Thẩm Uyển đút cho Thẩm Tiểu Vũ ăn lòng trứng từng chút một, lòng trứng bên trong bị cô ấy dùng thìa nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, sau đó đút thêm chút nước ấm cho đứa bé không bị nghẹn, lúc này hiếm có thứ ngon, bởi vậy đây đã là đồ tốt rồi!
Chỉ là Thẩm Tiểu Vũ còn quá bé, ăn uống cũng chỉ có một chút.
Cô không thể ăn hết lòng trứng gà, còn lại một nửa nhỏ, Thẩm Uyển nuối tiếc cất sang một bên, định chờ đến khi bé con đói thì sẽ lấy ra cho nó ăn tiếp!
Phải biết rằng ở nhà mười ngày nửa tháng cũng không có trứng gà để ăn, chỉ một vài đứa trẻ trong gia đình thỉnh thoảng có thể ăn một vài miếng, vì vậy có thể tưởng tượng rằng một quả trứng quý giá như thế nào.
Mặc dù Thẩm Tiểu Vũ đã có một kế hoạch tốt cho thời đại mà cô đang sống, và có sự hiểu rõ nhất định về những khó khăn của thời đại này, nhưng dù sao thì bản thân cô cũng chưa từng trải qua.
Vẫn còn một khoảng cách giữa nhận thức và trải nghiệm.
Dù sao sau này, những điều này cô cũng sẽ được từ từ chậm rãi cảm nhận từng chút một.
Trong tình hình hiện nay, ăn hai bữa là điều kiện gia đình tốt, nhiều người thực sự chỉ ăn một bữa trong ngày, phần lớn thời gian sống bằng thắt lưng buộc bụng.
Vào ngày trời mưa sẽ không phải đi làm, cũng có không gia đình nào có điều kiện ăn sáng.
Gia đình đội trưởng Thẩm cũng không ngoại lệ.
Người một nhà đều tranh thủ làm một ít việc trong khả năng cho phép, phụ nữ thì làm việc nhẹ, đàn ông thì leo lên mái nhà sửa những chỗ dột, vì trời mưa to nên một số chỗ trong nhà bị dột và bị hở mái.
Bà lão và con dâu dọn dẹp nhà cửa, sau đó phân phó việc nhà cho mỗi người.
"Mọi người đi ra ngoài tìm xem hôm qua ai đã sinh con." Bà lão dặn dò xong lại hỏi: "Nhân tiện, trong thôn chúng ta không có phụ nữ nào sinh con thì mọi người sang mấy thôn đội khác hỏi thăm một chút nhé."
Con dâu thứ dứt khoát lên tiếng: "Dạ, mẹ yên tâm đi ạ!"
Con dâu cả lại có chút không quá tình nguyện.
Đứa nhỏ kia không có quan hệ gì với cô ta, tại sao cô ta lại đi bôn ba vì con bé đó chứ?
Theo như cô ta thấy thì mẹ chồng làm chuyện này có chút hơi thừa thãi.
Chẳng phải chỉ là một đứa bé bị vứt đi thôi sao, nếu người ta đã vứt đi nghĩa là người ta đã không muốn nuôi.
Nếu lão tam đã muốn nhặt về nuôi thì cứ vậy mà nuôi là được rồi, đâu ra mà lắm chuyện thế?
Nhưng dù có không tình nguyện thì cũng phải làm, bởi vì mẹ chồng cô ta rất nghiêm khắc.
Mới bị giáo huấn hôm qua, hôm nay cô ta chỉ có thể chấp nhận lên tiếng ậm ừ.
Bà lão vừa nói xong liền nhìn sang, tâm tư nhỏ của chị dâu cả bỗng nghiêm túc hơn, liền nghe thấy mẹ chồng đặc biệt dặn dò: "Con dâu cả, cái không nên nói cũng đừng nhiều lời, chỉ cần hỏi nhà ai sinh con ngày hôm qua là đủ rồi, nghe rõ không?"
Con dâu cả theo phản xạ thẳng tắp sống lưng:" Dạ rõ."
Vừa trả lời xong, trong lòng cô âm thầm phỉ nhổ sự thiếu kiên nhẫn của mình, mẹ chồng chỉ dặn dò chính mình mà không dặn dò em dâu, đây không phải là thấy cô không đáng tin cậy sao, thật quá đáng!
Trong nhà chỉ còn bà lão ở lại, dâu cả dâu thứ đều ra ngoài hỏi thăm tình hình theo sự phân phó của mẹ chồng, đối với họ mà nói thì việc này cũng không có gì khó, nhưng chỉ là hơi tốn chút thời gian.
Chuyện này đối với Thẩm Uyển rất cảm kích.
Hiện tại bé cưng còn quá nhỏ, cô sẽ phải trả giá tâm lực cùng thời gian dài, chờ đến khi bé cưng lớn lên không cần cô phải chăm sóc mọi lúc nữa, đến lúc đó cô sẽ cùng mẹ chồng và các chị dâu làm việc, chắc chắn sẽ không núp bóng phía sau nữa.
Bây giờ cô chỉ mới may được có một bộ quần áo cho bé cưng, không đủ để đứa bé mặc.