Chương 28:
Hôm sau đôi phu thê xuống núi từ rất sớm, sau khi mua thêm không ít xiêm y cùng đồ dùng cho A Vi, Thần Hiên đến thẳng hiệu sách, để nàng chờ bên ngoài. Lúc trở ra hắn đã xách một túi lớn chất đầy sách lớn sách nhỏ. Nàng hỏi hắn vì sao lại mua nhiều như vậy, Thần Hiên chỉ cười mà không đáp. Có trời mới biết vừa rồi lúc tính tiền hắn có bao nhiêu ngượng ngùng, cũng may chủ tiệm sách rất thức thời, chỉ âm thầm cười trộm, đây cũng là lí do vì sao hắn muốn đến nơi này sớm như vậy, càng ít người qua lại soi mói càng tốt.
Trời thu đã bắt đầu lạnh lẽo, trên đường đã có không ít người mặc thêm áo khoác.
Thần Hiên mang A Vi đi cửa hàng vải mua thêm vài bộ xiêm y ngày thu, lại mua thật nhiều hoa quả tươi cùng thuốc lào, định đi Thủy Trúc thôn thăm Kiều lão đầu một chút.
Trên đường phía trước đột nhiên xuất hiện tiếng xôn xao, tiểu thương hai bên vội vàng thu dọn đồ đạc né tránh, báo hiệu người đang tới là cực kì hung hãn. Thần Hiên cũng theo thói quen kéo A Vi ra sau lưng, tránh sang một bên.
Một loạt tiếng vó ngựa truyền đến, là một người cưỡi ngựa đang đuổi theo một người khác chạy đằng trước. Người kia ôm một cái bình hoa, vừa chạy vừa gắt gao giữ trong ngực. Người cưỡi ngựa đuổi theo lập tức rút roi da bên người, không hề cố kị quật xuống một roi, người đang ôm bình hoa nhất thời kêu lên thảm thiết, ngã nhào trên đất, bình hoa cũng lập tức vỡ nát.
"Cũng thật không nương tay, một roi này chỉ sợ bị thương không nhẹ."
"Đã có ai báo quan chưa? Ta vừa nhìn liền biết, người kia nhất định là phạm tội tày đình."
"Phạm tội tày đình? Trộm đồ sứ từ trong xưởng Quan Diêu sao?"...
Nghe mấy người xung quanh bàn tán, Thần Hiên lắc đầu, xưởng Quan Diêu chuyên làm đồ sứ cho hoàng gia, hoặc từ trong triều đình ban cho đại thần sử dụng, trộm đồ ở đây cũng chính là phạm vào tội khi quân phạm thượng.
Đoạn đường này đột nhiên đông đúc, Thần Hiên đang định chuyển hướng lại phát hiện A Vi có chút giật mình, trên mặt có chút bối rối.
"Nàng làm sao vậy?" Thần Hiên vươn tay đỡ bả vai A Vi.
"Ừm... Là Dương Thanh Tùng." Nàng luống cuống xoay người nhìn mắt Thần Hiên.
Tầm mắt Thần Hiên chuyển chuyển, nhìn đến nam nhân đau đớn quằn quại trên mặt đất, đúng là Dương Thanh Tùng.
Đốc công Hứa Tụng Công âm trầm xuống ngựa, mắng to: "Tiểu tử ngươi, mới tới Quan Diêu được bao lâu? Thế mà dám ra tay biển thủ, ngươi chớ mà gây thêm phiền toái cho lão tử, bằng không hôm nay ta đánh chết ngươi!" Dứt lời, một roi liền muốn vụt xuống.
Dương Thanh Tùng phục trên mặt đất, đau lòng nhìn bình hoa vỡ nát đầy đất, nghe Hứa Tụng Công còn muốn đánh mình liền vội vàng nhắm hai mắt lại, theo bản năng bưng kín đầu.
"Dừng tay!" Bỗng nhiên từ trong đám đông có người lên tiếng, một nam tử thư sinh bước ra, thi lễ với Hứa Tụng Công: "Đại nhân, tại hạ là An Tử Phú, không biết vị tiểu ca này phạm vào chuyện tày đình gì khiến người muốn đuổi đánh hắn?"
Cho dù người nọ có là tội phạm đi chăn nữa thì cũng chỉ có quan phủ mới có quyền ra lệnh cho người truy bắt, giữa phố xá sầm uất phi ngựa nước đại còn muốn đánh chết người, vị đốc công này cũng quá là lộng quyền rồi.
Thừa dịp An tiên sinh cùng người kia tranh cãi, Tiểu Cẩn vội vàng chạy tới đỡ Dương Thanh Tùng, nhìn thấy đối phương xiêm y rách tơi tả, trên lưng lại đổ máu, đứa nhỏ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Thanh Tùng ca, huynh... Huynh không sao chứ?" Vừa vặn đúng lúc hắn cùng An tiên sinh định ra ngoài mua sách thì gặp chuyện bất bình này.
Hứa Tụng Công nghe đối phương khai báo họ tên, roi da trên tay cũng dừng lại, vẻ mặt vẫn vô cùng âm trầm: "An tiên sinh thế nào lại muốn nhúng tay vào chuyện của đốc công xưởng Quan Diêu? Đây là người của xưởng Quan Diêu, hắn to gan lớn mật muốn trộm đồ sứ, ngươi nói xem có nên đánh không?"
Lúc Dương Thanh Tùng trộm đồ sứ tự cho là thần không biết quỷ không hay, hơn nữa hắn trộm chỉ là một cái bình hoa bị lỗi đang đợi mang đi tiêu hủy, vì vậy liền không cho là chuyện đại sự. Không nghĩ tới vừa đi trên đường một lát sau lưng đã truyền đến tiếng người đuổi theo, nhìn vó ngựa tung bay, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ lo chạy trốn, bây giờ suy nghĩ một chút, hắn đúng là ma xui quỷ khiến, nhất thời gây ra chuyện lớn, vội vàng quỳ xuống, hô to: "Đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi."
Hứa Tụng Công hừ lạnh: "Chỉ bằng một câu biết sai rồi thì bản quan sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
An Tử Phú hướng Hứa Tụng Công thi lễ một cái: "Đại nhân, thôn dân bần hàn mỗi ngày trải qua đều không dễ dàng. Bình hoa hắn táy máy là vật vốn phải đem đi hủy, lúc này cũng đã vỡ nát, không hề lọt ra ngoài, bản thân hắn cũng đã nhận một roi, không bằng tạm tha cho hắn đi."
Hứa Tụng Công nắm roi thật chặt, nhướng mày nhìn An Tử Phú: "An tiên sinh nói vậy xem ra không hề biết xưởng Quan Diêu là nơi nào rồi. Cho dù là một mảnh đất sét, một lớp xương gốm đi nữa thì cũng là bí mật, hắn phạm vào tội lớn, ta hôm nay có đánh chết hắn ở giữa đường cũng không đủ!"
"Đại nhân nói đúng, người này quả thật phạm vào tội lớn." Từ trong đám người, Thần Hiên chậm rãi đi tới.
A Vi nghe Thần Hiên nói vậy, đáy lòng xác thực có chút bối rối, chẳng lẽ hắn vẫn còn cất trong lòng chuyện lần trước?
Hứa Tụng Công nhìn Thần Hiên giống như hạc trong bầy gà từ từ xuất hiện, đáy mắt nhất thời sáng lên, đi tới bên cạnh hắn đánh giá một phen, ngữ khí cũng kích động vô cùng: "Người là... Người là Phạm đại sư? Đại sư nổi tiếng khắp kinh thành người người nhắc đến?"
"Đại nhân xem trọng." Thần Hiên hướng Hứa Tụng Công cung kính thi lễ một cái, sau đó mới nhìn về phía Dương Thanh Tùng: "Người này quả thật phạm vào tội lớn nhưng lại có chút quen biết với ta, thảo dân nguyện ứng tiền phạt thay hắn nhận lỗi, mong đại nhân xem xét."
Hứa Tụng Công liếc Dương Thanh Tùng, thật sự không nghĩ người như vậy rốt cuộc lại có thể dính dáng đến đại sư cao cao tại thượng như Thần Hiên ở chỗ nào. Bất quá hắn vẫn nói: "Nguyên lai là người quen của Phạm đại sư..." Hắn làm ho hai tiếng,"Việc này không tiện bàn ở giữa đường thế này, bản quan đen hắn trở lại xưởng Quan Diêu rồi giải quyết sau... Ta cùng Phạm đại sư đã từng gặp qua một lần ở kinh thành, không biết đại sư có còn nhớ?"
Thần Hiên cười: "Là ở buổi đấu giá đồ sứ cổ quyên tiền làm việc thiện lần đó, không nghĩ tới đại nhân còn nhớ rõ thảo dân, thật lấy làm vinh dự."
"Phạm đại sư trong buổi đấu giá hôm đó thật sự rất anh khí, đoạt được một khối sứ cực phẩm như vậy, lúc ấy bản quan vẫn chỉ là đốc công nho nhỏ trong phủ nội vụ. Không nghĩ tới đã qua mấy năm mà chúng ta còn có thể tái ngộ. Đúng là duyên phận. Không biết hôm nay Phạm đại sư có rảnh rỗi, cùng ta trở về biệt viện đàm đạo, ôn chuyện tán ngẫu một chút." Hứa Tụng Công thân thiết vỗ vai Thần Hiên.
Thần Hiên lại thi lễ một cái: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Hứa Tụng Công đem ngựa ném cho Dương Thanh Tùng, mặt vẻ mặt khôi phục như thường: "Đem ngựa của ta về xưởng đi."
Dương Thanh Tùng tiếp nhận, mơ mơ màng màng gật gật đầu. Sự tình đột nhiên có biến chuyển, xem ra đốc công không có ý định truy cứu nữa, là vì nể mặt người kia sao? Hắn bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, né tránh tầm mắt của mọi người, khó khăn dắt ngựa đi về hướng xưởng Quan Diêu. A Vi định nhắc hắn chuyện bôi thuốc, do dự một lát cuối cùng cũng không mở miệng.
Tiểu Cẩn có chút sững sờ, cái vị đốc công kia ngay cả An tiên sinh cũng không cho mặt mũi, thế mà lại chủ động quan tâm cái người goá vợ kia?
Thần Hiên đi đến bên cạnh A Vi, nói khẽ với nàng: "Được rồi đừng lo lắng, chuyện này cứ để ta. Nàng trở về Thủy Trúc thôn trước đi... Giữ đồ đạc cho kĩ, nhất là mấy quyển sách kia, ngàn lần vạn lần không được cho người khác nhìn thấy có biết không?"
Nàng nhu thuận gật gật đầu, nhìn Hứa Tụng Công dẫn Thần Hiên đi về hướng khác, trong lòng vừa cảm kích vừa kinh ngạc, thì ra thanh danh của hắn ở bên ngoài lại vang động đến vậy. Cái vị đốc công kia nói cho cùng cũng chỉ là một chức quan nho nhỏ, nhưng ở Thanh Dụ trấn cùng xưởng Quan Diêu này thì thực quyền của hắn cũng ngang ngửa với Huyện thái gia, thế mà người lại khách khí với Thần Hiên.
An Tử Phú nhìn một màn trước mắt, lúc này mới ý thức được nam nhân khí chất phi phàm kia chính là lang quân của tỷ tỷ nhà Tiểu Cẩn, người mà qua miệng đứa nhỏ trở thành một người góa vợ hà khắc. Đáy lòng có chút tức giận, hắn quay đầu, nhướng mày nhìn Tiểu Cẩn.
Tiểu Cẩn chột dạ, không dám đối diện với tầm mắt của An lão sư, vội vàng chạy về phía tỷ tỷ, gọi to: "Tỷ."
A Vi xoa đầu của hắn: "Có biết vì sao Thanh Tùng ca lại phải đi trộm đồ sứ không?" Dương Thanh Tùng từ trước đến giờ là một người ngay thẳng, trong câu chuyện này chắc chắn có ẩn tình.
Tiểu Cẩn lắc lắc đầu: "Đệ chỉ vừa vặn cùng lão sư đi ngang qua lúc huynh ấy bị truy đuổi thôi."
Nhìn An tiên sinh đứng một bên, A Vi liền đi tới: "Vừa rồi đa tạ An tiên sinh trượng nghĩa tương trợ."
Nghe nàng nói như vậy, lại nghĩ tới hành động ngông cuồng của mình mấy ngày trước, An Tử Phú vô cùng xấu hổ: "Là chuyện nên làm, ngươi cũng không có liên quan gì đến người kia, không cần phải cảm tạ ta." Không muốn nhiều lời, hắn vội vàng cáo từ, gấp gáp đi đến hiệu sách.
A Vi thở dài, vỗ đầu Tiểu Cẩn: "Đều tại ngươi ngày đó nói bậy."
Tiểu Cẩn ngượng ngùng bĩu môi.
Trở lại Thủy Trúc thôn, A Vi hỏi thăm ông nội, sắp xếp gọn gàng mọi thứ liền muốn hỏi chuyện Dương gia.
Kiều lão đầu nhíu mày lo lắng: "Viện nhà Dương gia bị trưng dụng, không chỉ Dương gia, dựa theo sử sách ghi lại, phía dưới Thủy Trúc thôn toàn bộ đều là đất sét trắng... Núi Tiểu Từ này xem ra sắp bị khoét rỗng rồi."
A Vi cũng có chút đau buồn, lại nghi hoặc hỏi lại: "Nhưng... Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện Thanh Tùng ca trộm sứ?"
"Tình thế vô luận thế nào thì giá bồi thường thật sự rất thấp, phỏng chừng Dương gia thời gian qua chật vật quá cho nên hắn mới nhất thời thuận tay muốn trộm đồ mang bán. Mấy thứ đồ sứ dùng trong triều đình, tốn công phu đến hơn 3 năm thì cũng chỉ làm ra mấy vật giông giống thôi, ngược lại những thứ có chút tì vết này, nếu có thể bán đi cũng kiếm được không ít tiền. Bất quá có thể đem ra ngoài trót lọt cũng rất ít, đại đa số đều bị hủy đi." Kiều lão đầu vuốt râu, nói ra suy đoán của mình.
Nhớ tới mấy chuyện Nguyệt Lan nói với nàng, Dương gia chắc chắn tốn không ít lễ vật mới cưới được Trần gia cô nương vào cửa. Lúc này trong nhà lại còn chật vật, chỉ sợ thật sự là không dễ chịu.
Lúc xế chiều, Trần thị đến Kiều gia một chuyến, mang theo một ít rau xanh mới hái, nói cám ơn với A Vi. Vị đốc công kia thật sự không truy cứu chuyện Dương Thanh Tùng trộm đồ sứ nữa, người lúc này đang ở nhà dưỡng thương, chờ ổn định sẽ tự mình đến Kiều gia cám ơn một phen.
A Vi thấy Trần thị thanh tú ôn hòa, cho nên liền thoải mái cùng đối phương tán tán gẫu vài câu. Trần thị còn phải chiếu cố Dương Thanh Tùng cho nên ở lại không bao lâu liền cáo từ.
Cho đến tận tối đêm, Kiều lão đầu đã lên giường nghỉ ngơi rất lâu sau thì Thần Hiên mới trở về. Đáy lòng lo lắng cuối cùng cũng hạ xuống, A Vi thấy hắn có chút say liền đỡ người vào nhà, giặt khăn ấm thay hắn lau mặt.
"Đốc công kia kéo chàng đi uống rượu sao?"
Thần Hiên mượn say kéo tay nàng, để cho nàng ngồi vào lòng, híp mắt lờ đờ nói: "Chuyện đương nhiên thôi. Bằng không ngươi cho là cái tên nam nhân kia tự nhiên có thể trở về nhà bình an dưỡng thương sao? Nàng nói xem, nàng định cảm tạ ta thế nào đây?"
Ở nhà ông nội, A Vi thật sự rất ngượng ngùng, vội vàng tránh khỏi vòm ngực rộng lớn kia, lại sợ hắn hiểu lầm, xụ mặt nói: "Nương tử nhà người ta đã tới cám ơn, chỉ là lúc đó chàng không có nhà. Sau này thân thể hắn hồi phục tự nhiên sẽ muốn đến cảm tạ chàng. Ta sao lại phải cảm tạ chàng cơ chứ?"
Thần Hiên dựa vào ghế, cười ha ha: "Được rồi, nàng nghĩ ta có ý gì cơ? Yên tâm, ta đương nhiên không nghi ngờ bậy bạ, chỉ vì hắn đã từng giúp đỡ nàng nhiều như vậy, cho nên ta liền muốn thay nàng trả ơn hắn thôi." Tiểu nương tử của hắn, chạm môi một cái thôi đã khiến nàng đỏ như một quả đào, sao nàng có thể cùng người khác có gì? Cho dù có, bất quá cũng chỉ là tình cảm ngây thơ của thiếu nữ mà thôi, hắn đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Nói đến chỗ này, hắn không khỏi ngồi thẳng người, lại kéo nàng vào lòng, thấp giọng: "Nàng đã xem mấy quyển sách kia chưa?"
A Vi mặc kệ đáy mắt mong chờ của hắn, phất phất tay: "Không có, chưa đâu nha. Rõ ràng chàng đã dặn không thể cho người khác nhìn mà."
Thần Hiên thở dài: "Nàng cũng không phải người khác, chỗ sách đó là muốn mua cho nàng xem." Dứt lời hắn liền muốn cùng nàng đi về phòng.
Lúc tiếp rượu Hứa Tụng Công, hắn đã sớm muốn rời đi, trên đường trở về có chút say, trong đầu chỉ có hình ảnh nàng cùng mấy tranh vẽ trong sách kia, thân thể cũng tự nhiên tràn đầy xúc động khó nhịn.
Nàng giữ lấy tay hắn: "Mau đi tắm rửa thay xiêm y, ta mang cho chàng một ít trà giải rượu. Xong xuôi rồi trở về phòng xem sách có được không?" Cũng không biết là sách gì mà hắn lại hào hứng như vậy.
Khóe môi Thần Hiên hiện lại một chút ý cười không rõ. Càng tốt, tỉnh rượu, một lát có thể nhìn rõ nàng thêm một chút. Cũng không biết đến lúc đó nàng sẽ xấu hổ thành cái dạng gì?