Chương 10: Ngươi có thể giống như những người khác,gọi ta là Tứ Lang
Manh Sủng
Bố Đinh Lưu Ly12-10-2023 19:01:50
, Tiểu Phiến
Từ Nam Phong kinh ngạc: "Bây giờ điện hạ muốn đi đâu?"
Kỷ vương hơi mỉm cười, lụa trắng che mặt hướng Nam Phong nói: "Chiều tối mùa xuân sắp trôi qua, dưới chân núi thành Giao Lãng có cảnh đẹp, ta muốn đem ngươi cùng đi ngắm nên mới mạo muội tìm đến cửa."
Lời này không giống với những lời nên nói với đối tượng giả kết hôn, Từ Nam Phong nhất thời không hiểu được tâm ý của Kỷ vương nên yên lặng không đáp lời.
Thấy nàng trầm mặc không đáp lời, Kỷ vương liền hỏi: "Có phải do ta đường đột đã mạo phạm ngươi không?"
"Không, ta chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc." Nói xong Từ Nam Phong lại bổ sung thêm một câu "Ta cũng rất mong chờ."
Sắc mặt Kỷ vương lúc này mới dãn ra, ôn hòa cười nói: "Thời điểm rảnh rỗi trước đây ta thường thích đi dạo dưới chân núi này. Đáng tiếc năm nay hai mắt lại mù, không thể tận mắt nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp liền nghĩ nếu có thể mượn đôi mắt của người khác xem giúp một chút cũng tốt. Ta cũng không có bằng hữu khác, nghĩ tới nghĩ lui đành mạo muội đến cửa tìm cô nương."
Thì ra là thế. Từ Nam Phong đáp: "Không sao cả, vừa lúc ta cũng muốn ra ngoài giải sầu." Cũng coi như là trả ân tình lần trước hắn tặng trà ngon cho nàng. Do vừa rồi tâm trạng không tốt nên giọng nói của Từ Nam Phong có chút khàn khàn, Kỷ vương đương nhiên cũng chú ý đến, lựa lời thử hỏi "Cô nương có tâm sự?"
Từ Nam Phong chợt giật mình. Nàng cho rằng mình đã che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng không ngờ lại không giấu được Kỷ vương. Nàng tự hỏi Lưu Hoài trước mặt mình có đúng là "Thiếu Giới Tứ Lang" yếu ớt vô dụng trong miệng người đời không.
Hắn rõ ràng thông minh mẫn cảm, chỉ một chút cảm xúc xao động của người đối diện cũng nhận ra.
Từ Nam Phong trong lòng tràn đầy nghi vấn, lắc đầu phủ nhận "Không có. Chỉ là đêm qua ta mất ngủ, hi vọng không quấy rầy đến nhã hứng của điện hạ."
"Là do ta không tốt, không quan tâm đến việc ngươi mệt mỏi lại ngang ngạnh kéo ngươi ra ngoài." Dáng vẻ Kỷ vương có chút lo lắng, sờ xoạng chỗ xung quanh lấy ra một chiếc gối ôm thêu khổng tước đưa cho Từ Nam Phong "Từ cô nương cứ ngủ trước, đến nơi ta sẽ gọi ngươi."
Từ Nam Phong vươn tay nhận lấy gối ôm, dựa đầu vào vách xe, yên lặng quan sát Kỷ vương. Rốt cuộc hắn là người như thế nào? Nàng cảm giác hắn cũng không tệ như trong lời đồn, nhưng tại sao tất cả mọi người đều chán ghét hắn? Đôi mắt hắn bị mù có phải là do Thái tử làm hại?
Không khí bên trong xe thật yên tĩnh. Kỷ vương cho rằng Từ Nam Phong mệt mỏi đã ngủ thiếp đi nên xốc màn xe, hạ giọng phân phó "Diêu Giang, cho xe ngựa chạy chậm một chút, Từ cô nương đã ngủ rồi."
Xe ngựa chầm chậm di chuyển như đưa nôi, lại có lẽ Kỷ vương đem lại cho người ta cảm giác bình yên, bất tri bất giác Từ Nam Phong thực sự đã đi vào mộng đẹp.
Từ Nam Phong ngủ một giấc rất ngon, đến lúc tỉnh dậy đã là lúc mặt trời lặn.
Ánh hoàng hôn nhuộm một màu vàng cam từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong khoang xe như dệt một tấm mành bạc kim phấn. Từ Nam Phong dụi mắt, thức dậy, làm một tấm áo choàng tím mềm nhẹ đắp trên người nàng chậm rãi rơi xuống.
Chiếc áo choàng tím còn lưu lại mùi mộc hương nhè nhẹ này là chiếc áo Kỷ vương lúc trước mặc trên người.
Trong tức khắc, Từ Nam Phong hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng ngồi thẳng dậy.
Trong xe ngựa trống rỗng, bóng dáng của Kỷ vương đã sớm không thấy đâu.
Nàng đem kiện áo choàng đẹp đẽ quý giá kia ôm vào ngực, xốc màn xe lên, nhảy xuống xe ngựa.
Ánh tà dương chiếu xuống bao phủ trời đất, khoác lên cả người nàng. Gió nhẹ lướt qua, tiếng nước chảy róc rách, ánh sáng vàng kim như đang nhảy múa, cỏ lau xanh biếc như từng cơn sóng liên tiếp dâng lên, dẫm lên trên đó phát ra tiếng xào xạc nho nhỏ, trong không khí tràn đầy hương thơm cây cỏ làm say lòng người.
Bên dưới ngọn nói nguy nga, nước từ khe suối chảy đến tích tụ thành một vũng nước, tạo nên một mảnh lau sậy mênh mông vô bờ. Mà lúc này, Lưu Hoài lại mặc một bộ y phục gấm vóc trắng như tuyết, hắn chắp tay đứng ở nơi thảm cỏ xanh bát ngát, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ánh hoàng hôn đang xa dần, khung cảnh đó như khiến trên người hắn phủ một lớp vàng kim.
Lau sậy bạc trắng, sạch sẽ vì sương. Còn cả người ấy, đứng riêng một cõi.
Không biết tại sao Từ Nam Phong không tự chủ được lại nhớ tới một câu trong 《 Kinh Thi 》này, tuy vậy dùng nó lên người một nam nhân thì có chút kỳ quái.
Kỷ Vương nói phong cảnh nơi này rất đẹp, trong mắt Từ Nam Phong thì cho dù là cảnh hay là người cũng đều đẹp đến kinh tâm động phách*
*Kinh tâm động phách: rung động lòng người.
Nàng đi dọc theo con đường nhỏ, đưa tay gạt những hàng hoa và lá tươi tốt ở hai bên ra, nàng giống như bị hấp dẫn mà từng bước từng bước đi đến gần Kỷ Vương.
Kỷ Vương nghe thấy tiếng động liền hơi nghiêng đầu, xoay người về phía Từ Nam Phong đang đi tới, tươi cười sáng lạn nói,"Ngươi tỉnh rồi sao? Vừa vặn đây là lúc nơi này đẹp nhất."
Như chứng minh lời hắn nói, một cơn gió lạnh ùa tới, hoa cỏ xanh biếc tung bay, hương thơm bay xa vạn dặm, sóng nước dập dềnh. Bên trong ánh hoàng hôn vàng kim, những loài vật sống nơi thôn quê tranh nhau đập cánh bay, tiếng kêu vang vọng thật lâu ở trong không trung.
Dải lụa trên mắt Kỷ Vương rất dài, ưu nhã buộc lại ở sau đầu nhưng vẫn còn một đoạn rũ xuống bên hông. Lúc này gió thổi, dải lụa bay cùng tóc hắn, triền miên giao thoa ở không trung khiến hắn có thêm chút tiên phong đạo cốt.
"Thực đẹp, ta chưa từng nhìn thấy hoàng hôn bao giờ."
Từ Nam Phong nhẹ nhàng kéo tay áo được thêu tinh xảo của Kỷ Vương, mang tử sam vẫn còn ấm áp đưa vào tay hắn, nói,"Gió nổi lên rồi, ngươi cẩn thận cảm lạnh."
Dừng lại một chút, nàng lại nói,"Còn nữa, cảm ơn áo bào của ngươi." Thanh âm của nàng rất nhẹ, dù sao nàng cũng chưa từng ở cùng một người con trai xa lạ nào, giờ cứ có cảm giác hơi trúc trắc một chút.
Cũng may Kỷ Vương là người ôn hòa, ở cùng với hắn, nàng không thấy áp lực, cũng không thấy tẻ nhạt.
Kỷ Vương tùy tiện khoác áo màu tím lên người, nói,"Ngươi ngủ rất sâu, nhất định là nhiều ngày nay không được nghỉ ngơi."
Từ Nam Phong cười cười một tiếng nói,"Sao điện hạ không gọi ta dậy?"
Kỷ Vương chỉ lắc đầu mỉm cười.
"Điện hạ."
"Từ cô nương, chúng ta sẽ trở thành phu thê, mặc kệ là thật hay giả, cũng không nên xưng hô xa lạ như vậy."
"Vương gia?"
Kỷ Vương lại lắc đầu, hắn nói,"Ngươi có thể giống như những người khác, gọi ta là Tứ Lang."
"..." Môi Từ Nam Phong đóng mở vài lần nhưng vẫn không nói lên lời, gọi như vậy thì quá thân mật rồi.
Kỷ Vương cười nhẹ một tiếng, cho dù không nhìn thấy nhưng mỗi một lần hắn đều có thể chuẩn xác khóa chặt phương hướng của Từ Nam Phong, đôi mắt cách dải lụa đối diện nàng, hắn nói,"Hay là lấy chữ tương xứng, ngươi gọi ta là Thiếu Giới đi."
"Thiếu Giới." Từ Nam Phong biết lắng nghe gọi một tiếng.
"Để đáp lễ, ta có thể gọi thẳng tên ngươi không?"
"Được."
"Nam Phong." Nắng chiều hạ xuống, Kỷ Vương khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói,"Tên của ngươi rất có khí phách, giống như một nam nhi."
Từ Nam Phong cũng cười, nàng ngẩng đầu nhìn tà dương mỹ lệ chiếu từ chân trời, giải thích,"Lúc nương mang thai ta, bà rất hy vọng có thể sinh ra một đứa con trai, nên đặt tên ta như vậy, ai biết lại không thể như ý bà."
"Nam Phong hiểu lòng người, thổi mộng tới Tây Châu." Kỷ Vương khẽ ngâm một câu thơ, ôn nhu nói,"Tên rất hay."
Từ Nam Phong cười cười nói,"Vậy cũng không sánh được với "Giới tứ lang" tên đẹp vạn phần."
Kỷ Vương là người cũng giống như tên, không giống như bản thân nàng, có một cái tên thoải mái phóng khoáng như vậy, nhưng lại giống như thú vật khốn khổ, vùi lấp bản thân trong nhà tù.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, giống như ai cũng không muốn phá tan sự yên tĩnh này. Mãi đến khi mặt trời lặn xuống núi hơn nửa, Kỷ Vương mới đánh vỡ sự tĩnh lặng, nhẹ giọng nói,"Nam Phong, ta có một chuyện muốn nói thẳng với ngươi."
Từ Nam Phong nghiêng đầu nhìn, Kỷ Vương lại hiếm thấy chăm chú nhìn nàng như vậy. Nàng nói,"Điện hạ..."
Rồi lại vội đổi giọng,"Thiếu Giới mời nói."
Kỷ Vương hơi do dự một lúc mới nói,"Năm ta 17 tuổi, phụ vương đưa một đôi ca cơ cùng vũ cơ vào phủ, nói đó là quà sinh nhật cho ta. Bởi vì đó là do phụ vương tặng nên ta không thể từ chối, cũng không thể mang cho người khác, nên ta liền tạm để bọn họ ở trong phủ."
Từ Nam Phong ngẩn ra, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Kỷ Vương đây là muốn cho mình chào hỏi sớm một chút, tương lai là muốn mang nàng vào phủ làm một chính thê khoan dung rộng lượng, coi những ca cơ vũ cơ này là tỷ muội tốt sao?
Có điều đây vẫn là hôn nhân thỏa thuận, mỗi bên đều có nhu cầu, đây là một nhu cầu của hắn thôi.
Ngẫm nghĩ một lát, Từ Nam Phong không ngần ngại nói,"Thiếu Giới yên tâm, ta sẽ không làm khó các nàng, làm trắc phi thì hay là thiếp thất, đều là ngươi tự quyết định."
Lần này, là đến phiên Kỷ Vương sững sờ.
Hắn yên lặng trong chốc lát mới bật cười nói,"Nam Phong hiểu lầm rồi, ta không có ý này. Trước đó vài ngày, ta dùng việc chúng ta sẽ thành hôn làm lý do để đưa các nàng ra khỏi phủ, ta..."
Hắn dừng lại chút, nghiêm túc nói,"Ta chưa từng chạm vào các nàng, chỉ là khổ nỗi ta không có lý do để các nàng ra ngoài, nói cho cùng, hay là ngươi giúp ta, vừa vặn để ta lấy cớ đã kết hôn để chấm dứt việc này."
Hóa ra là như vậy.
Từ Nam Phong có chút lúng túng, thấp giọng nói,"Đây là việc nhỏ, Thiếu Giới không cần nói cho ta biết."
"Là ta muốn nói, ta muốn chính miệng nói cho ngươi biết, dù sao cũng tốt hơn là tương lai ngươi biết được từ miệng người khác." Kỷ Vương mỉm cười nói,"Không nói đến phu thê thì chúng ta vẫn là đồng minh, không thể mất lòng tin vào nhau, không thể làm chuyện không trung thực được."
Trong nháy mắt, Từ Nam Phong bị câu nói này của hắn làm cho dao động rồi.
Đối với đoạn hôn nhân vì lợi ích này, Từ Nam Phong vẫn muốn tự do ở bên ngoài, thậm chí nàng đã nghĩ mấy năm sau sẽ sống tự do tự tại nơi chân trời, đúc kiếm cày ruộng sống một đời.
Sau khi việc hôn nhân được định ra, nàng thường xuyên tự nhắc nhở chính mình,"Ta sẽ không yêu người nam nhân này, cũng sẽ không ở lại vương phủ lâu dài. Lưu Hoài, chỉ là trong lòng chúng ta có một nút giao ngắn ngủi mà thôi."
Có thể là mãi đến tận lúc Lưu Hoài nói thẳng chuyện ca cơ vũ cơ, lòng nàng đã rung động lần đầu.