Triệu viên ngoại ọe một tiếng, sau đó liền không ngăn được dạ dày cuồn cuộn, nằm rạp trên mặt đất hung hăng ói ra.
Ở một bên khác, Tần Nguyệt Nhi đã lục soát xong thi thể hồ ly, lấy ra một khối ngọc bội điêu khắc long văn, có chút không xác định mà nói: "Đây là ngọc bội của Thần Long La Hán?"
Tiếp đó quay đầu nhìn về phía Triệu viên ngoại nói: "Triệu viên ngoại, ngươi có biết khối ngọc bội này đến từ đâu không?"
Triệu viên ngoại ngồi xổm trên mặt đất lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn về phía ngọc bội, nói: "Đây là ngọc bội của phu nhân trước của ta, năm đó nàng vớt lên khi múc nước từ giếng, sau khi phu nhân ta chết, ngọc bội liền bị Lý thị lấy đi."
Ánh mắt của Tần Nguyệt Nhi sáng lên, nói: "Ồ, ra vậy."
Nói xong cũng không giải thích với bọn người Ngô Tuấn, cầm trường kiếm trong tay vung lên, vạch ra một đường vết rách ở trên thi thể hồ ly, mũi kiếm vẩy một cái, lấy yêu đan ra.
Ngô Tuấn mắt nhìn thi thể hồ ly trên đất, hỏi: "Thi thể phải làm sao, đưa đi nha môn sao?"
Tần Nguyệt Nhi không có trả lời, mà là mắt sáng ngời nhìn hắn: "Thịt hồ ly ăn ngon không?"
Gương mặt của Ngô Tuấn có chút co lại: "Nghe nói là chua, cũng rất tanh."
Tần Nguyệt Nhi thoáng có chút thất vọng ồ một tiếng, nói: "Dựa theo quy củ, thi thể yêu quái sẽ do người bắt yêu chúng ta phụ trách xử lý, nhưng nhìn chung chỉ cần thiêu rụi là được. Triệu viên ngoại, cho người đi lấy củi đi."
Triệu viên ngoại lên tiếng, vội vàng phân phó người đi làm, với sự giúp đỡ của quản gia, ông ta đứng dậy và đi ra sân trước.
Một lát sau, mọi người đốt củi và ném thi thể hồ ly lên đó.
Nhìn thi thể hồ ly bốc cháy, Ngô Tuấn ra hiệu đối với Tần Nguyệt Nhi một cái, hai người sóng vai rời khỏi Triệu gia.
Ngọn lửa bùng cháy hai canh giờ, đám người nhìn thi thể hồ ly đốt thành tro, lúc này mới khe khẽ bàn luận trở về gian phòng của mình.
Lại qua không lâu, tốp năm tốp ba tiếng ngáy vang lên, đám người bận rộn nửa đêm đã tiến vào mộng đẹp.
Bỗng nhiên, cửa khuê phòng Triệu tiểu thư kẹt kẹt mở ra một cái khe, sau đó có hai bóng người bước ra từ đó.
Ở dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt của Triệu tiểu thư lờ mờ hiện ra, một người khác, rõ ràng là lão thái bà giả mạo bà nội nàng trước đó!
Triệu tiểu thư lộ ra biểu lộ báo được đại thù, nói: "Sư phụ, khiến cho tiện nhân kia chết thống khoái như vậy, thật sự tiện nghi cho ả!"
Trên mặt lão thái bà lộ ra một nụ cười: "Đừng suy nghĩ nhiều, ả chết đi, liền xem như báo thù cho mẫu thân ngươi. Đợi khi nào lấy đồ vật ra từ trong giếng, ta liền dẫn ngươi đi thánh địa gặp mặt giáo chủ, ban thưởng cho ngươi công pháp tu tiên."
Trong mắt của Triệu tiểu thư sáng lên quang mang mong đợi, nói: "Việc này không nên chậm trễ, sư phụ hãy nhanh xuống dưới lấy đồ vật đi!"
Lão thái bà khẽ vuốt cằm, mũi chân điểm một cái nhảy lên thật cao, như cá chạch chui vào trong giếng.
Một lát sau, trong giếng vang lên một tiếng nổ, lão thái bà mang theo một cỗ cột nước cao cao phóng lên tận trời, sắc mặt hoảng sợ thấp giọng la lên: "Trong giếng có mai phục!"
Lão thái bà bay ra khỏi giếng với vẻ mặt hốt hoảng, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi.
Kỳ thật vừa mới nhảy vào bên trong giếng nước, bà ta liền đã phát hiện ra dị thường.
Bởi vì bà ta phát hiện ra mình không phải tiến vào giếng nước, mà là một cái xứ sở kỳ dị.
Cảnh tượng ở bên trong xứ sở này vô cùng quái dị, có một đứa trẻ hai đầu câu cá bên bờ biển, và tất cả những con cá câu được đều là những con cá biết nói.
Một cái đầu người to lớn lơ lửng trên không trung, chợt sáng chợt tắt, phát ra quang mang âm trầm. Còn có mấy trăm cái đầu trẻ con nối thành một hàng, dùng dây thừng luồn vào nhau trôi nổi ở trên trời, nhảy múa trên bầu trời giống như là con rết, trên mặt mang theo nụ cười vô cùng quỷ dị.
Tình cảnh quỷ dị, so với bên trong Âm Tào Địa Phủ nàng nhận biết còn muốn khủng bố hơn.
Trước khi bà ta lấy lại tinh thần, các loại quái vật hình thù kỳ quái liền giết về phía bà ta, bà ta xuất ra tất cả vốn liếng, cuối cùng mới có thể trốn về mặt đất.
Nhưng mà, bà ta vừa mới thở phào một hơi, những quái vật kia liền không buông tha truy sát lên.
Bà ta đành phải liều mạng, thi triển bí pháp tăng một thân chân khí lên gấp ba, cưỡng ép giết lên, muốn cá chết lưới rách với bọn chúng!
Nhưng mà, ở trong mắt Triệu tiểu thư, lại không nhìn thấy quái vật gì, chỉ thấy sư phụ của nàng phát điên, đánh đấm trong không khí như một kẻ điên.
Tiếng ầm ầm không dứt bên tai, trong một khoảng thời gian ngắn, liền khiến cho nửa tiểu viện của nàng nổ sụp.
Triệu tiểu thư nhìn đến trợn mắt hốc mồm, lui ra phía xa, không dám tới gần sư phụ nổi điên.
Vào thời điểm đang không biết nên làm thế nào cho phải, hai bóng người đi trở về từ sân trước, chính là Ngô Tuấn cùng với Tần Nguyệt Nhi đi mà quay lại.
Nhìn lão thái bà nổi điên không ngừng thi triển các loại chiêu thức, trong mắt Tần Nguyệt Nhi lóe lên một đạo tinh quang, nói: "Bà ta tu luyện chính là công pháp Ma Giáo phương tây, cảnh giới giống như ta là Tiên Thiên, nếu như ta không có đoán sai, bà ta hẳn là trưởng lão Ma Giáo—— U Minh Quỷ Bà."
Với vẻ mặt đầy phẫn nộ, Ngô Tuấn nghiến răng nói: "Ta chờ mười năm, chính là chờ một cái cơ hội, ta muốn tranh một hơi, dương danh y thuật của Nhân Tâm Đường chúng ta... hôm nay thật vất vả mới có người mời ta xem bệnh, cuối cùng lại là một cái âm mưu, ta tuyệt đối không tha cho bà ta!"
Tần Nguyệt Nhi nhìn U Minh Quỷ Bà hung hăng vung vẩy chiêu thức về hướng không khí, không khỏi lộ ra một cái biểu lộ đồng tình, hỏi: "Ngươi dùng độc dược gì vậy?"