Vẻ mặt của Thẩm Tiểu Vũ đầy buồn bực, cúi xuống nhìn bụng mình, thật sự không có đứa bé nào thảm hơn cô, vừa mới sinh ra đã biết được rằng sinh mệnh của mình sẽ rất khổ sở rồi!
Rõ ràng là đang ngồi trên một toà 'Bảo vật', nhưng cô vẫn chưa tìm ra cách sử dụng chính xác, hơn nữa hiện tại thân thể của đứa bé này có hạn, có quá nhiều chuyện bất tiện, không thể thực hiện được, cô cảm thấy xót xa cho chính mình!
Thẩm Tiểu Vũ đang cảm thấy phẫn uất, đột nhiên một cỗ ý thức xuất hiện trong tâm trí cô, nói với cô rằng cô sắp rời khỏi đây, cảm giác này khá đột ngột, nhưng bản năng mách bảo cô rằng đó là sự thật!
Vừa mới nghĩ tới, cơ thể cô dần lịm đi, cho đến khi biến mất khỏi trung tâm thương mại.
Khi tỉnh lại, cơ thể vẫn còn nóng khiến đôi lông mày của Thẩm Tiểu Vũ khẽ nhăn lại với vẻ khó chịu, cô chợt nhận ra lúc nãy khi ở trung tâm mua sắm, chỗ đó đã ngăn tách cơn đau ra khỏi cơ thể cô, cái này làm cho nỗi bức bách bên trong của cô cuối cùng cũng được thoải mái.
Sau đó, một giọng nói cố ý đè thấp phát ra ngay bên tai.
"Gia Dương, anh nói đây là có chuyện gì? Sao trong tay bé cưng lại đột nhiên xuất hiện một quả trứng gà?" Giọng người phụ nữ đè nén, nhưng vẫn còn mang theo vẻ kinh ngạc rõ ràng, còn cố gắng che đi sự hoảng loạn của bản thân.
Âm thanh này đối với Thẩm Tiểu Vũ rất quen thuộc.
Chủ nhân âm thành này đã chăm sóc cho cô trước khi ngủ. Từ thanh âm có thể đoán được đối phương còn trẻ tuổi, thậm chí còn trẻ hơn tuổi của cô trước khi tái sinh, nhưng đối phương lại cho cô cảm giác hiền dịu cùng bao dung, khiến Thẩm Tiểu Vũ không khỏi xúc động.
"Tiểu Uyển, em đừng lo, em xem bé cưng không có việc gì cả, hiện tại cũng không nên nói đến chuyện này, sau này chúng ta cố gắng nuôi dưỡng con bé cẩn thận một chút, quan sát tình hình như thế này, việc này tạm thời đừng nói trước với người khác!"
Miệng nhỏ của Thẩm Tiểu Vũ mấp máy hai tiếng.
Âm thanh này đối với cô cực kì thân quen.
Là người đã cứu cô.
Từ lúc tái sinh đến giờ, hai vợ chồng này là người cho cô cảm giác tồn tại ấm áp lớn nhất.
Rõ ràng chuyện vừa rồi là do cô bất cẩn nên để lộ ra, nhưng sau khi nghe cuộc thảo luận giữa hai vợ chồng, trong lòng cô không có tí cảm thấy lo lắng hay cảnh giác gì, nghe xong cuộc nói chuyện của họ, cô biết rằng họ đã chọn bảo vệ mình, dù cô vốn là một em bé không có nửa điểm quan hệ huyết thống gì với bọn họ!
Chuyện này làm cho Thẩm Tiểu Vũ thật sự có chút cảm động.
Dù người thân kiếp này đã vứt bỏ cô chỉ vì cô là con gái, nhưng cô lại có được hơi ấm từ những người xa lạ, đó đã là món quà tuyệt vời đối với người không có người thân ở kiếp trước như cô.
"Ôi! Bé cưng tỉnh lại rồi à?" Vừa rồi cùng chồng nói chuyện, Thẩm Uyển nhìn thấy hai mắt của Thẩm Tiểu Vũ đang mở to, cô lập tức dừng cuộc nói chuyện, khoanh chân phải ngồi trên giường, duỗi tay đem bàn tay nhỏ bé của Thẩm Tiểu Vũ vào trong chăn, rồi sờ lên trán cô bé: "Chà, vẫn còn hơi nóng ..."
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Tiểu Vũ liền hắt xì một cái.
Vừa hắt xì xong, cô lại mang biểu cảm vô tội nhìn Thẩm Uyển, thật sự là cô không cố ý.
Tuy nhiên, so với tình trạng nguy kịch vì bị dầm mưa lúc trước, lúc này cô cảm thấy khá hơn một chút, có lẽ là do thuốc uống trước đó đã phát huy tác dụng nhất định, tuy rằng vẫn còn sốt nhưng Thẩm Tiểu Vũ cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
Thẩm Uyển mới làm mẹ được vài phút đã bị tiếng hắt xì của đứa bé làm cho hoảng sợ, sau đó bất tri bất giác quay sang nói với chồng: "Gia Dương, con bé còn chưa ăn gì hả? Anh mau đi tìm mẹ xin ít đồ ăn rồi mang qua đây cho con bé đi, em cho nó uống chút nước ấm trước!"
Thẩm Gia Dương tất nhiên sẽ không có ý kiến gì: "Được, anh đi liền."
Ngay trước khi đi ra ngoài, anh nhìn những quả trứng vừa rồi vợ nhặt được, quả nào cũng thật to và sạch sẽ. Màu trắng chói mắt, trông đẹp hơn rất nhiều so với trứng nhặt từ chuồng gà của mình.