Ngày hôm sau, Tần Giác vừa từ trên giường bò dậy, còn chưa kịp rửa mặt đã nghe được tiếng cười truyền đến, ngay sau đó là lão giả Bạch Nghiệp đẩy cửa vào.
"Ha ha ha, sư đệ, sư đệ, có chuyện lớn xảy ra rồi ."
Lão giả vẫn như cũ một bộ tiên phong đạo cốt, bộ dáng không giận mà uy, biểu hiện đó lại cho người ta một loại cảm giác khó hiểu.
" Lần sau ngươi đến có thể gõ cửa trước hay không?"
Tần Giác im lặng liếc mắt, nếu lão giả không phải là sư huynh hắn thì hắn đã ném đối phương ra ngoài.
"Ngươi đoán tối hôm qua xảy ra chuyện gì ."
Bạch Nghiệp dường như không nghe thấy những gì Tần Giác nói, thần bí nói.
"Chuyện gì thế?"
Tần Giác hững hờ hỏi.
"Tối hôm qua môn chủ Tinh môn đang thi triển Dẫn Tinh Đại Pháp đột nhiên bị một viên thiên thạch đập trúng, toàn bộ đại điện đều bị phá hủy, môn chủ Tinh môn thì bị trọng thương, xém chút vẫn lạc tại chỗ, ha ha ha Dẫn Tinh Đại Pháp, thế mà dẫn tới một viên thiên thạch, ha ha ha ha ."
Bạch Nghiệp cao hứng không ngậm miệng được, hận không thể đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ.
Tinh môn là thế lực gần Huyền Ất Sơn nhất, vì tranh đoạt tài nguyên tu luyện, song phương thường xuyên trở mặt, cho nên lão giả đối với Tinh môn hoàn toàn không có cảm tình gì, bây giờ nghe được tin tức này, thì rất vui vẻ.
"Đáng tiếc, nếu như lão già môn chủ Tinh môn đó chết thì tốt biết bao, như thế sau này không còn người tranh đoạt tài nguyên tu luyện cùng chúng ta ."
Bạch Nghiệp nhịn không được thở dài.
"..."
Giờ phút này Tần Giác đang nghĩ, thiên thạch đập trúng môn chủ Tinh môn sẽ không phải là tối hôm qua hắn làm ra chứ?
Nhưng quả thật là vậy, hắn có chút lúng túng.
"Sao vậy?"
Phát giác được biểu hiện biến hóa của Tần Giác, lão giả cúi đầu hỏi thăm.
"Không có gì ."
Tần Giác vội vàng lắc đầu, giả bộ như cái gì cũng không biết:
"Ha ha ha, thật thú vị, sư huynh, ngươi có thể đi được rồi đó?"
Bạch Nghiệp: "..."
Nếu không phải đánh không lại, Bạch Nghiệp thật rất muốn cho Tần Giác một quyền .
"Hừ, mặc kệ ngươi, ta sẽ đi nói với người khác."
Nói xong, Bạch Nghiệp trực tiếp quay người rời đi, mang theo tin tức này bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, rất khó tưởng tượng, một lão đầu còn là chưởng môn Huyền Ất Sơn, có đôi khi Tần Giác nghĩ, Bạch Nghiệp lại như thế nào mà trở thành sư phụ của bọn họ.
"Xem ra lần sau phải cẩn thận một chút ."
Sau khi đuổi Bạch Nghiệp đi, Tần Giác lâm vào trầm tư.
Tối hôm qua hắn cũng không có cố ý làm viên thiên thạch kia rơi chúng môn chủ Tinh Môn, chỉ là tiện tay đẩy ra, lại không nghĩ rằng vậy mà đập trúng môn chủ Tinh môn, may mà đập trúng môn chủ Tinh môn không có tạo thành thương vong, nếu là đập trúng địa phương khác, chỉ sợ đã sang bằng cả một thôn trang.
Chuyện này xem như nhắc nhở Tần Giác, có đôi khi hắn cảm thấy đồ vật này không quan trọng đối với hắn, nhưng có thể sẽ làm tổn thương đối với những người khác khó mà dự đoán được, cho nên vẫn là cẩn thận một chút thì hơn.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tần Giác tùy tiện ăn chút gì đó, sau đó lấy ra một bầu rượu rồi đi ra viện lạc đón ánh nắng.
Kỳ thật lấy tu vi hiện của Tần Giác, căn bản vốn không cần ăn và nghỉ ngơi, nhưng hắn lại ưa thích loại cảm giác này, bởi vậy mỗi ngày đều giống người bình thường ăn cơm đi ngủ, thư giãn theo ý thích.
"Tiểu Thanh, buổi sáng tốt lành ."
Tần Giác cùng đá xanh lên tiếng chào hỏi, rồi ngồi xếp bằng bên cạnh trên bãi cỏ.
Khung cảnh Huyền Ất Sơn vào sáng sớm là đẹp nhất, nhất là sườn đồi chỗ Tần Giác, chỉ cần hướng về mặt trời thì có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình mặt trời mọc, mà phía dưới sườn đồi là một khu rừng, Tần Giác cảm giác thấy chán nên nhảy xuống xem một chút nhưng nơi đó cũng không có gì lạ.
"Hôm nay khí trời tốt, cực kỳ thích hợp uống rượu ."
Tần Giác ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, thoải mái nói.
Kiếp trước Tần Giác là một người say rượu, bây giờ tự nhiên cũng không ngoại lệ, so với Địa Cầu rượu ở thế giới này còn tinh tế hơn và nó đã có trên hàng chục hàng trăm năm, thơm ngọt ngon miệng.
Quan trọng hơn là rượu ở cái thế giới này rượu đều là dùng các loại thiên tài địa bảo ủ chế, ẩn chứa linh khí nồng nặc, đối với tu luyện có trợ giúp rất lớn, bởi vậy người giống Tần Giác xem rượu như mạng cũng không phải số ít.
Nhưng ở loại trình độ này linh khí đối với Tần Giác mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, hắn chỉ là đơn thuần thích uống rượu thôi.
"Hả? Đây là ..."
Tần Giác lông mày ngả ngớn, bỗng nhiên chú ý tới một gốc cỏ dại bên cạnh.
"Thật thú vị, vậy mà sinh ra linh trí ."
Tần Giác quan sát một lát và tỏ ra thích thú:
"Nguyên nhân chẳng lẽ là bởi vì ta thường xuyên ở chỗ này ca hát?"
"..."
Thật không thể tin được rằng một gốc cỏ dại lại đột nhiên sinh ra linh trí, cho dù là Tần Giác cũng không khỏi có chút hiếu kỳ.
"Được rồi, mặc kệ, ngươi đã sinh ra linh trí, vậy ta sẽ giúp ngươi một chút."
Nói xong, Tần Giác duỗi ngón tay ra đặt trên ngọn cỏ.
'Ong... '
Nương theo ánh sáng màu vàng loé lên, cỏ dại khẽ run lên, mắt thường có thể thấy được nó cao thêm một đoạn.
"Đây là Thanh Hư Kinh công pháp tu luyện của Huyền Ất Sơn ta, nếu ngươi cố gắng tu luyện thì có thể hoá hình sau mấy chục năm hoặc mấy trăm năm."
Tần Giác nghiêm túc dặn dò.
Giống như nghe hiểu lời nói Tần Giác, cỏ dại hướng về phía Tần Giác thân hình khom xuống, thể hiện lòng biết ơn đối với Tần Giác.
Thấy thế, Tần Giác hơi sững sờ, hắn chưa từng thấy cảnh tượng tương tự trước kia, trong lòng không khỏi sinh ra một chút tò mò, nếu có một ngày gốc cỏ dại này hóa hình và trở thành một tuyệt thế cường giả thì sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, Tần Giác càng thêm hứng thú, thế là nhấc lên bầu rượu đổ ra mấy giọt rượu lên cỏ dại.
Hấp thu linh khí bên trong rượu, cỏ dại lần nữa vươn cao, lá cũng trở nên cứng cáp hơn, sẽ không dễ dàng bị giẫm chết.
"Ha ha ha, xem ra ngươi rất có thiên phú."
Tần Giác cười nói.
Có thể trong thời gian ngắn nắm giữ được Thanh Hư Kinh và dùng nó hấp thu linh khí, có thể thấy được gốc cỏ dại này thiên phú tu luyện so với tuyệt đại đa số nhân loại còn mạnh mẽ hơn.
"Tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi chính tiểu đệ của ta ."
Suy nghĩ một chút, Tần Giác lại sửa lời nói: "Không đúng, hẳn là đồ đệ ."
Bởi vì cái gọi là đạo không khinh truyền, Tần Giác đã đem công pháp tu luyện của Huyền Ất Sơn truyền cho cỏ dại, tương đương với việc hắn là sư phụ cỏ dại, phải biết rằng ở Linh Ương Giới, công pháp tu luyện là đồ vật rất quan trọng, nếu không cũng sẽ không có vô số người ép đầu mong muốn gia nhập thế lực võ đạo, học tập công pháp bí tịch cao cấp.
Nghĩ không ra mình cả ngày không có việc gì, vậy mà cũng có thể thu được một cái đồ đệ, hơn nữa còn là một đồ đệ hoàn toàn không cần hắn lo lắng.
Tần Giác có chút cảm khái.
"Ngươi bây giờ còn quá nhỏ yếu, không có thể hấp thu quá nhiều linh khí, nếu không rất dễ dàng ảnh hưởng căn cơ, nhưng yên tâm, từ hôm nay trở đi, ta mỗi ngày đều sẽ cho ngươi mấy giọt linh tửu, trợ giúp ngươi tu luyện ."
Vỗ vỗ cỏ dại, Tần Giác an ủi.
Lúc này, cỏ dại lần nữa đối với Tần Giác thân thể khom xuống, phảng phất giống như bái sư, liên tục đong đưa ba lần, rất khó tưởng tượng, đây là một gốc cỏ dại có thể có được linh trí.
Sau đó mấy ngày, Tần Giác dựa theo ước định, mỗi ngày đều đổ ra mấy giọt linh tửu cho cỏ dại, mà hấp thu đại lượng linh khí cỏ dại cũng trở nên càng thêm cứng cỏi, thậm chí ẩn ẩn có dấu hiệu tấn thăng thành linh thảo.
Hôm nay, Tần Giác ăn xong điểm tâm, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài rót rượu cho cỏ dại, bỗng nhiên phát hiện trên tảng đá có một bóng dáng đang ngồi xếp bằng.