Chương 20: Không phải với ai ta cũng đối xử tốt.
"Nếu ta cho nàng nhiều thêm một chút, liệu có thể giữ nàng bên cạnh ta lâu dài không?"
Ngữ khí của Kỷ vương nhẹ nhàng nhưng lại làm Từ Nam Phong không biết nên trả lời thế nào. Chẳng nhẽ nàng lại nói với hắn "Thực ra ta chỉ coi chàng như cầu ván để thoát ra khỏi Từ phủ, từ trước đến nay ta đều không tính đến việc sống ở đây lâu dài."?
Không được! Những lời như thế này quá lãnh đạm, nàng sợ sẽ làm tổn thương người mù văn nhã như hắn.
Nàng vuốt nhẹ khối ngọc ấm trong tay, trầm tư một lát mới nở nụ cười, dịu dàng lựa lời đáp "Thiếu Giới nói đùa rồi. Ta cũng không phải người có lòng tham không đáy."
Kỷ vương thấy tâm tình nàng không tốt cũng không truy hỏi nữa, cười ôn hòa nói "Ta chỉ nói đùa một chút, Nam Phong không cần coi là thật."
Thế gian này có một đạo lý "được ăn cả, ngã về không", suy cho cùng cũng vì bị cuộc sống bức bách mà thôi.
Từ Nam Phong vừa thả lỏng tâm tình lại nghe thấy Kỷ vương hỏi tiếp "Ngày mai nàng có về Từ phủ thăm phụ mẫu không?"
Đúng rồi, ngày thứ ba sau khi tân nương xuất giá sẽ quay về nhà thăm cha mẹ, nhưng nàng đã đoạn tuyệt quan hệ với Từ phủ, trở về cũng không có ý nghĩa gì cả.
Từ Nam Phong hơi khó xử nhưng vẫn dứt khoát đáp "Không trở về."
Nàng vốn nghĩ Kỷ vương sẽ dò hỏi nguyên nhân, thậm chí trong đầu nàng đã quyết định sẽ thành khẩn đem toàn bộ chuyện rối rắm trong Từ phủ kể cho hắn. Ai ngờ, Kỷ vương không hỏi thêm điều gì, vẫn cười ôn hòa như trước "Được, vậy nghe lời nàng đi."
Kỷ vương không hỏi thêm, Từ Nam Phong cũng không định nhiều chuyện kể ra. Nàng rời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nói sang chuyện khác "Ngoài sân có mấy cây tùng lớn, tốt nhất Thiếu Giới nên cho người chặt bớt đi."
"Vì sao?"
"Cành lá sum xuê dễ dàng ẩn giấu sát khí."
"Như vậy cũng đúng. Chỉ là cây tùng kia sinh trưởng ở vương phủ đã mấy trăm năm, giờ cho người chặt đi thì thấy trống vắng."
"Chi bằng chàng mua thêm vài gốc mai, đông sang có thể ngắm hoa nở."
Kỷ vương gật đầu khen gợi "Chủ ý rất hay", nói xong lại nghiêng đầu hỏi ý kiến Nam Phong "Ngày mai ta sẽ tiến cung thăm mẫu phi, nếu nàng đã quyết định không quay về Từ phủ, vậy thì đi cùng ta được không?"
"Ngày mai?" Từ Nam Phong hơi khẩn trương hỏi "Hoàng Thượng cũng sẽ đến đó sao?"
"Có lẽ vậy. Nhưng Hoàng Thượng bận trăm công nghìn việc, có lẽ cũng sẽ không rảnh rỗi đến Nghi điện đâu." Kỷ vương cười, đôi mắt hổ phách ấm áp như nắng sớm "Nam Phong không cần lo lắng. Phụ hoàng và mẫu phi đều là người biết phân rõ phải trái. Họ sẽ không làm khó nàng. Một tháng ta cũng chỉ gặp mẫu phi một lần, mẫu phi rất muốn xem dáng vẻ của nàng."
Từ Nam Phong đành gật đầu đáp ứng, trong lòng vẫn có chút không yên dặn dò "Ngày mai tiến cung cần phải lưu ý điều gì, chàng nhất định phải nói cho ta biết trước đấy. Ta không nên làm chàng mất mặt."
Kỷ vương bật cười "Nam Phong trời không sợ, đất không sợ, ngày mai chỉ tiến cung gặp mẫu phi lại lo lắng thành bộ dạng gì rồi. Thật mới mẻ nha."
Từ Nam Phong ngẩn người, xấu hổ rời ánh mắt sang chỗ khác "Thiếu Giới hiểu rõ ta thật đấy. Rõ ràng chúng ta mới gặp gỡ thôi."
Kỷ Vương lắc đầu, hiển nhiên là không tán thành với lời nói của nàng.
Từ Nam Phong hỏi "Vì sao chàng lắc đầu? Ta nói không đúng sao?"
Ánh mắt không tiêu cự của Kỷ Vương lóe lên tia giảo hoạt, Kỷ vương lại rời đề tài "Yên tâm đi. Ngày mai nàng đi theo ta, nhất định không xảy ra chuyện gì cả."
Dừng lại một lát, Kỷ vương nhớ ra một chuyện liền dặn nàng "Ngày mai tiến cung gặp phụ hoàng, nếu người đề cập đến tin đồn nàng và Từ thượng thư bất hòa, nàng có thành thật cũng không đổi được sự đồng tình. Vậy nên chuyện này tốt nhất là không nên tùy tiện thừa nhận."
Từ Nam Phong ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi "Chuyện trong nhà của ta... chàng biết hết rồi sao?"
Kỷ vương đáp "Trên thế gian này không có bức tường nào gió không thổi qua. Hôm qua là ngày thành thân của chúng ta, ta thấy không khí Từ phủ quạnh quẽ, cũng không có khách khứa liền đoán ra một chút chuyện. Những chuyện ta có thể nhìn ra, đương nhiên không thể giấu được phụ hoàng."
Từ Nam Phong mở miệng "Ta..."
"Nam Phong, nàng là thê tử của ta, cũng là người bạn tốt của ta, mặc kệ chuyện gì xảy ra, ta đều tin tưởng nàng. Có một vài chuyện, nếu nàng tình nguyện nói, ta luôn sẵn lòng lắng nghe. Nếu nàng không muốn nói, vậy đừng miễn cưỡng bản thân."
Giọng nói của Kỷ vương trầm ấm trấn an Nam Phong "Phụ hoàng là vua một nước, ngài là một người phụ thân nghiêm khắc. Chuyện của nàng và Từ thượng thư, phụ hoàng chắc chắn sẽ nhìn từ góc độ của một phụ thân, ngài sẽ thấy nàng không đúng. Nếu nàng thừa nhận nàng và Từ thượng thư bất hòa, phụ hoàng sẽ trách nàng bất hiếu."
"Ta biết Thiếu Giới tốt với ta, nhưng..." Năm ngón tay giấu trong tay áo của Từ Nam Phong nắm chặt, nàng cắn môi, một hồi lâu mới kiên quyết nói "Thiếu Giới, ta không nghĩ sẽ giấu chàng. Chuyện cũ của cha mẹ ta, một lời khó nói hết..."
Nàng lựa chọn một vài sự kiện quan trọng, Từ Vị bỏ thê tử kết tóc thế nào nói ra. Nàng quan sát kĩ sắc mặt của Kỷ vương, kiên định nói "Đối với ta, đoạn tuyệt quan hệ với Từ phủ là chuyện tốt. Chỉ là bên phía mẫu thân có chút khó xử vì người vẫn cố chấp. Nhưng ta sẽ nhanh chóng khuyên nhủ nàng, sẽ không để chàng khó xử."
"Đều là người một nhà, không cần thiết phải nói hai chữ "phiền toái"." Kỷ vương nói "Ta có thể giúp gì cho nàng không?"
"Không không." Từ Nam Phong liên tục xua tay "Chút chuyện này ta vẫn có thể tự giải quyết được, không cần Thiếu Giới nhúng tay vào."
Nàng giống như một cái cây nhỏ quật cường. Từ nhỏ đã phải sinh trưởng trong phong ba bão táp, giờ nàng không học được cách khom lưng dựa vào sự trợ giúp của nam nhân khác, chỉ làm theo bản năng, liên tục từ chối sự giúp đỡ của người khác, đem tất cả hỉ nộ ái ố nuốt vào bụng.
Nàng hi vọng có thể được ngọn lửa sưởi ấm, nhưng lại e sợ bị bỏng. Diệp nương thường nói nàng lãnh đạm nhạt nhẽo, thật ra nàng không biết nên tiếp nhận ý tốt của người khác như thế nào.
Cũng may Kỷ vương không để tâm đến sự xa cách của nàng, chỉ ôn hòa nói "Được. Ta sẽ phân phó cho Diêu Giang và cháu của hắn, Diêu Dao. Nếu nàng cần sai người làm việc gì cứ tìm hai người họ.
"Cảm ơn". Nghĩ một lúc, Từ Nam Phong bổ sung thêm một câu "Thiếu Giới là một người rất tốt, cũng rất dịu dàng."
Kỷ vương ngẩn người, đôi mắt vui vẻ cong cong như vầng trăng non, hắn chống cằm, thấp giọng cười "Không phải với ai ta cũng đối xử tốt như vậy."
Từ Nam Phong không rõ vì sao đột nhiên đỏ mặt, nàng đứng dậy che giấu sự bối rối "Ta gọi người vào giúp chàng chải đầu."
Dứt lời Nam Phong đi ra ngoài, để lại Kỷ vương ngồi trong phòng một mình, cười sáng lạng trong nắng mai.
Hoa viên của Kỷ vương phủ ngày hôm đó có sự thay đổi lớn. Mấy cây tùng to lớn bị chặt đi, thay vào đó là rất nhiều gốc mai. Đêm đó Từ Nam Phong và Kỷ vương vẫn nằm cùng giường, chỉ là mất đi vài phần khó xử, thêm vào đó là vài phần thản nhiên.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Từ Nam Phong phát hiện tư thế ngủ ngay ngắn của mình hôm qua không còn. Nàng lại vượt qua "ranh giới", lăn vào lòng Kỷ vương!!!!
Chăn mỏng bị đạp lộn xộn sang một bên, còn nàng đang kề sát vào lồng ngực rắn chắc của Kỷ vương. Từ Nam Phong còn mơ hồ cảm nhận được nhịp tim đang đập trong lồng ngực và hô hấp đều đặn của hắn phả lên thái dương và tai nàng.
Tại sao lại như vậy?!
Tại sao lại như vậy?!
Tư thế ngủ của hai người đều không tệ, rốt cuộc tối qua ai là người "vượt rào"?
Từ Nam Phong đột nhiên tỉnh táo hẳn, nàng nhẹ nhàng nắm góc tay áo của Kỷ vương, đem cánh tay đang khoác trên eo mình cẩn thận đặt sang bên cạnh. Kỷ vương bất an hừ một tiếng, lại càng ôm nàng chặt hơn.
Từ Nam Phong "..."
Giọng nói khàn khàn nặng nề của Kỷ vương vang lên trên đỉnh đầu nàng "Giờ nào rồi?"
Từ Nam Phong nằm trong lồng ngực hắn, khó khăn vén rèm lụa lên, quan sát sắc trời đáp "Ước chừng đã là giờ mẹo. Hôm nay chúng ta phải rời giường sớm một chút, còn phải chuẩn bị cẩn thận để tiến cung gặp Hoàng thượng và nương nương."
Kỷ vương mờ ám ậm ừ một tiếng, mở đôi mắt không tiêu cự ra, theo bản năng sờ soạng xung quanh, lại sờ được một mảnh ôn hương nhuyễn ngọc.
Hắn ngẩn người ra, trong chốc lát không xác định được vật mình đang ôm là thứ gì. Mãi đến lúc Từ Nam Phong xấu hổ ho khan hai tiếng nhắc nhở hắn mới rút tay về, xấu hổ cười xin lỗi "Thất lễ rồi."
Từ Nam Phong hồ đồ đáp "Không có gì. Ta xuống giường rửa mặt chải đầu trước."
Dứt lời nàng khoác áo rời giường, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại nhìn Kỷ vương ở phía sau. Khóe môi hắn cong lên, năm ngón tay nắm lại như đang hồi tưởng lại dư vị ấm áp ngọt ngào vừa rồi.
Từ Nam Phong rửa mặt trang điểm xong cũng tốn mất một canh giờ. Vì hôm nay phải diện kiến vua, trang phục nàng mặc hôm nay là trang phục của mệnh phụ* trang trọng. Trước áo ngắn màu đỏ thêu chỉ bạc, bên dưới kết hợp với chiếc váy màu lam, đai lưng đeo làm bằng ngọc, áo khoác bên ngoài thì được tô điểm bằng rất nhiều đóa hoa. Tóc nàng được búi cẩn thận trên đỉnh đầu, hơn nữa nàng còn cài thêm mấy bông hoa và ngọc trai nhỏ, khi đi chúng cứ lung lay theo, nhìn rất thích mắt.
Kỷ vương cũng mặc một chiếc áo choàng đỏ tía, một dải lụa trắng quấn quanh mắt, cổ áo trắng càng tôn thêm khuôn mặt ôn hòa tuấn dật. Hắn sinh ra vốn đã đẹp, chiếc áo tím hắn đang mặc thể hiện được khí chất cao quý của hắn, làm người khác khó rời mắt được.
Hai người cùng dùng đồ ăn sáng đơn giản rồi lên ngựa. Hai chú cháu Diêu Giang và Diêu Dao ở hai bên hộ tống. Xe ngựa chạy thẳng một đường đến cửa cung.
Hôm nay trời có chút oi bức, đoán chừng sẽ có mưa rào. Trên đường không có nhiều người lắm, chỉ có lác đác vài người bán hàng rong đang mở tiệm. Đường đi thông thoáng, trong chốc lát đã tới cửa cung.
Cung điện nguy nga tĩnh lặng, mái ngói lưu ly cong vút. Tất cả đều thể hiện sự giàu có, trù phú và uy nghi của vương triều. Đến trước cửa cung, xe ngựa không được phép đi vào. Từ Nam Phong phải cùng Kỷ vương xuống ngựa đi bộ vào Nghi điện. Diêu quản gia đứng ngoài cửa cung chờ, Diêu Dao giao Phù Tang đao cho thị vệ rồi theo hai người tiến vào.
Trong hoàng cung này các tẩm điện rất nhiều. Đi ba bước gặp một chỗ ngoặt, mười bước lại một cái hành lang, giống như một mê cung mãi không tìm được điểm cuối. Cũng may là có một tiểu thái giám nhận lệnh dẫn đường cho Kỷ vương.
Tiểu thái giám kia cứ cúi đầu mà đi, bước chân của hắn rất nhanh, tựa như không biết người hắn cần dẫn đường là Kỷ vương bị mù. Trong lòng Từ Nam Phong sớm đã không hài lòng với hắn, hạ giọng nhắc nhở "Vị tiểu công công này phiền đi chậm một chút, nếu va phải quý nhân sẽ không tốt."
Tiểu thái giám vội cười làm lành, bước chân cũng chậm đi rõ ràng.
Từ Nam Phong sợ Kỷ vương bước đi khó khăn nên nàng nắm ống tay áo hắn, chậm rãi dẫn hắn đi từng bước một.
"Nha -" Tiếng huýt sáo của Diêu Dao từ phía sau vang lên, tầm mắt dừng lại ngay chỗ hai tay của đôi vợ chồng nhỏ đang tiếp xúc thân mật, ý cười trong mắt không nói cũng tỏ.
Từ Nam Phong rời tầm mắt làm lơ sự trêu đùa của Diêu Dao. Ý cười trên môi Kỷ vương càng đậm, nhanh chóng đảo khách thành chủ, nắm chặt tay Từ Nam Phong.