Chương 11: Chương 11

Thập Niên 60: Mang Theo Siêu Thị Để Làm Giàu

Hồ Lạp Quyển x 24-10-2024 20:27:12

Nghĩ xong, Thẩm Gia Dương lại nhặt quả trứng đưa cho vợ: "Quả trứng này là của bé cưng, em kiếm thời gian rửa quả trứng cho con ăn. Con bé còn nhỏ quá, bây giờ vẫn có mấy thứ không thể ăn được, trứng có thể cho con bé chút dinh dưỡng." Thẩm Uyển nghe vậy mím môi cười: "Được, em biết rồi, anh đi đi!" Sau khi đáp ứng xong, anh xoay người đi thẳng ra cửa, lúc này cô thu hồi tầm mắt, trên mặt tràn đầy vẻ dịu dàng. Mặc dù cô đã nghe rất nhiều điều vô nghĩa và chịu một số áp lực nhất định vì vấn đề con cái, nhưng cô chưa bao giờ hối hận khi kết hôn với Thẩm Gia Dương, không, chính xác hơn cô cảm thấy rằng điều đúng đắn nhất mà cô ấy đã làm, là kết hôn với Thẩm Gia Dương. Người đàn ông này đã dành cho cô tất cả tình cảm mà anh ta có, đạt tới mức độ hoàn thành tất cả những tưởng tượng của cô về hôn nhân. Có thể nói cô đã gả cho tình yêu đích thức của đời mình. Trong thời đại ngày nay khó để no bụng, điều mà ai cũng chú ý nhất là làm sao để lấp đầy bụng, những người sống không tình cảm thực sự không dám nghĩ ngợi lung tung, vì vậy thật sự rất ít người có được may mắn như cô. May mắn thay, cô rất trân trọng mối quan hệ này và cuộc sống của ngày hôm nay. Nghĩ đến đây, Thẩm Uyển vươn tay phải vào trong chăn bông, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Tiểu Vũ, cười trêu chọc cô bé: "Ba đi tìm chút đồ ăn rồi, bụng của con đã đói rồi sao? Đều là lỗi của mẹ, vẫn luôn không để ý, lần đầu làm mẹ nên còn nhiều thiếu sót, về sau mẹ sẽ cố gắng sửa sai, mong bé cưng tha thứ cho mẹ lần này được không?" Mặc dù biết rằng bé cưng không thể nghe và hiểu những gì cô nói, nhưng Thẩm Uyển thực sự rất hạnh phúc. Những lời này nói ra thật giống như nghĩ tới bé con sẽ kêu cô cùng Gia Dương là ba mẹ, càng nghĩ càng mong chờ. Bản thân cô cũng thích trẻ con, nhưng trước đây chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn con của người khác, nghe thấy cháu trai cháu gái trong nhà kêu chị dâu cả, chị dâu thứ và mẹ chồng, có lúc cô cảm thấy có chút hâm mộ. Bây giờ thì tốt rồi, bản thân cô cũng có một bé cưng rồi. Hơn nữa, bé cưng của mình còn đáng yêu như vậy, Thẩm Uyển càng nghĩ càng cảm thấy chính mình đã nhặt được bảo bối. Không nghĩ tới Thẩm Tiểu Vũ lại lần nữa lâm vào mơ hồ. Từ lúc tái sinh đến giờ chỉ mất mấy tiếng đồng hồ, hết lần này tới lần khác cô rơi vào trạng thái hoang mang nhưng không thể làm gì được, hoàn toàn bối rối. Giống như bây giờ. Người phụ nữ cho cô cảm giác ấm áp này nói cái gì? Ba mẹ? Chính là cái ý mà cô đang nghĩ sao? Cô vẫn luôn hiểu rõ về sự tồn tại của chính mình, một đứa nhỏ bị vứt bỏ vì giới tính của mình, từ đó có thể đoán rằng gia đình ruột thịt của đứa nhỏ này có khuynh hướng trọng nam khinh nữ cực kỳ mãnh liệt, bản thân đã bị vứt bỏ, nhưng lại có người cứu vớt quả thực là rất may mắn. Kết quả hiện tại nói cho cô biết, bản thân cô còn có chút may mắn?!! Thẩm Tiểu Vũ gần như không thể kiểm soát tuyến lệ của mình. Bàn tay nhỏ bé bị Thẩm Uyển nắm dưới chăn bông cố gắng di chuyển. Dù không thể nắm lại nhưng dưới sự cố gắng của cô, cô đã cào được vài cái vào lòng bàn tay của Thẩm Uyển. Phản ứng nho nhỏ này khiến cho Thẩm Uyển cực kì vui mừng, cô khom lưng dùng môi chạm vào trán Thẩm Tiểu Vũ, nhẹ nhàng nói: "Có phải bé cưng đã tha thứ cho mẹ hay không? Sao con có thể ngoan như thế? Thật đáng yêu!" Thẩm Tiểu Vũ: "..." Đúng vậy, người mẹ mới cực kỳ yêu thích cô! Thẩm Gia Dương một lần nữa trở lại gian nhà chính, lúc này bà lão đã đem con dâu cả dạy dỗ thật tốt, người phụ nữ hung hăng trước đó đã biến mất, bây giờ chả khác gì một con chim cút ngoan ngoãn cụp đuôi. Anh cười trong lòng, đúng là gừng càng già càng cay. Giao việc này cho mẹ quả là điều đúng đắn. Anh không quan tâm chuyện chị dâu không đồng ý chuyện nhận nuôi đứa trẻ và những gì cô ta nói, nhưng cũng ngàn vạn lần đừng bao giờ nói về bé cưng trước mặt vợ anh, điều này sẽ khiến Tiểu Uyển cảm thấy khó chịu. Nếu không phải vì lão đại, lúc ấy khẳng định anh sẽ không nhẫn nhịn như vậy.