Chương 2: Giết Quái Lộ Ra Đồ Vật

Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Đồ Chương Dật QD 16-03-2023 18:57:50

- Lễ Thụ hương? Nghe vậy, Giang Lưu dùng ánh mắt hỏi dò nhìn Pháp Minh lão chủ trì, không rõ cái gọi lễ thụ hương là có ý gì. - Xem ra, trước đó ngươi rơi xuống nước mất đi ký ức, quả nhiên quên rất nhiều chuyện a. Pháp Minh lão chủ trì khe khẽ thở dài, chợt giải thích nói. - Sa Di như ngươi không tính là người trong Phật môn, bởi vì không có thụ hương, chỉ có trải qua lễ thụ hương, đốt lên ba điểm nhang hồng trên đầu mới có thể xem như người trong Phật môn chân chính. - A? Nghe được Pháp Minh lão chủ trì nói, nội tâm Giang Lưu thầm cự tuyệt. Chính mình xuyên việt đi tới thế giới này liền đã ở trong Kim Sơn Tự, không có lựa chọn khác, không đủ am hiểu thế giới này, cũng không còn địa phương có thể đi, cho nên mới tạm thời lưu lại. Nghe được phải làm lễ này nọ để trở thành hòa thượng chân chính, trong lòng Giang Lưu tự nhiên cự tuyệt. Thứ nhất, vô duyên vô cớ, không ai muốn đi làm hòa thượng cả? Không thể ăn thịt uống rượu, không thể lấy vợ, không giống hòa thượng hiện đại. Thứ hai, sợ đau nhức! Đúng vậy, đốt hương chấm lên đầu đó, trực tiếp tạo mấy vết sẹo trên đầu, chỉ là ngẫm cũng cảm thấy đáng sợ. Đương nhiên, trong lòng không muốn, mặt ngoài Giang Lưu đương nhiên sẽ không lộ ra, chỉ âm thầm suy tư, có nên thừa dịp cơ hội vụng trộm trốn xuống núi hay không? Lấy tay nghề của mình, tiến vào bên ngoài thành Trường An hai ba mươi dặm, tìm một tửu lâu tin tưởng cũng có thể mưu sinh nha? Chờ tích lũy một phần tiền, lại tự mở một nhà nhà hàng, cưới vợ, thỏa thỏa đi lên nhân sinh đỉnh phong chứ gì nữa. - Lưu nhi, ta hi vọng ngươi, ngươi có thể thành công thụ hương, có thể lưu lại. . ., coi như ... Thời điểm Giang Lưu thất thần, âm thầm mơ ước, đột nhiên, bên cạnh một hòa thượng thấp lùn thấp giọng nói với Giang Lưu. - A? Thụ hương còn thất bại sao? Lời này đánh gãy suy nghĩ trong đầu Giang Lưu, quay đầu sang, kinh nghi nhìn Huyền Minh sư huynh bên cạnh. - Ngươi quả nhiên không nhớ gì? Lời Giang Lưu để Huyền Minh ngẩn người, lập tức thấp giọng giải thích. - Phật viết chúng sinh bình đẳng, thế nhưng, phật chỉ độ người hữu duyên, chỉ có người có duyên với phật mới có thể thành công thụ hương, trở thành tăng nhân, nếu không, ba điểm hương đều điểm không được, chỉ có thể rời đi, ngươi nấu cơm rất ngon miệng, nếu ngươi đi, ta thực sự luyến tiếc đó. - Không sai, Phật Môn chú trọng duyên phận, duyên phận Phật Môn càng sâu, có thể đốt điểm hương lên đầu càng nhiều, mười mấy năm qua, Kim Sơn Tự ta trước trước sau sau cũng có ba bốn mươi Sa Di, nhưng cuối cùng lưu lại cũng chỉ có ba người chúng ta mà thôi . Cùng lúc đó, một hoà thượng thân thể cường tráng bên cạnh Huyền Không sư huynh cũng thấp giọng xen vào chủ đề này. - Khi nói chuyện, cố ý chỉ chỉ đầu mình. Tăng nhân Kim Sơn Tự, ngoại trừ Pháp Minh lão chủ trì là hai đường ba chấm hương thẳng tấp ra, trên đầu ba tăng nhân trẻ tuổi khác đều chỉ một đường ba hương mà thôi. Tuy nói những ngày này, Giang Lưu cũng chú ý tới vấn đề số lượng chấm hương trên đầu tăng nhân, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Không ngờ tới, trong đó vậy mà ẩn chứa một tầng ý nghĩa này. Cái này, đây rốt cuộc là thế giới gì thế ta? Biết rõ sự tình liên quan tới lễ thụ hương, Giang Lưu ngây ngẩn cả người. Kể từ khi biết chính mình đang ở Đường triều, Hoàng Đế là Lý Thế Dân, Giang Lưu vẫn luôn cho rằng mình chỉ đơn thuần xuyên thẳng thời không đi tới thời đại Đường triều của quá khứ kiếp trước mà thôi. Thế nhưng biết rõ sự tình lễ thụ hương, Giang Lưu ý thức được, Đường triều này, có lẽ không phải Đường triều trong lịch sử cảu thế giới trước mình đang sinh sống? Lễ thụ hương, hòa thượng phải điểm hương lên đầu, cái này Giang Lưu biết rõ. Thế nhưng, có người lại điểm không được, hơn nữa dùng số lượng điểm hưng trên đầu để bình phán Phật duyên sâu cạn của một người . . . Cái này... Có phải hơi quá huyền ảo, hơi quá không đúng logic một chút hay không? Giang Lưu bởi vì sự tình huyền huyễn này mà ngây ngẩn cả người, tăng nhân bên cạnh cho rằng tin tức mình vừa nói ra làm cho hắn cảm thấy lo lắng. Pháp Minh lão chủ trì mở miệng nói. - Lưu nhi, nếu như ngươi không qua được lễ thụ hương. . . - Ngươi cũng nên thu dọn đồ đạc xuống núi, cũng may ngươi vẫn có bản sự, dù hạ sơn, tin tưởng cũng có thể sống tạm bợ không đến nổi chết đói. Nói xong, lão chủ trì thấp giọng tuyên một tiếng phật hiệu, đứng dậy quay người rời khỏi nơi đây. Vài sư huynh nhìn thấy dáng dấp của Giang Lưu cũng đều tiến lên an ủi vài câu sau đó mới rời đi. Chỉ là lúc này, tâm tư Giang Lưu có chút loạn, chỉ miễn cưỡng ứng đối vài câu cho qua chứ chả nghe bọn họ đang nói gì. Mấy sư huynh này nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Giang Lưu, cũng biết chuyện này cần một thời gian để hắn tiêu hóa một chút, nên đường ai nấy đi. Sau khi mọi người rời đi, Giang Lưu đứng dậy, thu thập một chút, nhưng suy nghĩ trong lòng đang có ngàn vạn hướng. Kỳ thật, không thể làm hòa thượng, trong lòng Giang Lưu cũng rất vui vẻ. Làm hòa thượng có gì tốt? Thật quá nhiều thanh quy giới luật cần phải giữ, Giang Lưu vốn đã nghĩ, thời cơ phù hợp liền tự mình xuống núi mưu sinh. Như lão chủ trì nói, tài năng nấu nướng của mình rất rất tốt, lúc đầu chính hắn cũng đã có ý nghĩ vụng trộm chạy xuống núi rời khỏi chỗ này Bất quá, sau khi biết rõ lễ thụ hương, Giang Lưu cảm thấy mình hẳn nên tự mình nhìn một chút xem tình hình như thế nào. Điểm hương xuống đầu thôi thế mà lại điểm không được? Một màn huyền huyễn như thế, mình hẳn nên tận mắt chứng kiến để mở mang tầm mắt một chút. Về phần Phật duyên của mình? Giang Lưu rất rõ ràng, chính mình hẳn sẽ điểm không được đốt hương nào, dù sao mình không có tâm hướng phật. Chủ yếu hơn là, chính mình từ xã hội hiện đại xuyên việt đến đây, đối với thế giới này mà nói, chính mình là một kẻ ngoại lai, tự nhiên, tuyệt đối không thể có duyên phận cùng Phật Môn của thế giới này. Huống chi, có thể nghe ra từ trong lời nói của các vị sư huynh, tỉ lệ đào thải của lễ thụ hương này trọn vẹn hơn chín thành. Ừm, suy nghĩ kỹ một chút, tựa hồ rất không tệ nha? Điểm không được ba hương, ta liền có thể danh chính ngôn thuận xuống núi, suy tư trong chốc lát, Giang Lưu gật đầu một cái, tạm thời quên chuyện này sạch sành sanh. Rất nhanh, công tác vệ sinh trong nhà bếp đã được hoàn thành. Lão chủ trì tụng kinh trong thiền phòng, Huyền Không sư huynh cùng Huyền Ngộ sư huynh bận rộn trong đồng ruộng cùng vườn rau, mà Huyền Minh sư huynh mập mạp thì nằm ở trong đại điện chờ khách hành hương lên núi. Mặc dù, vài ngày không có khách hành hương đến Kim Sơn Tự cũng là bình thường. Nhìn nhìn một hồi, chính mình không có chuyện gì, Giang Lưu trở lại nhà bếp, nhặt dao phay lên, qua người đi ra hậu sơn. Mười lăm tuổi, chính là thời điểm thân thể phát dục, ăn chay mỗi ngày trong Kim Sơn Tự này là không được, Giang Lưu muốn đi hậu sơn nhìn xem có thể cải thiện cơm nước một chút hay không. Bản thân đã không nghĩ tới làm hòa thượng nên thèm để ý đến thanh quy giới luật, hiện tại biết rõ hòa thượng còn có khảo hạch huyền huyễn như lễ thụ hương, trong lòng trăm phần trăm xác định chính mình sẽ không thông qua, cho nên phá giới, Giang Lưu liền không có ác cảm. Huống hồ, hiện tại chính mình còn không tính là đệ tử Phật môn nha? Đi tới hậu sơn, kiểm tra vài cạm bẫy đã sớm chuẩn bị, cuối cùng, hai mắt Giang Lưu tỏa sáng, một cái kẹp bắt thú tự chế giản dị đang kẹp một con thỏ màu trắng. Không có quá nhiều chần chờ, Giang Lưu cầm dao phay, rất nhanh mở ngực, mổ bụng con thỏ này, chuẩn bị làm một bữa. " Đinh, thu được điểm kinh nghiệm 1, thu hoạch được tiền tài 1 văn. " Chỉ là, sau khi Giang Lưu giết xong con thỏ này, trong đầu đột nhiên có một tiếng nhắc nhở vang lên.