Chương 4: Lúc hắn cười,khóe môi gợi lên một độ cong nhỏ
Manh Sủng
Bố Đinh Lưu Ly12-10-2023 19:01:50
Từ Nam Phong ngồi thưởng trà trong một quán trà có không gian thanh cao. Dưới lầu, người kể chuyện đang kể tới hồi cao trào của việc Dương gia dẫn quân đi san bằng những kẻ xâm lược, mọi người trong quán trà đều trầm trồ một tiếng khen ngợi. Nhưng Từ Nam Phong lúc này một câu cũng không nghe lọt.
Nàng bình tĩnh nhìn khói từ trong lư hương bay lên, ngón tay nàng liên tục nhịp nhịp lên bàn trà, điều này để lộ ra tâm tình lúc này của nàng vô cùng khẩn trương.
Hôm nay Dương tướng quân làm mai, hẹn nàng tới quán trà này để gặp Kỷ vương, còn việc hôn nhân có thể thành được không thì phải xem duyên phận. Từ Nam Phong có cảm giác mình đúng là không biết xấu hổ, còn chưa lấy xuất giá đã lừa gạt cha mẹ để gặp mặt một người nam nhân khác, nếu Từ Vị biết được, nhất định sẽ tức chết.
Có điều chuyện đã đến nước này, nàng đã không còn con đường nào khác để đi nữa rồi.
Khói trong lư hương bay lên không trung, chậm rãi tản ra giống như tơ nhện mềm mại, khiến tâm tư nàng có chút phiền muộn.
Không bao lâu sau, ngoài hành lang trà lâu truyền đến tiếng bước chân cùng thanh âm nói chuyện của Dương Thận Chi, Từ Nam Phong liền biết: Hắn đến rồi.
Cửa phòng bị đẩy ra, rèm che khẽ lay động. Nam Phong đã ngồi phía sau rèm từ sớm, nàng nhìn thấy một mảnh tay áo từ áo bào màu đen của Dương Thận Chi tiến vào, hắn còn dẫn theo một nam nhân vóc người thon dài, cao lớn đi vào.
Người làm đưa trà nóng vừa mới đun đến, Dương Thận Chi không để hắn đi vào mà giơ một tay lên bưng lấy khay trà, tay còn lại trả cho người làm mấy đồng tiền làm tiền boa, sau đó hắn liền đóng cửa phòng lại, ngăn cách tiếng huyên náo từ phố phường ở bên ngoài.
Từ Nam Phong có chút bất an vuốt nhè nhẹ đầu ngón tay, nhìn xuyên qua rèm che mông lung phập phùng để đánh giá nam nhân ngồi bên ngoài. Dung mạo nàng không nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy Kỷ Vương một bên áo choàng màu xanh nhạt, trên mắt hắn còn có một dải lụa trắng rộng ước chừng bằng hai ngón tay che lại, hắn an tĩnh ngồi bên cạnh bàn trà.
Y phục của hắn rất bình thường, chắc la che giấu thân phận lặng lẽ tới đây, thế nhưng khí chất tao nhã xuất trần trong lúc hắn vung tay nhấc chân lại tự nhiên hiển lộ.
Đợi bọn hắn ngồi xuống, Từ Nam Phong ở sau rèm mới đứng dậy hành lễ,"Nam Phong tham kiến Kỷ Vương, tham kiến sư phụ."
Dương Thận Chi cười đáp lại, rồi dùng dăm ba câu đơn giản giới thiệu gia cảnh Nam Phong với Kỷ Vương. Kỷ Vương hơi nghiêng mặt sang một bên, yên tĩnh chăm chú lắng nghe. Từ góc độ của Từ Nam Phong, nàng vừa vặn có thể thấy rõ ràng gò má của Kỷ Vương, thiếu niên anh tuấn, từ trên đầu cho tới sống mũi, đi đến hàm dưới là đường nét vô cùng trôi chảy hoàn mỹ, đáng tiếc đôi mắt lại bị dải lụa trắng che mất, làm nàng không biết có bao nhiêu phong quang trong đó.
Dương Thận Chi đánh giá Kỷ Vương là "phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang", quả thật không phải là nói dối. Khoan hãy bàn tới bề ngoài của hắn, hắn ta thậm chí so với tưởng tượng của Nam Phong còn xuất sắc hơn.
Hoặc có lẽ là "bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rữa" cũng không biết chừng. Nam Phong đứng ở phía sau rèm lặng lẽ xem xét sự việc biến đổi.
"Trên phố có chút chen chúc, khiến Từ cô nương đợi lâu rồi." Bên ngoài rèm, Kỷ Vương chậm rãi quay mặt lại, nhìn về phía Nam Phong nói.
Nghe được giọng nói của hắn, Từ Nam Phong trong chớp mắt sững sờ.
Nàng nghe mấy lời đồn ở bên ngoài, tưởng tượng thanh âm của hắn có lẽ là nhu nhược vô lực. Nhưng mà thực tế, giọng của Kỷ Vương trong trẻo êm tai, lúc hạ thấp giọng để nói chuyện rõ ràng cực kỳ thâm trầm. Thanh âm như này, nếu nói lời ngon tiếng ngọt, nhất định là người giỏi nắm được tâm hồn thiếu nữ nhất.
Nam Phong thầm nhéo chính mình một cái, ngăn cản lại suy nghĩ lung tung của bản thân.
"Có điều thời gian một chén trà cũng không tính là lâu. Ta đang ngồi nghe dưới lầu kể chuyện sư phụ thống lĩnh quân lính san bằng quân xâm lược, chớp mắt một cái liền trôi qua." Thực ra tiên sinh dưới lầu kể chuyện gì, nàng không nghe lọt tai tới một từ.
"Đúng vậy, ta cũng nghe thấy lão tiên sinh kia nói Dương tướng quân một người một đao một con chiến mã nhảy vào bên trong quân địch, chém đầu người dễ như trở bàn tay." Kỷ Vương cười nói tiếp, ngón tay thon dài chạm đến cốc uống trà trên bàn trà, thuận thế bưng lên nhấp một ngụm, nói,"Tư thế oai hùng như vậy, tiểu vương chỉ hận không thể tận mắt thấy."
Nam nữ lần đầu gặp mặt lại nói chuyện như vậy, dù sao cũng hơi lúng túng. Nhưng Kỷ Vương tiếp lời vô cùng tự nhiên, không có chút đường đột nào, làm cho người ta cảm giác giống như gió xuân thoảng qua.
Dương tướng quân nghe vậy, ha ha cười nói,"Phố phường đồn đoán, đa số là người rảnh rỗi bịa đặt ra, không thể coi là thật! Có điều nghe tiếng người huyên náo dưới lầu, ta lại muốn tham gia trò vui, xem trong lòng bách tính Lạc Dương ta dũng mãnh như thế nào."
Còn chưa nói xong, Dương tướng quân đã đứng lên,"Kỷ Vương điện hạ, Nam Phong, các ngươi cứ tự nhiên tán gẫu, ta đi xuống xem một chút rồi lên."
Từ Nam Phong nín cười, nàng đương nhiên biết sư phụ là muốn tạo cơ hội nói chuyện riêng cho nàng cùng Kỷ Vương, liền gật gù,"Được, sư phụ đi thong thả."
Dương tướng quân đẩy cửa phòng, lại quay lại ra hiệu với Từ Nam Phong, hắn ra hiệu nàng không cần câu nệ, thoải mái nói chuyện.
Nam Phong hiểu ý, Dương tướng quân liền đóng cửa đi ra ngoài. Hắn vẫn chưa đi quá xa mà ôm tay dựa vào hành lang bên dưới, bảo vệ nơi này tuyệt đối yên tĩnh.
Từ Nam Phong kéo nhẹ tấm rèm mềm mại lên, cứ như vậy trong nháy mắt nàng liền nhìn thấy bên ngoài rèm che, nhìn từ một nơi có thể nhìn thấy dung nhan Kỷ Vương rõ ràng.
Bạch y công tử, ngọc diện lâm phong*, tóc đen như mực, bên dưới lông mày có buộc một dải lụa dài ba thước xanh nhạt, trên dải lụa có hoa văn u tối, dưới dải lụa là sống mũi cao thẳng, bờ môi hồng hồng khỏe mạnh, hắn yên tĩnh ngồi đó giống như một bức tranh thủy mặc, cũng giống như một khối ngọc thô chưa được mài dũa.
Ngọc diện lâm phong: như ngọc thạch đứng trước gió, dùng để chỉ những người có thân phận tôn quý.
Nàng nhìn thoáng qua.
Khoan hãy bàn về vẻ bề ngoài, Kỷ Vương Lưu Hoài tuyệt đối đảm đương được ba chữ "Giới tứ lang".
"Kỷ Vương..."
"Từ cô nương..."
Đột nhiên hai người đồng thời mở miệng, lại không hẹn mà cùng dừng lại không nói. Hơi thở ấm áp ngập tràn, trong phòng không hề có một tiếng động, bọn họ cách rèm che nhìn nhau, chờ đợi đối phương mở miệng trước.
Chốc lát, Kỷ Vương khẽ mỉm cười, phá vỡ trầm tĩnh trước,"Từ cô nương, mời nói trước."
Cốc trà trước mặt hắn đã cạn, chỉ còn dư lại vài lá trà vụn dính vào mép cốc. Từ Nam Phong suy nghĩ một chút, cân nhắc Kỷ Vương là người mù, vốn không nhìn thấy nàng liền bỏ đi lễ nghi phiền phức, nhẹ nhàng đi ra khỏi rèm che.
Hôm nay nàng mặc xiêm y bằng lụa vân màu vàng nhạt, trên xiêm y được điểm xuyết một vài bông hoa màu xanh lục. Cổ tay nàng đeo một chiếc vòng rẻ tiền màu xanh pha chút ánh trắng. Mái tóc dài đến thắt lưng được búi lên một nửa, trên đầu còn cài thêm trâm, trâm được đính một viên ngọc trai. Cả người mang theo một sắc xanh, kết hợp với khuôn mặt nàng không trang điểm, giống như u lan lâu năm trong cốc tĩnh lặng tỏa hương.
Đáng tiếc, Kỷ Vương lại không nhìn thấy.
Từ Nam Phong quỳ gối xuống đối diện Kỷ Vương, cầm lấy chén của hắn rót vào một ít trà nóng, sau đó chậm rãi đẩy chén trà tỏa ra hương thơm nhàn nhạt đến trước mặt Kỷ Vương.
Kỷ Vương không nhìn thấy, chỉ có thể hơi nghiêng tai, nỗ lực cố gắng dựa theo tiếng động mà Nam Phong gây ra để đoán xem nàng làm gì. Bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên bàn, bưng lên chén trà Nam Phong rót nhấp một ngụm, mỉm cười nói,"Trà ngon."
Lúc hắn cười, khóe môi gợi lên một độ cung nhỏ, giống như một con nai dịu dàng vô hại.
Từ Nam Phong không tiếp tục nói lời khách sáo mà nói ngay vào điểm chính,"Gia cảnh nhà ta, điện hạ có hiểu rõ toàn bộ?"
Kỷ Vương thả chén trà xuống, áo bào trắng như tuyết uốn lượn thả xuống, cực kỳ dễ nhìn. Hắn gật đầu, thành thực nói,"Dương tướng quân đã nói cho ta biết tất cả."
"Ta là thứ nữ Từ phủ."
"Ta biết." Kỷ Vương nở nụ cười như gió xuân phất qua tuyết trắng mênh mang, nói,"Ta cũng là con thứ."
Hắn nói chuyện. Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp, tuy rằng không nhìn thấy nhưng mặt hắn vẫn quay về hướng có thanh âm của đối phương để nói, chăm chú lắng nghe, lễ nghi chu toàn.
"Hiền phi nương nương cùng bệ hạ thì sao?"
"Từ cô nương không cần lo lắng, mẫu phi không can thiệp vào hôn nhân đại sự của ta, phụ hoàng cũng sẽ không để ý ta cưới cô nương nhà nào."
Từ Nam Phong hơi buông lỏng sự phòng bị xuống, nhẹ giọng nói,"Ta phải đối mặt với điện hạ như thế nào, về ta... Chuyện này của chúng ta?"
Không ngờ nàng lại trực tiếp hỏi như vậy, Kỷ Vương sững sờ chốc lát mới cười nói,"Hiện tại nói ra là xem như được rồi."
Từ Nam Phong theo bản năng gật gù, sau mới ngộ ra Kỷ Vương không nhìn thấy phản ứng của nàng, nàng liền há miệng, vừa định nói thì Kỷ Vương đã giành trước mở miệng,"Nghe nói Từ cô nương thuở nhỏ đã đi theo bên người Dương tướng quân tập võ?"
" Khi còn bé vì để rèn luyện thân thể khỏe mạnh mà theo học mấy năm công phu quyền cước, cùng lắm chỉ gọi là biết qua sơ sơ mà thôi." Từ Nam Phong có chút chột dạ, không biết công phu gà mờ này của nàng có thể đáp ứng yêu cầu của Kỷ Vương không, nàng cũng không muốn khoác lác, lừa dối thiếu niên tuấn mỹ đáng thương trước mặt này.
Còn đang thấp thỏm, khóe miệng Kỷ Vương lại thấp thoáng ý cười, Từ Nam Phong quan sát thần sắc của hắn, nghĩ thầm: Hắn có phải không thỏa mãn thân thủ của mình, muốn cự tuyệt rồi sao?
Nhưng mà, Kỷ Vương chỉ nhìn Nam Phong, nghiêm túc hỏi,"Từ cô nương có biết, nếu gả vào Kỷ Vương phủ thì có nghĩa là sao không?"
Thực sự kỳ quái, rõ ràng hắn không nhìn thấy gì, nhưng vừa nói, Từ Nam Phong lại phảng phất có cảm giác tầm mắt hắn sắc bén xuyên thấu nội tâm nàng, thẳng tắp nhìn đến giữa tâm nàng, làm nàng không thể che giấu được gì. Đến khi nàng nhìn kỹ mắt hắn, tầm mắt sắc bén kia của hắn lại phảng phất như thủy nguyệt kính hoa* đã tiêu tan đi mất, khóe miệng hắn vẫn cười đến ôn hòa.
Thủy nguyệt kính hoa: Trăng trong nước, hoa trong gương, ý chỉ sự không tồn tại.
Nàng khẽ siết chặt nắm tay trong im lặng, nói ngắn gọn," Ám sát lẫn nhau trong ánh sáng, đại khái là như vậy."
" A?" Nghe ngữ khí bình tĩnh của nàng, Kỷ Vương hứng thú hỏi,"Từ cô nương không sợ?"
"Không sợ." Từ Nam Phong giương mắt, tròng mắt linh lung tràn đầy kiên quyết. Nàng trầm giọng,"Ta tự nguyện gả vào Kỷ vương phủ, vì điện hạ giải quyết khó khăn, không tham phú quý, không sợ sinh tử, chỉ muốn nhờ một chuyện."
"Mời nói."
"Nếu như nhiều năm sau đó, điện hạ không cần ta nữa, chỉ thỉnh cầu người ban cho ta một tờ hưu thư, thả ta ra ngoài phủ lưu lạc giang hồ."