đạo sư nhìn nhau, đều lắc đầu .
"Nhưng sư thúc tổ có thể thay thế Võ trưởng lão, ta nghĩ rằng hẳn là ít nhất cũng đạt đến Địa giai."
Một tên đạo sư trong đó suy nghĩ nói .
"Đúng vậy, sư thúc tổ có khí chất bất phàm như thế, thoạt nhìn đã thấy là cao thủ thiên phú ." Một tên đạo sư khác phụ hoạ theo.
"Địa giai?"
Trương Nhạc khó tin mở to hai mắt .
Một vị võ giả mười mấy tuổi đã đạt tới Địa giai, làm sao có thể?
Nhưng nghĩ lại, nếu như Tần Giác không có đạt tới Địa giai, thì sao lại có thể thay thế Võ trưởng lão?
"Không thể nào!"
Triệu Nhược Thành bên cạnh đột nhiên hét lớn, làm thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, thấy thế, Triệu Nhược Thành trong nháy mắt lập tức bối rối, mình vậy mà không cẩn thận hô lên!
"Làm sao không có khả năng, người trẻ tuổi, không cần ngồi đáy giếng nhìn trời, chỉ tỏ ra vẻ vô tri ."
Đạo sư đứng trước không vui nói .
"Đúng rồi đúng rồi."
Một tên đạo sư khác lần nữa phụ họa theo.
"..."
"Ngươi ..."
Triệu Nhược Thành giận không kìm được, vừa muốn mở miệng, lại bị Trương Nhạc ngắt lời:
"Câm miệng cho ta!"
Triệu Nhược Thành nghẹt thở, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhưng vẫn phải ngậm miệng lại .
Ngay khi bầu không khí có vẻ hơi ngại ngùng, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh phá vỡ không khí này, Tần Giác lập tức nhẹ nhàng rơi xuống ở trước mặt mọi người, vẫn như cũ mặc một bộ áo trắng, tuấn mỹ vô cùng .
"Thế nào rồi, thời gian luyện tập đã quyết định xong chưa?"
Tần Giác say khướt nói.
"Quyết ... Quyết định, sáng sớm ngày mai bắt đầu ."
Cưỡng chế nội tâm đang bị chấn động, Trương Nhạc đáp .
Nếu như hắn không nhìn lầm, Tần Giác vừa rồi dường như bay tới, mà muốn bay trong không trung như vậy, nhất định phải đạt tới Địa giai mới làm được .
Nói một cách khác, Tần Giác đúng là một vị võ giả Địa giai!
Triệu Nhược Thành sớm đã trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ không thể tin được vào mắt mình.
Mà trước đó hai tên đạo sư có nói Tần Giác là võ giả Địa giai một mặt đắc ý, đồng thời không quên dùng ánh mắt trào phúng chế giễu Triệu Nhược Thành .
"Ta biết rồi, có chỗ nào để ngủ được không?"
Tần Giác ngáp một cái, dáng vẻ rất buồn ngủ .
Mấy tên đạo sư không biết nói gì, hắn đã ngủ cả một ngày, còn chưa ngủ đủ sao?
"Có có có!"
Trương Nhạc liên tục gật đầu:
"Được rồi, nhanh chóng sắp xếp cho sư thúc tổ một cái phòng, chờ một chút, ta sẽ đích thân đi tìm!"
Nói xong, Trương Nhạc lập tức cẩn thận từng li từng tí dẫn Tần Giác đến nơi nghỉ ngơi.
Ban đầu, Trương Nhạc nghĩ là Tần Giác chắc cao nhất cũng chỉ đạt được Huyền giai và hắn chỉ phụ trách về mặt kinh nghiệm, hoàn thành nhiệm vụ, sau đó trở về tông môn nhận ban thưởng, nhưng bây giờ lại phát hiện đối phương là một vị võ giả Địa giai hàng thật giá thật!
Mọi người đều biết, Địa giai cùng Huyền giai có sự khác biệt rất lớn giống như ngày và đêm, dù Tần Giác không làm gì, chỉ đứng ở nơi đó, cũng đều có tác dụng ngăn chặn, Trương Nhạc sao có thể không cao hứng?
Chẳng mấy chốc, Trương Nhạc liền an bài cho Tần Giác một tòa nhà đơn độc trong sân, nơi đó bình thường dùng để chiêu đãi trưởng lão .
Viện lạc gần một dòng sông, khá yên tĩnh, với lại linh khí tương đương nồng đậm, nhưng hiện tại Tần Giác không có tâm tình gì đi thưởng thức phong cảnh, sau khi đi vào viện lạc, Tần Giác thẳng tiến đến bên trong gian phòng, liền ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ, Tần Giác trực tiếp ngủ thẳng tới ngày hôm sau .
Hôm sau, sáng sớm .
Mặt trời mọc, vạn vật khôi phục .
Tần Giác mở hai mắt ra, duỗi lưng một cái, sau đó mở cửa một cách sảng khoái.
'Cạch '
Tiếng chuông dễ chịu vang lên, truyền tới toàn bộ hội trường chi nhánh, từ từ vang vọng.
Tần Giác đưa mắt nhìn lại, hắn biết, lịch luyện sắp bắt đầu . ...
Trên quảng trường rộng lớn, hơn hai trăm vị đệ tử mới lúc này đã đến toàn bộ đông đủ, lít nha lít nhít nhét chung một chỗ, có chút ồn ào .
"Hãy yên lặng!"
Trương Nhạc đứng ở phía trước, cất giọng nói:
"Các vị đệ tử của Huyền Ất Sơn thân mến, ta nghĩ các ngươi hẳn đều biết, lần luyện tập này sẽ quyết định địa vị của các ngươi ở Huyền Ất Sơn về sau là gì và quyết định tương lai của các ngươi."
"Hãy nhớ kỹ, những đệ tử săn giết được dưới ba yêu thú, bất luận tư chất gì đều có thể trở thành đệ tử ngoại môn, nếu đệ tử nào săn giết được ba yêu thú trở lên, thì trực tiếp thăng cấp trở thành đệ tử nội môn, lấy yêu thú yêu tinh làm chứng, trong đó ba người ở vị trí đầu, còn được ban thưởng bằng linh lực quán đỉnh."
"Nếu có người trốn đi, hoặc là không có săn giết được yêu thú, như vậy rất xin lỗi, các ngươi không có tư cách trở thành võ giả và bị đào thải ."
"Thời gian luyện tập là ba ngày, các đệ tử không được phép tạo đội, không cho phép đi ra ngoài phạm vi quy định, không thể làm thương tổn đồng môn, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả! Mặt khác, nếu gặp phải một yêu thú có cấp cao hoặc là khi nguy hiểm đến tính mạng, hãy đưa sức mạnh linh lực vào thẻ ngọc bài mà các ngươi được phát trước đó, các đạo sư sau đó sẽ lập tức lao vào nghĩ cách cứu viện ."
Nói xong, Trương Nhạc nhìn chung quanh một lúc, hét lên:
"Nghe rõ chưa?"
"Đã rõ!"
Các đệ tử vội vàng lớn tiếng đáp lại .
"Rất tốt, lịch luyện chính thức bắt đầu!"
Trương Nhạc vung tay lên, hơn hai trăm người đệ tử mới im lặng chốc lát, chợt toàn bộ chạy hướng phía về phía Hắc Sâm Lâm cách đó không xa, rất nhanh liền biến mất ở trong khu rừng rậm vô tận.
"Các vị đạo sư, xin nhờ."
Chứng kiến nhìn tất cả đệ tử mới tiến vào Hắc Sâm Lâm, Trương Nhạc siết chặt nắm đấm nói với mấy tên đạo sư.
"Ha ha ha, yên tâm đi, Trương đường chủ ."
Mấy tên đạo sư cười cười, sau đó chia ra các phương hướng khác nhau chui vào Hắc Sâm Lâm, trong bóng tối bí mật bảo hộ những người đệ tử mới.
Cùng lúc đó, Tần Giác rốt cục mang theo bầu rượu khoan thai đi tới muộn.
"Lịch luyện đã bắt đầu?"
Tần Giác uống một hớp rượu, thuận miệng hỏi .
"Vâng."
Trương Nhạc trịnh trọng nói:
"Mong rằng sư thúc tổ chú ý quan tâm nhiều hơn."
Mặc dù trong khu vực này chỉ có yêu thú cấp thấp của Hoàng giai hoạt động, nhưng trong Hắc Sâm Lâm thực sự quá mức nguy hiểm, ai cũng không thể cam đoan đột nhiên có một quái vật Huyền giai bí mật nhảy ra, thậm chí là yêu thú cấp bậc Địa giai.
Những người đệ tử mới này đều là dòng máu mới của Huyền Ất Sơn trong tương lai, nếu họ bị tấn công bởi một yêu thú cấp cao, đó sẽ là một mất mát lớn, tổn thất không nhỏ cho toàn bộ Huyền Ất Sơn.
"Không có vấn đề gì."
Tần Giác nhẹ gật đầu, bay lên, ngồi khoanh chân trên trụ đá ở rìa quảng trường, tiếp tục nhàn nhã uống rượu.
Trương Nhạc: "? ? ?"