Thịt mỡ trên mặt Chu Bân run lên, đôi mắt nhỏ phóng ra quang mang, đứng lên nói: "Viện trưởng, ta là Chu Bân!"
Lục Ly chuyển ánh mắt qua trên người gã, biểu lộ ngưng tụ, nhìn học sinh tai to mặt lớn trước mắt, chênh lệch rất xa so với trong tưởng tượng của ông ta, có chút cà lăm mà nói: "Tốt, văn chương tốt, Trư Bân, ngươi đã viết một phần văn chương hay..."
Thịt mỡ trên gương mặt Chu Bân giật giật, cắn răng nói: "Viện trưởng, ta tên là Chu Bân."
Lục Ly phát giác được mình nói sai, vội ho một tiếng che giấu sự xấu hổ, tiếp đó nói: "Chu Bân, còn thơ ngươi viết thì sao, ngâm ra cho mọi người nghe một chút!"
Chu Bân nghe vậy, biết thời điểm mình toả sáng đã đến, ổn định xong tâm tình, chắp tay ở phía sau, nói: "Bài thơ này chính là học sinh nhìn thấy Lục viện trưởng, sinh lòng ngưỡng mộ, hận không thể ở lại bên người viện trưởng phụng dưỡng, trong lòng bi thống."
"Nếu viện trưởng đã muốn học sinh ngâm, học sinh liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Chu Bân nói xong tằng hắng một cái, sau đó hơi ngẩng mặt lên, đọc thuộc lòng bài thơ do Ngô Tuấn viết giùm: "Nghìn dặm mây vàng, ngày nắng nhạt. Gió mùa giục nhạn, tuyết bay quanh."
Hai câu này thơ vừa ra khỏi miệng, không khí trong sân lập tức trở nên nhiệt liệt.
Đám học sinh phảng phất như thấy cảnh hoàng hôn buông xuống, tuyết bay dày đặc, trong gió bắc thổi cuồng phong, chỉ có thể nhìn thấy những con nhạn nơi xa và những đám mây lạnh lẽo, khiến người ta không kìm lòng được sinh ra một cỗ bi thương.
Hô hấp của Lục Ly trở nên nặng nề hơn một chút, nóng lòng thúc giục: "Phía sau thì sao?"
Chu Bân xem xét phản ứng của đám người, trong lòng tự nhủ tốt lắm, duy trì tư thái phong độ nhẹ nhàng, tiếp tục ngâm nga: "Mạc Sầu... Mạc Sầu..."
Vừa mới mở miệng, hã đột nhiên lắp bắp.
Mặc dù gã đã đề phòng từ trước, đọc thuộc lòng bài thơ do Ngô Tuấn viết giùm, nhưng gã làm sao cũng không nghĩ tới Lục Ly sẽ thật sự đến khảo thí gã, trong lúc nhất thời, vậy mà không nhớ nổi câu thơ phía sau!
Ở trong ánh mắt mong đợi của mọi người, trán Chu Bân toát mồ hôi lạnh, mà càng hoảng sợ, thì càng nghĩ không ra, cứ đứng ở đó ú a ú ớ...
Đúng lúc này, Trần phu tử chẳng biết lúc nào đã đi vào hội trường, nói: "Được rồi, đã không nhớ ra, vậy liền cứ như vậy trước đi. Những người khác tiếp tục, Chu Bân ngươi đi theo ta."
Chu Bân nghe vậy, lập tức thở ra một hơi thật dài, dùng ánh mắt như nhìn thấy cứu tinh nhìn về phía Trần phu tử, vội vàng đi theo.
Lục Ly nhướng mày, cũng vội vàng đi theo, đi đến bàn học ở hậu viện, không nhịn được hỏi: "Sư huynh ngươi vì sao ngắt lời ta, ta còn muốn thu Trư Bân làm đồ đệ ở trước mặt mọi người đây. ."
Chu Bân rụt rè nhỏ giọng nói: "Là Chu Bân..."
Lục Ly quay đầu trừng gã một cái, sau đó liền quay mặt lại, chờ Trần phu tử cho mình một lời giải thích.
Trần phu tử mỉm cười cười một tiếng: "Bài thơ này không phải do Chu Bân viết, chẳng qua ngươi thật sự muốn thu gã làm đồ đệ, ta cũng không ngăn cản."
Lục Ly bỗng nhiên khẽ giật mình, hai con mắt như điện nhìn về phía Chu Bân: "Không phải ngươi viết?"
Chu Bân bị ánh mắt dọa người của ông ta doạ đến rụt cổ lại, run rẩy nói: "Không phải do ta viết, hai bài văn thơ này là ta bỏ ra 20 lượng bạc mua được..."
Lục Ly lập tức giận dữ, tay phải vỗ bàn một cái, oanh một tiếng vỗ sập bàn, nắm cổ áo Chu Bân nói: "Loại văn chương này, ngươi lại nói nó chỉ trị giá 20 lượng? Nói cho ta biết, hai bài thơ văn này đến tột cùng là..."
Chu Bân bị doạ đến suýt khóc, vội vàng nói: "Nhân Tâm Đường ở thành bắc, nếu như ngài chê đắt, liền đi nói là ta giới thiệu, có thể giảm giá cho ngài một thành!"
"Còn có thể giảm giá một thành?"
Lục Ly suýt nữa tức giận đến ói máu, trong cơn giận dữ lại cười ra tiếng, buông Chu Bân ra, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trần phu tử: "Hoá ra là tiểu gia hỏa kia."
"Sư huynh, ta nhớ ngươi đã nói hắn không phải đồ đệ của ngươi đúng không? Ngọc thô nếu chẳng được mài giũa thì cũng chẳng thành món đồ trân quý được, lần này vô luận như thế nào ta cũng muốn thu hắn làm môn hạ, dẫn dắt hắn đi đến chính đồ!"
Vào thời điểm ổn định cảm xúc của đám người tại Túy Hương Lâu, Lục Ly nhìn thấy Ngô Tuấn không bị ý chí của ông ta ảnh hưởng, hơn nữa thiên tư thông minh, trong lòng sinh ra lòng yêu tài đối với hắn, bởi vậy phát ra lời mời, để hắn đến tham gia văn hội hôm nay.
Chuyện này ông ta một mực ghi ở trong lòng, lại không nghĩ tới Ngô Tuấn căn bản không có để ở trong lòng, căn bản là không có đến Tùng Dương thư viện, khiến cho trong lòng của ông ta có chút tiếc nuối.
Nhưng mà, bây giờ sau khi thấy hai bài thơ văn của Ngô Tuấn, ông ta liền lập tức kích động!
« Yêu Hoa Sen » lập ý cao xa, chí hướng cao khiết, trực tiếp viết vào trong tâm khảm ông ta, khiến cho ông ta không kìm được vui mừng.
Còn bài thơ kia, tuy chỉ mới nghe được một nửa, nhưng ông a cũng có thể nhận ra đây là một bài thơ lưu truyền thiên cổ!
Trong phút chốc, ông ta liền có tâm tư thu đồ, cảm thấy hạng người có thiên tư tuyệt luân như thế, nếu như được mình thu nhận vào trong môn phái, ngày sau khẳng định là một đoạn giai thoại của Nho môn!
Đặc biệt là sau khi nghe hết bài thơ, ông ta càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, cảm thấy vô luận như thế nào cũng phải thu nhận Ngô Tuấn vào Nho môn, chuyến đi này mới đáng giá!
Lục Ly hào hứng đi trên đường, ánh mắt liếc xéo qua bỗng nhiên lưu ý đến Trần phu tử bên cạnh, kinh ngạc quay mặt lại, hỏi: "Sư huynh ngươi lần này không ngăn trở ta sao?"
Trần phu tử nhàn nhạt trả lời: "Chỉ cần ngươi không động thủ, ta chắc chắn sẽ không cản ngươi."