Chương 18:
Thần Hiên buông nàng ra, ánh mắt chăm chú nhìn sau lưng nàng, thanh âm có chút khàn khàn: "Ngươi nói ngươi không sợ những lời đồn kia, vì sao còn mang bên người thứ kia?"
Vật này, hắn không thể quen thuộc hơn được. Khi còn ở nhà, có không ít hạ nhân sợ hắn, len lén mang thứ kia bên người, bị mẫu thân hắn phát hiện đều mang bán người ra ngoài.
Cười tự giễu một cái, hắn từng nghĩ ông trời rốt cuộc cũng có mắt, biết 7 năm qua hắn khổ sở cùng khốn đốn đến mức nào nên mới an bài một người như nàng tới bên cạnh hắn, để cho hắn chậm rãi thoát khỏi cái vỏ bọc cô độc của mình.
Nguyên lai là hắn hi vọng quá xa vời rồi...
A Vi mê mang không hiểu ý hắn muốn nói gì, thẳng đến khi bóng lưng kia đã khuất sau cánh cửa nàng mới giật mình, xoay người nhìn lại. Trên cầu trúc có một cái bùa hộ mệnh vừa rơi xuống, mấy dòng bùa chú khử tà tránh tai vô cùng chói mắt. Cái này là Tiểu Cẩn cho nàng, nàng cũng không để ý lắm mà thuận tay nhét vào túi lúc đổi xiêm y mà thôi.
Nàng làm sao mà biết được vật nhỏ này lại khiến hắn hiểu lầm.
Gió nổi lên, bùa hộ mệnh kia lập tức bay đi, rơi xuống suối, từ từ trôi đi...
A Vi đứng bên thành cầu, ngẩn ngơ suy nghĩ...
Thần Hiên ngồi trước án thư, siết chặt năm đấm...
Qua hồi lâu, A Vi vào nhà, nàng bước từng bước về phía án thư. Nàng đã nghĩ kĩ rồi, bất kể hắn làm ra thái độ gì nàng nhất định phải nói cho hắn biết, chuyện này chính là hiểu lầm. Là hiểu lầm cho nên nàng phải giải thích rõ ràng mới được. Chẳng lẽ hai người cứ vậy không ai để ý đến ai sao? Nàng đương nhiên không muốn như thế.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt lạnh lùng rét buốt kia, dũng khí vừa nổi lên đã hạ xuống vài phần.
Không để nàng lên tiếng, Thần Hiên nói: "Nếu ngươi đã sợ ta thì không cần miễn cưỡng chính mình như vậy. Ngươi đối với Dương Thanh Tùng là hữu tình, liền không cần khổ sở làm gì. Ta hôm nay sẽ làm giống như lời An tiên sinh kia nói, để cho ngươi tự do. Đồ cưới ngươi cứ việc mang đi, sính lễ cũng không cần trả lại. Nếu trong nhà có hỏi thì cứ nói tại ta, có việc gì khó khăn cứ việc đến tìm ta, ta nhất định sẽ đem hết khả năng mà giúp đỡ."
Thật không ngờ cũng có ngày hắn phải nói ra những lời này, Thần Hiên nhìn chằm chằm án thư trống không, một cái liếc mắt cũng không cho nàng.
" Ngươi đây là. . . Muốn đuổi ta đi phải không?" A Vi không tin nhìn hắn.
Nắm tay dưới án thư của Thần Hiên lại càng thêm siết chặt, khớp xương cũng run run, bất quá vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản: "Hôn sự này ngươi là vì người nhà hy sinh, ta cũng vì người nhà bức bách. Căn bản chính là chuyện hoang đường, hiện tại tách ra, hai người đều thoải mái."
"Ngươi nói. . . Ngươi là bị người nhà ép buộc?" Môi A Vi run rẩy, qua một lúc lâu mới có thể hỏi một câu.
Quai hàm Thần Hiên nghiến chặt, trong mắt tràn đầy lạnh lùng: "Từ 7 năm trước ta đã hạ quyết tâm cả đời không thành thân, chỉ nguyện lấy chuyện tu bổ đồ sứ làm vui. Người nhà ta lại không muốn như vậy, hàng năm đều thúc giục ta phải thú nương tử. Ta không muốn bị người cản tay mới chạy tới núi Đại Từ thanh u này, không nghĩ tới người nhà lại còn muốn ở nơi này tìm giai ngẫu cho ta, cơ duyên xảo hợp liền chọn trúng ngươi. Đến lúc bà mối đã đi dạm hỏi thì ta biết việc này. Lúc đó vì lo lắng chuyện thanh danh của người, ta liền không từ hôn. Đến nay cũng không còn cách nào cứu vãn, chỉ có thể thành tâm tạ lỗi với ngươi. Ngươi muốn loại bồi thường nào thì cứ việc nói, ta nhất định sẽ đáp ứng."
"Ngươi... Mấy lời này đều là thật, không phải vì tức giận mà nói bừa sao?" A Vi kích động, bước tới đứng trước mặt hắn.
Thần Hiên ngẩng đầu, đem ánh mắt kiên định nhìn nàng, muốn cho nàng biết hắn không hề nói đùa: "Ta đương nhiên sẽ không vì tức giận mà nói bậy. Lúc trước ta thường xuyên đến tìm sạp trám sứ của Kiều lão trượng là vì biết được thủ pháp của lão nhân cùng ta có điểm khác biệt, cho nên muốn đến học tập một chút. Mà Khúc mẹ tưởng rằng ta chạy đến đó là vì ngươi..."
Nhìn thấy hốc mắt đỏ hoen cùng lệ quang không tiếng động rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn không đành lòng nói thêm, cúi đầu tiếp tục nhìn án thư.
A Vi không biết mình ra khỏi nhà bằng cách nào, chỉ nhớ rằng vừa qua khỏi cánh cửa kia hai chân nàng đã phát run đến lợi hại, đến đứng cũng không vững.
Nàng ngồi bên dòng suối, tùy ý hắt nước rửa qua loa khuôn mặt đang đầy nước mắt.
Nhớ lại bao nhiêu ý nghĩ ngây thơ cùng ảo tưởng kia, hết thảy đều chỉ có một mình nàng tự biên tự diễn, đều chỉ là một mình nàng tình nguyện. Rõ ràng, nàng nhất định là nữ nhân buồn cười nhất trên đời rồi.
Một người từ trước đến giờ hoàn toàn không để ý đến nàng, khó trách vì sao lại đối xử với nàng lãnh đạm như vậy, khó trách vì sao một lời nàng giải thích cũng không muốn nghe. Người ta đã sớm muốn nàng rời đi, chỉ là không tiện mở miệng, trùng hợp mấy ngày nay xảy ra những chuyện thế này mới có cơ hội đem lời trong lòng nói ra rõ ràng.
Chỉ có nàng là ngốc nghếch, còn muốn dùng hết tâm can để đối đãi thật tốt với hắn.
Nhưng là người ta không cần! Là không cần cho nên mọi thứ nàng làm đều chỉ là phiền phức cùng ngốc nghếch mà thôi!
Trong nhà, Thần Hiên nghe được thanh âm nức nở đứt quãng của nàng truyền tới, chân mày nhíu chặt, nhắm mắt thở dài mấy hơi mới có thể chậm rãi bình tĩnh lại.
Bản thân hắn chưa bao giờ có tư vị buồn bực đến mức này, đáy lòng thế mà lại hối hận vì mấy lời vừa nói...
Hai khắc trôi qua, nghe được tiếng bước chân nàng chầm chậm đi vào nhà, hắn không hiểu vì sao lại có chút kích động, làm như không có việc gì mà dời mắt từ mấy trang sách nhìn lên.
A Vi trở về nhà thu dọn đồ đạc, nàng đã nghĩ kĩ rồi, nếu người ta đã đuổi nàng đi thì nàng cũng không thể nào không biết xấu hổ mà lưu lại.
Nàng đem đồ đạc của mình xếp vào rương, nhớ tới trên sào trúc còn phơi bộ xiêm y xinh đẹp kia, hiện tại chắc đã khô, A Vi liền mang sọt đi thu.
Y phục của hắn cũng đang treo trên sào trúc, nàng do dự một chút, vẫn đem toàn bộ xiêm y thu vào nhà.
Trở lại trong nhà, nhìn thấy hắn vẫn đang ở trước án thư, tư thế cũng không đổi, A Vi cắn cắn môi nghĩ, xem ra hắn thật sự mong nàng đi sớm một chút là thật.
Đem y phục của hắn gấp chỉnh tề, nàng cẩn thận đặt vào trong hộc tủ. Cầm bộ xiêm y xinh đẹp kia trên tay, nàng khẽ vuốt ve mép vải, xếp xong xuôi cũng đặt vào hộc tủ kia.
Dưới gối là bình thuốc mỡ hắn cho nàng, mỗi ngày trước khi đi ngủ nàng đều bôi một ít, vết sẹo kia cũng đã tốt hơn rất nhiều. A Vi đem bình nhỏ đặt lên bàn, nơi này dễ nhìn, hắn hẳn sẽ nhìn thấy.
Lần trước đi dạo chợ, hắn đã thay nàng mua không ít đồng tâm kết cùng hà bao và khăn tay, vừa rồi trong lúc thu dọn đồ đạc nàng lại vô tình đặt vào rương. A Vi lập tức lục trong rương ra, đặt toàn bộ chỗ đồ kia lên bàn.
Xếp đặt đâu vào đó xong xuôi, A Vi có chút cảm thán, xem ra nàng thật sự không mang đến đây bao nhiêu thứ. Số đồ cưới kia cũng là người ta bỏ tiền ra mua, nàng không định lấy đi.
Đơn giản mang theo một bao xiêm y nho nhỏ, nàng tới trước án thư, đứng vô cùng xa cách, cúi đầu nói: "Ngươi nói sính lễ không cần trả, nhưng ta cảm thấy làm vậy không hợp lẽ chút nào. Còn có, những ngày sau phải tự mình chiếu cố thật tốt, đa tạ ngươi thời gian qua đã chịu đựng ta."
Tay cầm sách của Thần Hiên run lên, nàng là muốn đi thật.
Khoé miệng hắn hơi động, rốt cuộc nửa chữ cũng không nói ra.
A Vi xoay người, một đường đi thẳng không dám quay đầu. Thế nhưng lại gặp phải một bóng người quen thuộc.
Thần Hiên không nghe được tiếng bước chân nữa, biết nàng đã thật sự rời đi...
Thời gian trôi qua đột nhiên trở nên chậm chạp vô cùng, hắn phóng tầm mắt qua chấn song cửa sổ, nhìn những đám mây trắng muốt kia đang lững lờ trôi, đáy lòng thật sự mong chờ nơi chân trời xa xa kia có một bóng dáng nho nhỏ đang đứng yên chờ hắn...
Hắn thoáng chốc thất vọng cùng mất mát, cả người như tên bắn lao ra ngoài. Vừa mở cửa liền trông thấy Khúc mẹ ra sức ngăn cản A Vi phía bên kia cầu trúc.
Hắn trừ bỏ ngạc nhiên còn có chút nhẹ nhõm, Khúc mẹ đến đây hẳn có thể khuyên nàng lưu lại. Đành để lão nhân giúp đỡ một chút, chính mình đi tới có khi lại khiến nàng thêm khó chịu thì cũng không tốt...
Thần Hiên thở dài một hơi, buồn bực quay vào trong nhà.
Khúc mẹ đem A Vi ôm vào lòng, khe khẽ dỗ dành: "Vợ chồng son thi thoảng cãi nhau 5 trận to 3 trận nhỏ cũng là chuyện bình thường, sao lại có xung động đến mức muốn chạy về nhà mẹ đẻ thế này?"
A Vi từ lúc lên 10 đã không còn mẹ, cũng thật lâu cũng chưa từng cảm thụ được cái ôm nào ấm áp như thế này, nước mắt không khỏi tuôn rơi, từng giọt từng giọt không tiếng động lăn dài trên má.
"Có chuyện gì uỷ khuất cứ nói cho bà già này nghe." Khúc mẹ lôi kéo nàng đến ngồi bên bàn gỗ dưới tán cây.
A Vi mím môi, hôn sự này là Khúc mẹ ép Thần Hiên, nàng có thể cùng bà nói thế nào đây.
Khúc mẹ thấy gặp nàng trầm mặc, biết hỏi cũng không tra rõ được chuyện gì nhưng chắc chắn là do thiếu gia nhà bà lại bạo phát, nói năng ngu xuẩn không suy nghĩ rồi.
"Cho dù có muốn đi cũng phải ăn xong cơm tối mới được. Chẳng mấy khi bà lão này mới lên núi một lần, để cho ngươi nếm thử tay nghề xem sao."
A Vi lắc đầu: "Không được, ăn xong cơm tối cũng đã muộn, không thể xuống núi được đâu ạ."
Khúc mẹ nhìn mắt hạnh sưng đỏ như quả đào của nàng liền đau lòng không thôi, khẽ vỗ vai nàng, lão nhân cười cười: "Trời có muộn thì lão đây cũng sẽ tìm người đưa ngươi về."
Không đợi A Vi cự tuyệt, Khúc mẹ xoa đầu nàng, đứng dậy: "Ngươi chờ, lão đi xem xem có cái gì nấu ăn, nhất định sẽ đãi ngươi một bữa thật ngon."
Nhìn Khúc mẹ cười hiền từ, A Vi nhất thời không biết làm sao cho phải, đem bao quần áo trên vai kéo vào trong lòng, nhìn dòng suối trước mặt mà ngẩn người.
Khúc mẹ lập tức vào phòng, thi lễ với Thần Hiên một cái liền vội hỏi hắn xảy ra chuyện gì.
Theo bà phái người tìm hiểu, ngày lại mặt A Vi đã biết những tin đồn kia cho nên chắc chắn không phải vì những lời xì xầm của người ngoài mà muốn rời đi.
Thần Hiên giản lược sự tình mấy ngày nay nói qua một lần, bình tĩnh nói: "Cùng với nàng đều vì tình thế bức bách, nàng rời đi chính là chuyện sớm muộn. Người cũng nên tỉnh táo lại đi, lúc trước người cứ khăng khăng như vậy, hiện tại cũng thật hoang đường."
Hoang đường? Khúc mẹ nghẹn trong lòng không biết phải nói thế nào.
Rõ ràng Thần Hiên thiếu gia còn mang theo con gái người ta đi dạo chợ, mua hẳn hai sọt đầy ắp các thứ. Nói hắn đối A Vi một chút ý tứ cũng không có thì bà già này không tin. Thế nhưng hắn chỉ vì một chút hiểu lầm nho nhỏ mà dám nói ra những lời đả thương người như vậy thì ai mới là người hoang đường đây?
Nhưng thiếu gia dù sao cũng là thiếu gia, Khúc mẹ cũng không thể nói toạc ra như thế.
Lão nhân đành khéo léo nhắc nhở: "Thiếu gia nói A Vi cùng ca Dương Thanh Tùng sớm có tình cảm, là lão nô phá nát lương duyên. Theo lão nô thấy chuyện không phải như vậy. A Vi cùng Dương Thanh Tùng là thanh mai trúc mã là thật nhưng tình cảm nam nữ là không có. Nếu có cũng là Dương Thanh Tùng động tâm, cóc nhái muốn ăn thịt thiên nga, tự nhiên sẽ sinh ra tâm tư không đúng. Lão nô phụng ý của lão gia cùng phu nhân mà thay Thần Hiên thiếu gia thu xếp hôn sự, đương nhiên sẽ làm việc cẩn thận, Nếu hai người thực có chuyện dây dưa, lão nô chắc chắn không để cho một nữ tử không rõ ràng trở thành con dâu Phạm gia."
Thấy Thần Hiên thờ ơ, bà lại nói thêm: "Chuyện A Vi là vì em trai bái thầy mới gả qua bất quá chỉ là đúng dịp thôi. Không vì bái thầy, A Vi cô nương sớm muộn gì cũng sẽ gả tới. Sống mấy chục năm trên đời, ánh mắt của lão nô sẽ không sai, từ lúc Thần Hiên thiếu gia đi trấn trên tìm sạp trám sứ, cô nương kia đã sớm có tình cảm với thiếu gia. Chính nàng trước lúc gả tới cũng không hề biết phu quân của nàng là người, nếu không còn không biết cao hứng đến mức nào."
Thần Hiên rũ mắt không đáp, sương mù trong đáy mắt lại tản ra không ít.
Hắn không khỏi nhớ lại những lúc cùng nàng chung đụng, nàng luôn mang theo bộ dạng thẹn thùng xấu hổ, mỗi khi ngẩng đầu nói chuyện với hắn thì gò má đều hiện lên hai đốm hồng rực. Loại bộ dáng thuần mỹ đáng yêu như vậy thật sự làm hắn không thể trái lương tâm mà nói nàng giả vờ... Vậy nàng thật sự đã đặt hắn vào lòng từ sớm như vậy sao?
Khúc mẹ thở dài:"Thiếu gia cùng A Vi mỗi ngày chung đụng, nàng là người thế nào, tâm tư dành cho người như thế nào, người nên rõ nhất với phải, cớ gì lại đi tin lời của người ngoài thế kia? Mang theo bùa hộ mệnh thì thế nào, người bình thường cầu bình an cũng khiến người tức giận được hay sao? Lão nô thay thiếu gia giữ người, thiếu gia cũng đừng bày sắc mặt thế kia."
Một mặt nghe Khúc mẹ khuyên bảo, một mặt nhớ lại đủ loại sự tình vừa qua, Thần Hiên thật sự cảm thấy chính mình vừa rồi nổi giận đến hồ đồ, suy nghĩ không chu toàn, đem lời đả thương người khó mà cứu vãn được.
Hắn do dự một lúc lâu, lại nói: "Không cần khuyên bảo, càng không được ép buộc nàng. Vẫn là ta có lỗi trước, lưu lại hay ra đi thì cứ để nàng tuỳ ý."
"Thiếu gia không thể như nói vậy, nàng đã là nương tử của người." Khúc mẹ lắc đầu, chỉ hận không thể bổ cọc gỗ này ra làm đôi.
Nhìn thân ảnh ngẩn ngơ dưới tán cây, Thần Hiên lầm bầm như tự nói với chính mình: "Cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi... Tốt nhất là theo ý nàng."
Khúc mẹ vẫn không khỏi kinh hãi, hai người thành hôn đã lâu như vậy nhưng Thần Hiên thiếu gia lại có ngụ ý chính là A Vi cô nương vẫn còn một thân hoàn bích?
Nam nhân khờ khạo trước mặt bà đây là chưa từng chạm vào người ta?!