Nếu như lời nói của Triệu tiểu thư là thật, thì bà cụ vừa báo tin vừa rồi là ai?
Ngô Tuấn hơi có chút hoang mang, tiếp tục hỏi: "Ngươi là muốn giả điên, nhờ vào đó tránh né Lý thị hãm hại?"
Triệu tiểu thư gật đầu, sau đó lại lắc đầu, giải thích: "Vào lúc ban đầu ta là muốn giả điên, chẳng qua về sau sự tình cũng có chút không thể khống chế, thẳng đến hôm trước, ta sáng sớm bắt đầu phát hiện ra mình nằm ở trong sân nhỏ, bên người còn có mấy con gà mái chết đi, ngoài miệng cùng với trên người cũng dính máu gà..."
Triệu tiểu thư nói, ánh mắt có chút rung động, để lộ ra khủng hoảng nồng đậm: "Ta thật sự không biết rõ đây là có chuyện gì, có thể là nữ nhân kia nhìn thấu ta đang giả điên, muốn thiết kế hại ta!"
Ngô Tuấn nghe không khỏi nhíu mày: "Ngươi nói Lý thị muốn hại ngươi, có chứng cứ gì không?"
Triệu tiểu thư dùng sức gật đầu một cái: "Ta tận mắt thấy nàng nửa đêm không ngủ được, ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn về phía tấm gương chải đầu, mà bên trong tấm gương kia, thì phản chiếu ra một khuôn mặt mọc đầy lông trắng! Ả... ả rõ ràng chính là yêu quái!"
"Lúc ấy ta bị doạ đến phát ra tiếng, bị nàng thấy được, khẳng định là nàng muốn giết ta diệt khẩu!"
"Bởi vì lo ả sẽ giết cả nhà chúng ta vì bị lộ thân phận nên ta không dám nói cho ai biết, chỉ biết giả ngây giả dại."
"Chỉ là ta không có dự liệu được mình sẽ biến thành như bây giờ, nếu tình trạng này tiếp diễn, chỉ sợ mọi người sẽ cho rằng ta điên thật, đến thời điểm đó coi như ta nói tình hình thực tế cũng sẽ không có ai tin. Bởi vậy ta mới viết một bức thư máu, muốn cầu cứu người bên ngoài."
Ngô Tuấn trầm tư một lát, đưa tay mở ra dây thừng trên người nàng, nói: "Hiện tại ngươi không cần ngụy trang, Tần cô nương đi theo ta là người bắt yêu, coi như Lý thị thật sự là yêu quái, đó cũng là cá chạch trong hố nước tiểu, không lật nổi bao nhiêu bọt nước."
Triệu tiểu thư thở dài nhẹ nhõm, ngồi dậy từ trên giường, hoạt động tay chân cứng đờ, không kịp chờ đợi nói: "Vậy liền nhanh bảo Tần cô nương động thủ đi!"
"Không vội, không nên đánh cỏ động rắn hù chạy ả, việc ngươi cần làm bây giờ chính là ngủ một giấc thật ngon."
Ngô Tuấn nói xong, đột nhiên cầm một cây ngân châm đâm vào sau đầu nàng, Triệu tiểu thư trợn trắng hai mắt, nhất thời ngất đi.
Sau khi đặt nàng nằm xuống, Ngô Tuấn thu hồi ngân châm, sau đó đứng dậy, đi đến cửa ra vào mở cửa.
Đám người lập tức đảo ánh mắt qua, Triệu viên ngoại lộ ra vẻ mặt lo lắng tiến lên: "Tiểu Ngô đại phu, bệnh của tiểu nữ đã được chữa khỏi chưa?"
Ngô Tuấn gật đầu một cái: "Bệnh tình đã khống chế được."
Triệu viên ngoại lộ ra biểu lộ như trút được gánh nặng, nói: "Cám ơn trời đất, nếu như nàng xảy ra chuyện, sau khi ta chết còn có mặt mũi gì đi gặp mẹ nàng..."
Ngô Tuấn mỉm cười: "Thời gian không còn sớm, đi chuẩn bị cho chúng ta hai gian phòng khách, ta ở lại đây mấy ngày, để bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra tình trạng của lệnh ái."
"A Phúc, nhanh đi chuẩn bị thịt rượu, dọn dẹp phòng khách!"
Triệu viên ngoại nói một tiếng, quản gia A Phúc lập tức tiến lên, hơi cúi người về phía Ngô Tuấn, rồi dẫn hắn và Tần Nguyệt Nhi đi đến tiền sảnh.
Rất nhanh, thịt rượu mang lên, Ngô Tuấn bảo quản gia lui xuống, nói tin tức mình thu thập được cho Tần Nguyệt Nhi.
Tần Nguyệt Nhi nghe xong, có chút nhíu mày: "Nếu như Lý thị là yêu, như vậy trên người ả nhất định có bảo vật có thể che lấp yêu khí. Chỉ là, nếu thật sự như vậy, ả vì sao không giết chết Triệu tiểu thư? Nếu ả muốn ngụy trang một người bình thường thành tử vong ngoài ý muốn, hẳn là dễ như trở bàn tay liền có thể làm được..."
Ngô Tuấn nói: "Ta cũng cảm thấy kỳ quái, cho nên mới không có hành động thiếu suy nghĩ, mà lão thái bà đột nhiên xuất hiện kia, biểu hiện thật sự là quá mức tận lực, tựa như là... tựa như là bà ta đang phối hợp với Triệu tiểu thư diễn kịch, cố ý nói sự tình Lý thị là yêu cho chúng ta!"
Tần Nguyệt Nhi ngậm nửa cái đùi gà đang ăn dở trong miệng, làm ra vẻ trầm ngâm, khi thì nhíu mày, khi thì nhúc nhích bờ môi.
Ngô Tuấn ở một bên yên lặng chờ một hồi, Tần Nguyệt Nhi giống như đã nghĩ thông suốt cái gì, ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng nói: "Đùi gà hơi mặn."
Ngô Tuấn: "..."
Trông cậy vào nàng nghĩ ra ý kiến gì hay, mình thật sự là nghĩ vớ vẩn.
Ngô Tuấn phàn nàn trong lòng, trợn mắt nói: "Vậy thì cứ chờ đi, bởi vì sự xuất hiện của chúng ta, chuyện này đã xuất hiện biến số, hiện tại người gấp gáp không phải là chúng ta, chúng ta liền yên lặng theo dõi kỳ biến đi."
Tần Nguyệt Nhi gật đầu một cái: "Ý kiến hay."
Nói xong cúi đầu xuống tiếp tục ăn, một bàn đồ ăn nhanh chóng bị quét sạch.
Ngô Tuấn mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy sức ăn của nàng, nhưng vẫn có vẻ hơi sững sờ, bưng bát cơm nói: "Tần cô nương, ta cảm giác ngươi rất có phật tính, trong Phật môn có một chức vị gọi là Tịnh Đàn sứ giả, hẳn là rất thích hợp với ngươi."
Tần Nguyệt Nhi cau mày nói: "Chức vị kia là làm gì?"
Ngô Tuấn nghiêm mặt nói: "Chuyên môn phụ trách ăn cống phẩm!"
Ánh mắt của Tần Nguyệt Nhi sáng lên: "Nghe có vẻ không tệ."
Ngô Tuấn ừ một tiếng, nói: "Về sau nếu như ngươi tin phật, liền dấn thân vào môn hạ Tịnh Đàn sứ giả đi, pháp hiệu ta cũng đã nghĩ kỹ cho ngươi, liền gọi là—— Trác Diện Thanh Lý đại sư!" (Trác Diện Thanh Lý: Dọn sạch mặt bàn)
Tần Nguyệt Nhi hơi sững sờ, liếc nhìn đồ ăn thừa trên bàn, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Ngô Tuấn: "Tại sao ta lại có cảm giác ngươi đang nhạo báng ta?"