Chương 13: Không Phải Hệ Thống Kỹ Năng La Hán Quyền

Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Đồ Chương Dật QD 16-03-2023 18:57:50

Đối với Giang Lưu mà nói, Trương viên ngoại xuất hiện bất quá chỉ là việc nhỏ xen giữa cuộc sống đời thường mà thôi. Theo màn đêm buông xuống, Giang Lưu lẳng lặng nằm trên giường cây của chính mình, trong đầu suy nghĩ ngàn vạn điều. Nghĩ nghĩ về vấn đề năng lực của bản thân, Kim Cương Chú là kỹ năng cấp 5, hiện tại đẳng cấp mình chỉ còn thiếu một, không thể học tập, thế nhưng, thăng ba cấp, mình cũng đã có 3 điểm kỹ năng, chẳng lẽ đều dùng để thăng cấp Bế Khẩu Thiền sao? Chỉ là kỹ năng khống chế trầm mặc, điểm cao, cũng bất quá là thời gian trầm mặc dài một chút thôi, tác dụng không quá lớn. Mặt khác, nghĩ đến kỹ năng sau đó, trong lòng Giang Lưu lại không khỏi nghĩ đến thân pháp « Hành Vân Lưu Thủy ». Hệ thống tuôn ra sách kỹ năng, mình có thể hao phí một điểm kỹ năng học trong nháy mắt. Thế nhưng, giao cho những người khác thì sao? Người khác cũng có thể học được giống mình hay không? Nghĩ đến « Hành Vân Lưu Thủy », trong lòng Giang Lưu lại không khỏi nghĩ đến Cao Dương, khóe miệng hơi hơi giương lên, đồng thời, trong lòng cũng có chút mong đợi. Nghĩ đến chỉ mong thời gian mau đến hừng đông, thời gian mau đến đến buổi trưa, mình lại có thể đi về hậu sơn gặp nàng. - Lưu nhi, ngươi đã ngủ chưa? Ngay thời điểm trong đầu Giang Lưu đang có ngàn vạn suy nghĩ trôi qua. Đột nhiên, bên ngoài thiện phòng vang lên một đạo âm thanh quen thuộc. - Huyền Không sư huynh, ta còn chưa ngủ, có chuyện gì hay không? Giang Lưu đứng dậy đáp lời, chỉ nghe kít một tiếng, mở cửa thiện phòng thò đầu ra. - Còn chín ngày nữa sẽ đến thời gian bắt đầu lễ thụ hương, ngươi cùng ta đi ra ngoài một chuyến đi. Ánh mắt Huyền Không sư huynh rơi trên người Giang Lưu, dáng dấp có chút thần bí nói. Cũng không đợi Giang Lưu trả lời, xoay người bước nhanh rời đi. Giang Lưu: ? ? ? Thái độ của Huyền Không sư huynh có chút kỳ quái, Giang Lưu mang theo nghi hoặc trong lòng mà đi theo hắn. Một đường đi tới đất trống trên đồng ruộng bên cạnh Kim Sơn Tự, bầu trời chỉ có vầng trăng khuyết uốn cong. Vì thế, dưới bóng đêm, nhìn không rõ ràng sắc mặt của Huyền Không sư huynh, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng thôi. - Lưu nhi, còn chín ngày nữa sẽ đến đại hội lễ thụ hương, tuổi của ngươi còn quá nhỏ, nhiều khi sẽ đi xuống dưới chân núi nhưng chớ để người khác khi nhục, ta truyền cho ngươi một bộ La Hán Quyền, hi vọng sau khi ngươi xuống núi cũng có thủ đoạn tự vệ. Nhìn không rõ dáng dấp Huyền Không sư huynh dưới bầu trời đêm, chỉ nghe âm thanh của hắn vang lên. - Sư huynh, các ngươi không coi trọng ta như vậy sao? Cảm thấy ta nhất định không thông qua được lễ thụ hương đâu. Tuy nói Giang Lưu cũng không có ý tứ làm hòa thượng, nhưng chủ trì vừa tạo cho mình đường lui đến quán rượu làm việc, bên này Huyền Không lại vụng trộm truyền thụ võ công cho mình để mình sau này có chút thủ đoạn tự vệ. Loại cảm giác này để cho người ta rất không thoải mái. - Ngươi tiểu tử này, thời điểm buổi chiều thường hay tiến vào hậu sơn là đi chơi à? Thật sự cho rằng ta không biết gì hết hả? Vụng trộm sát sinh, ăn thịt, bộ dáng của ngươi căn bản cũng không giống như người trong Phật môn. Âm thanh cuâ Huyền Không sư huynh hơi có chút tức giận vang lên. - Cái này. . . Lời nói này làm Giang Lưu có chút xấu hổ. . . Bất quá cũng may, hắn chỉ biết sự tình mình sát sinh ăn thịt, lại không biết chuyện giữa mình cùng Cao Dương, nếu không, sẽ càng thêm lúng túng. - Tốt, chớ có nói nhảm, La Hán Quyền này vốn phải là võ công hộ tự mà đệ tử Phật môn vượt qua lễ thụ hương mới có thể học tập, chỉ là, Kim Sơn Tự chúng ta không có quy củ nhiều như vậy, nên ta vụng trộm truyền cho ngươi, hi vọng khi ngươi xuống núi cũng có thể siêng năng luyện tập, không cầu tương lai tranh cường hiếu thắng cùng người khác, ít nhất cũng có thể cường thân kiện thể, bảo vệ bản thân không bị người khác ức hiếp. Khoát tay áo, hiển nhiên Huyền Không không có ý tứ truy cứu sự tình Giang Lưu phá giới ăn thịt, nói trở lại chuyện chính. - Đa tạ sư huynh... Tuy nói mình có thể đánh quái thăng cấp, trực tiếp dùng điểm kỹ năng học tập sách kỹ năng, thế nhưng, Huyền Không sư huynh có hảo ý, Giang Lưu vẫn có thể cảm nhận được. Vả lại cũng nói, ngoại trừ hệ thống kỹ năng ra, mình còn có thể học tập kỹ năng khác không? Trong lòng Giang Lưu cũng cảm thấy rất hiếu kì. - Không nói nhảm nữa, La Hán Quyền cũng không có bao nhiêu khó khăn. Huyền Không sư huynh nói. - Trọng yếu nhất trong việc tu luyện La Hán Quyền chính là kiên trì bền bỉ luyện tập, thời gian luyện càng lâu, công phu tự nhiên sẽ càng sâu. Chỉ bất quá, cho dù là vài quyền nhìn rất đơn giản, Giang Lưu đều học lâu nhưng chưa thực sự hoàn toàn nắm giữ. Còn thêm một phần nhắc về phương pháp thổ nạp phối hợp với các chiêu thức quyền pháp, Giang Lưu nghe qua càng ngu người, hoàn toàn không hiểu quái quỷ gì hết. Lần dạy này kéo dài tới sau nửa đêm, thời gian đến hai thời thần, thấy Giang Lưu ngay cả vài quyền đơn thuần cũng luyện không tốt, Huyền Không sư huynh trầm mặc rất lâu, dưới bóng đêm, cũng hoàn toàn không thấy sắc mặt hắn đang hiện ra dáng vẻ gì - Sư huynh, tư chất ta hơi kém? Thấy Huyền Không sư huynh không nói chuyện, Giang Lưu cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. - Xem ra, ngươi không thích hợp luyện võ, tư chất của ngươi. . . Khẽ lắc đầu, nói đến tư chất của Giang Lưu, Huyền Không sư huynh lại dừng một chút, bộ dáng muốn nói lại thôi, đã có thể nhìn ra được tư chất Giang Lưu như thế nào. - Tốt, La Hán Quyền chính là như vậy, ngươi cũng miễn cưỡng nhớ kỹ các chiêu quyền pháp, còn có phương pháp thổ nạp tương quan nữa, tất cả đều được vẽ lên trên cuốn sách nhỏ này, ngươi cầm đi đi, có thời gian thì có thể xem một chút. Hiển nhiên, đối với Giang Lưu không có thiên phú võ học, Huyền Không sư huynh hoàn toàn không có lòng tin. Hắn lấy ra một bản sách nhỏ đã sớm chuẩn bị kỹ càng từ trong lồng ngực của mình đưa cho Giang Lưu rồi xoay người rời đi. - Ai. . . Nhìn thân hình của Huyền Không sư huynh rất nhanh tiêu thất trong màn đêm, Giang Lưu có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi. Nếu có thể, ai không muốn trở thành kỳ tài luyện võ chứ? Thế nhưng, mình đời này đều không thể nào. Bất quá, nghĩ đến mình có thể đánh quái thăng cấp, có thể trực tiếp dùng điểm kỹ năng học tập kỹ năng, Giang Lưu lại lắc lắc đầu, quét sạch hết suy nghĩ thất vọng đang quanh quẩn trong đầu. So ra mà nói, Kim Thủ Chỉ của chính mình mới là thứ mình ỷ vào nhất. Cất kỹ bản sách nhỏ La Hán Quyền, Giang Lưu trở lại thiền phòng, giữ nguyên áo mà đi ngủ. Luyện võ công cả một đêm, nằm trên giường gỗ cứng, thân thể mỏi mệt, hắn không lung tung suy nghĩ nữa, rất nhanh liền ngủ say sưa. Một đêm không có chuyện gì xảy ra, theo âm thanh gà trống báo sáng vang lên, Giang Lưu tỉnh dậy, cảm thấy tối hôm qua luyện võ nên ngủ đặc biệt ngon hơn bình thường. Sau khi rời giường, rửa mặt một phen, mượn sắc trời hơi sáng sủa, Giang Lưu chuẩn bị khởi hành đi nhà bếp làm việc, chỉ là thời điểm gắp chăn, nhìn thấy cuốn sách nhỏ trên giường, thuận tay cầm tới, lật ra nhìn nhìn. Quả nhiên, đây là bản chép tay của Huyền Không sư huynh, trên đó viết một phần phương pháp thổ nạp, còn vẽ lên điệu bộ đơn giản của La Hán Quyền. Nói như thế nào đây? Huyền Không sư huynh vẽ rất có cảm giác trừu tượng, nếu không phải đêm qua tự mình luyện hai thời thần, tuyệt đối nhìn không ra điệu bộ La Hán Quyền này là có ý gì. " Nhắc nhở:Có tiêu hao 1 điểm kỹ năng học tập La Hán Quyền hay không? " Chỉ là, thời điểm tay Giang Lưu đang lật qua lật lại sách nhỏ, hệ thống đột nhiên xuất hiện nhắc nhở. Đột nhiên xuất hiện nhắc nhở để Giang Lưu ngạc nhiên, chợt vui mừng quá đỗi. Chính mình không có thiên phú luyện võ, tự thân dạy dỗ thì mình cơ hồ không học được gì, thế nhưng, viết võ công xuống trang giấy, biến nó thành bí tịch võ công, hoặc là nói sách kỹ năng, mình liền có thể tiêu hao điểm kỹ năng mà trong nháy mắt học được sao? Cái này? Nguyên lai, ngoại trừ sách kỹ năng mà hệ thống tự động xuất hiện ra, những sách kỹ năng khác ở thời đại này cũng có thể tiêu hao điểm kỹ năng mà học tập? Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, nguyên lai, ta cũng là võ học kỳ tài a!