Chương 39:
Ba người vừa nghe xong liền thất kinh hồn vía, Thần Hiên vội hỏi: "Ngươi nói cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tiểu Cẩn cũng lôi kéo Trần thị muốn biết đáp án, Kiều lão đầu thì lại đỡ lồng ngực đau nhói của mình, ngăn tim đập mạnh từng hồi.
Trần thị khẩn trương đến mức nói không thành câu, lắp ba lắp bắp nói qua một lượt. Nguyên lai A Vi đang khuyên giải nói muốn mấy người Vương thị rời đi, lại bị Vương thị cho rằng nàng là người xúi giục mới chửi ầm lên, động tay động chân muốn đánh người. A Vi vì né tránh ma trảo mà lùi sát đến rìa sơn đạo, không nghĩ tới nơi đó địa chất không ổn định, nàng lập tức bị hụt chân mà rơi xuống.
Vương thị lúc này mới phát hoảng, ghé mắt nhìn xuống vực sâu thăm thẳm không thấy người đâu liền sợ đến xoay vòng, ba chân bốn cẳng muốn bỏ trốn. Cũng may còn có Trần thị ở đó mặc kệ phản đối mà chạy đi tìm người cứu giúp. Vừa xuống đến trấn trên liền nghe được tin tức của Dương Thanh Tùng, nàng cũng mặc kệ, vội vàng đi tìm mấy người Kiều gia.
"Mau dẫn đường!", Thần Hiên lạnh lùng nói.
Trần thị lúc này mới kịp phản ứng, gật đầu đi nhanh lên núi.
Dương Thanh Tùng vừa thấy Trần thị tới liền muốn chất vấn nàng vì sao làm lộ chuyện của hắn lại ngoài ý muốn nghe được sự cố kia cũng nhanh chân đi cùng. Thôn dân xung quanh tự nhiên cũng nghe được, cả đoàn người liền theo phía sau Trần thị, đi theo xem có chuyện gì có thể giúp liền giúp một tay.
Lúc đi đến bên vách núi, trừ bỏ Vương thị còn chút lương tâm đứng nguyên tại chỗ thì quả thật không hề thấy bóng dáng A Vi đâu, thôn dân tức giận không thôi, bắt lấy Vương thị hỏi dồn, dọa bà ta ngã ngồi trên đất.
Tiểu Cẩn khóc thút thít níu tay áo Thần Hiên: "Làm sao bây giờ? Tỷ tỷ rơi xuống thật rồi!"
Thần Hiên sợ Tiểu Cẩn sảy chân, vội vàng kéo hắn đứng bên người Kiều lão đầu, tự mình tiến lên nhìn xuống đáy vực sâu hun hút.
Dương Thanh Tùng đột nhiên đi tới trước: "Là người nhà ta hại A Vi rơi xuống, để ta xuống kéo nàng lên!"
Trần thị đang đứng một bên an ủi Vương thị nghe được câu này liền chạy tới níu chặt tay Dương Thanh Tùng: "Thanh Tùng, chàng không thể xuống. Nếu chàng có chuyện gì không may thì ta phải làm sao đây?"
Vương thị cũng nhào tới, vừa khóc vừa nháo nói có bỏ cái mạng già của bà cũng không cho phép hắn mạo hiểm, náo loạn đến độ Dương Thanh Tùng phải dùng sức mới có thể ngăn cản bà tiếp tục càn quấy.
Các thôn dân có mang theo dây thừng tới, nhìn sơn thế hiểm trở cũng không dám tùy tiện, Thần Hiên im lặng quan sát kĩ tình hình xong liền nhờ mấy nam nhân trong thôn quấn dây thừng vào người mình, đầu còn lại cột chặt vào thân cây đại thụ rồi nói với Dương Thanh Tùng: "Thỉnh ngươi chú ý dây thừng giúp ta."
Dương Thanh Tùng thấy hắn quả quyết như vậy lại càng thấy mình hèn mọn, cũng không dám nhiều lời dằn co, trịnh trọng gật đầu xem như đảm bảo.
Thần Hiên trong mắt thôn dân Thủy Trúc thôn giống như một vị anh hùng, mọi người ai ai cũng muốn sùng bái cùng kính trọng, lúc này thấy hắn muốn tự mình mạo hiểm liền tới khuyên giải. Thần Hiên chỉ đơn giản phất tay, mọi chuyện cứ để hắn giải quyết.
Một nữ nhân mảnh khảnh như A Vi rơi từ rìa núi cao như vậy thì liệu có mấy phần còn sống sót? Còn sống sót cũng chắc gì nguyên vẹn cùng tỉnh táo như người bình thường? Chưa kể hắn trèo xuống như vậy, cứ cho là toàn mạng tới nơi thì làm thế nào mà mang người lên? Làm thế nào mà đảm bảo được trong lúc trèo trở lại không làm ảnh hưởng đến thương thế của A Vi ?
Bất quá mấy lời này, bọn họ cũng không thể nhiều lời nữa rồi...
Kiều lão đầu và Tiểu Cẩn cùng các thôn dân nhìn Thần Hiên nương theo vách núi mà xuống, trong lòng lo lắng không thôi. Thần Hiên tuy không phải thuộc dạng cơ bắp lực lưỡng nhưng cũng không phải yếu ớt mỏng manh, nhỡ đâu dây thừng mà không trụ được thì cũng táng thân đáy vực. Một lúc hai mạng, Kiều gia làm sao có thể gánh nổi mất mát này? Các tiểu cô nương chưa thành gia lập thất cũng im lặng rơi lệ, thầm nhủ trong lòng sau này nam nhân của các nàng có thể vì nương tử quên mình như vậy thì một kiếp nhân gian này cũng không uổng phí rồi.
Kiều lão đầu nhìn thân ảnh kia dần dần mất hút, lão lệ cũng không kiềm được mà lăn dài...
Dương Thanh Tùng cùng nam nhân khác đã bắt đầu kéo dây lên, đại biểu rằng Thần Hiên đã tới nơi đáy vực.
** ** **
A Vi cảm thấy trên người mình đau đớn vô cùng, đau đớn thế này có phải là chết rồi không?
Trong mơ hồ nàng như nhìn thấy cha cùng nương bị lấp dưới một tầng bùn đất, bọn họ đang ôm chặt nhau, trên mặt không hề có nét thống khổ nào... Đứa nhỏ của bọn họ, người thân của bọn họ đều có thể sống sót mà, sao họ phải thống khổ cơ chứ? Đúng rồi, chính là như vậy...
Trong khoảnh khắc cận kề sinh tử ấy, cha nương nàng nghĩ gì? Nhất định là hi vọng một nhà an yên vui vẻ, nhất định là bình an hạnh phúc...
Bởi vì chính nàng lúc này cũng thế, ông nội, Tiểu Cẩn đều phải sống thật tốt... Hắn cũng phải sống thật tốt.
Trong giây phút nàng tưởng chừng không thể chịu nổi nữa, một bóng dáng cao lớn mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, vừa kích động vừa kiềm nén mà nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Ôi hơi ấm này, mùi hương quen thuộc này, nàng thật an tâm,"Có ta ở đây rồi, cho dù trời có sập xuống thì cũng có ta chống đỡ"...
Thật tốt, vừa hay nàng thật sự không thể bám trụ được nữa rồi, thật mệt quá, nàng ngủ đây...
Đột nhiên nghĩ tới hắn bắt bẻ chuyện xưng hô với nàng, tình cảnh lúc ấy trong mơ hồ không ngừng lặp lại... Hắn nhốt nàng trong vòng ôm hữu lực, tức giận nói không phải...
Cho nên 3 ngày sau, nàng chầm chậm tỉnh lại, nhìn thấp lập lòe một bóng dáng nam nhân tiều tụy ngồi bên giường liền không kiềm được mà hô lên một tiếng "Tướng công", thanh âm khàn khàn đến không thể nhận ra.
Người bên giường nghe tiếng gọi kiềm nén giọt lệ nam nhân, vội vàng đứng vụt dậy lấy một chút nước ấm đi tới.
A Vi lo lắng chuyện đại sự, vừa uống xong nước liền suy yếu túm lấy tay Thần Hiên muốn biết chuyện.
Thần Hiên lấy đệm lót lưng, ôn nhu giúp nàng tựa vào đầu giường, chỉ nói đơn giản chuyện đã thành công, không cần nàng để ý, nói xong lập tức gọi Tiểu Cẩn đi mời đại phu. Đứa nhỏ nghe thấy tỷ tỷ tỉnh lại liền vui mừng chạy vào phòng xác nhận rồi ba chân bốn cẳng phóng đi mời đại phu.
Hơn nửa tháng sau, A Vi cuối cùng cũng đã hồi phục, chuyện ngày đó cũng dần dần hiểu rõ.
Nguyên lai ngày ấy nàng ngã xuống thì góc áo may mắn lại vướng vào một nhánh cây nhỏ, rơi xuống một con dốc thoai thoải, nhờ vậy mới nhặt về một cái mạng. Lúc Thần Hiên tìm thấy nàng liền muốn cõng người leo theo sườn núi lên trên, bất quá hắn cũng đã tốn rất nhiều sức lực mới có thể xuống đến nơi, lại sợ bản thân mình trong lúc di chuyển sẽ làm thương tổn đến thể trạng của nương tử cho nên cũng không dám tùy ý động thủ, chỉ có thể ở dưới đáy vực đi quanh quẩn tìm nguồn nước rửa vết thương cho A Vi, đồng thời suy tính biện pháp khác để trèo lên trở lại.
Đến lúc trời sập tối hắn cũng tìm được một khe suối nhỏ, đang lúc thay A Vi tẩy trừ thương thế thì lại thấy có đốm lửa lập lòe, có người gọi tên bọn họ. Thần Hiên lập tức đáp lại, đợi đối phương đến gần mới biết đó là thủ hạ của Lãng Đình đại nhân.
A Vi nghe nói nửa cái mạng mình là người của Lãng đại nhân cứu liền vội vàng níu Thần Hiên hỏi có thể tự nàng đi cảm tạ bọn họ được không.
Thần Hiên cưng chiều xoa đầu nàng, khe khẽ đáp: "Không cần. Đại quan công vụ bận rộn, không tiện quấy rầy, ta cũng đã chuẩn bị lễ rồi, có cơ hội thuận tiện sẽ dâng tới cửa."
Thì ra Lãng Đình đại nhân lần trước đi điều tra ở núi Đại Từ không phải muốn tìm đất sét trắng, mà là ngẫu nhiên phát hiện được nơi đó non xanh nước biếc, muốn tìm một nguồn nước thích hợp, khơi đường nước mới nhằm cải thiện tình trạng ô nhiễm của nguồn nước núi Tiểu Từ. Chuyện tìm đất sét trắng bất quá chỉ là một cái cớ để che mắt Hứa Tụng Công mà thôi.
Trong nửa tháng nàng dưỡng thương, núi Tiểu Từ đã bắt đầu đào mương hoa tiêu, nhổ cỏ dại, khôi phục trồng trọt, địa phương khác cũng có những biến hóa nhất định. Lãng đại nhân đem các nhân công thất nghiệp từ xưởng Quan Diêu tập hợp thành một đoàn thể, chuyên phụ trách chuyện khắc phục nguồn nước, tăng cường đào mương dẫn nước, nhất thời chẳng còn ai vô công rỗi nghề mà oán hận nữa.
An Tử Phú là người chính trực, Lãng Đình đại nhân gặp qua liền nhìn ra tài đức liền vô cùng ưu ái, hắn đã là cử nhân, vừa vặn đi theo ông liền có thể giúp đỡ rất nhiều. Bất quá An tiên sinh cũng không vì ham mê tiền đồ cùng công danh rộng mở đã rộng mở mà bỏ quên trường học của mình, mỗi ngày vẫn đều đặn lên lớp, làm An lão sư nghiêm túc chỉ dạy cho các học trò.
Người người vui vẻ cười nói, nhà nhà đầm ấm hân hoan, duy nhất chỉ có một người lúc nào cũng mang trên mặt nét ưu sầu không tan...
Hôm đó A Vi đã khỏe lại liền muốn xuống bếp chuẩn bị một bàn thức ăn ngon đãi mọi người. Mấy ngày nay nàng ở trên giường dưỡng sức, chuyện ăn uống trong nhà đều do ông nội cùng Thần Hiên lo liệu, đồ ăn do bọn họ làm ra miễn cưỡng có thể ăn, bất quá thật sự không thể dối lòng mà gọi là mỹ vị được...
Du Bách Ngạn mấy ngày nay đều ở tạm trong phòng Tiểu Cẩn, lúc này ngửi được mùi thức ăn thơm ngát truyền ra, nét buồn rũ rượi mấy ngày qua cuối cùng cũng được tháo xuống, thay bằng vẻ hí hửng không thôi, vội vàng chạy vào bếp hòng ăn vụn. Mấy ngày nay hắn vô cùng không phục, An Tử Phú thiếu chút nữa làm chuyện xấu lại được Lãng Đình đại nhân ưu ái, mọi người lại còn sùng bái hắn. Trong khi Du Bách Ngạn hắn bất quá lúc đó chỉ có một chút sợ hãi, phản ứng bình thường mà thôi, thế mà qua lời bàn tán của thôn dân Thủy Trúc thôn liền biến thành nam nhân nhát như chuột nhắt. Nếu không phải vì lo lắng cho bằng hữu cùng chị dâu nhỏ, lại thèm thuồng một bữa cơm ngon, hắn đã sớm rời khỏi Thủy Trúc thôn rồi.
Bữa cơm hôm đó mọi người thật sự rất vui vẻ, thậm chí còn uống không ít rượu, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm không dứt. Du Bách Ngạn thấy tình hình của A Vi đã ổn định, sắc mặt của Thần Hiên tốt hơn rất nhiều liền an tâm, sáng sớm hôm sau liền lên đường trở về Đàm Châu.
Vất vả một phen mới giữ lại được đại viện của Kiều gia, Thần Hiên biết Kiều lão đầu đối với nơi này chính là không thể buông bỏ, cho nên liền ngỏ ý muốn tìm người sửa sang lại ngăn nắp ổn thỏa, để cho lão nhân có thể sống an nhàn tươm tất hơn một chút. Kiều lão đầu đã sớm coi Thần Hiên là cháu rể, giờ phút này cũng không từ chối nữa, để mặc cho Thần Hiên sắp xếp cho mình một gian phòng tốt nhất trong khách điếm, cũng không ý kiến chuyện hắn đi trấn trên tìm thợ xây tốt nhất đến tu sửa.
Thần Hiên cùng A Vi cũng đã lâu không quay về núi Đại Từ, thừa dịp Kiều gia tu sửa liền thu thập hành lý về nhà một chuyến.
Nhà gỗ lâu không có người ở cũng đã bám một tầng bụi mỏng, A Vi vừa định cầm chổi tới đã bị Thần Hiên ngăn lại, để cho nàng ngồi dưới tán cây bên bờ suối nghỉ ngơi, còn lại mọi chuyện quét tước dọn dẹp một mình hắn phụ trách.
Loay hoay thu thập cả một ngày, đến tối muộn hai người mới có thể tắm rửa, đốt đèn, buông trướng mạn, nằm trên giường cùng nhau nói chuyện phiếm, nhất thời cảm giác giống như đã qua một kiếp người, vạn sự an yên, hết thảy đều như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tiết trời cuối thu có đã bắt đầu rét buốt, hai người dựa vào nhau càng lúc càng gần, A Vi cuộn tròn người tiến vào lồng ngực ấm áp kia, đột nhiên lại thấy đáy mắt Thần Hiên có chút ẩm ướt.
"Làm sao vậy?" Nàng đưa tay vuốt ve khóe mắt có chút mệt mỏi kia.
Đáy mắt Thần Hiên khẽ chuyển: "Hứa với ta, sau này không được rời ta nửa bước."
Nàng cười cười: "Như vậy sao được? Thiếp có muốn đi nhà xí cũng không cần chàng đi theo nha!"
Hắn bật cười, vươn tay nhéo nhéo chóp mũi nàng, thở dài một hơi: "Nàng biết vì sao ta muốn đi học trám sứ không?"
"Vì sao?"
"Cứu chữa tổn hại, bù đắp những thứ không trọn vẹn. Giống như đối với số mệnh vậy, nếu đã kháng cự không được liền dùng hết sức mà bù đắp lại." Hắn khẽ hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng,"Ta chính là một món đồ sứ bể tan tành, nàng chính là đinh trám trên người ta. Không có nàng, ta chính là tàn phế."
A Vi chủ động ngước lên hôn vào khóe mắt ươn ướt kia, lại ngây ngô chạm vào môi hắn. Nữ nhân bé nhỏ trúc trắc triền miên, rất nhanh khiến cho hắn rối loạn nhịp thở, đổi khách thành chủ mà tiến công...
Trằn trọc nóng bỏng, A Vi từ từ nhắm hai mắt để mặc hắn vươn tay dài tham lam tiến vào trong làn váy mình, hắn đột nhiên dừng lại, kiềm nén hơi thở nặng nề nói: "Đợi thân thể nàng dưỡng thương thật tốt đã..."
Hai hàng mi dài cong vút của A Vi khe khẽ run lên, nàng chậm rãi mở to mắt, đối diện với khuôn mặt cấm dục đến nghẹn, vươn lưỡi hồng khe khẽ lướt qua môi hắn: "Thiếp đã sớm khỏe rồi."
"Hay là chờ một chút. . ." Hắn kiên trì nói.
A Vi cắn cắn môi, quyết định đẩy hắn ra.
Thần Hiên mất trọng tâm liền bị hất về phía bên kia giường, dưới thân căng đau khó chịu, hắn theo bản năng vươn tay tìm chăn che chắn.
A Vi đứng thẳng dậy, vươn cánh tay trắng nõn chậm rãi di chuyển, tự mình cởi xuống, đưa tay ra sau lưng tháo nút buộc mỏng manh, yếm xanh thêu hoa cùng làn váy thanh thoát cứ vậy mà rơi xuống... Thân ảnh trắng nõn yêu kiều của nàng cứ vậy hoàn toàn lộ ra, so với tinh quang còn chói chang hơn, khiến hắn không cách nào dời mắt nổi. Yết hầu hắn không tự chủ lăn lăn, phía dưới lại bành trướng thêm vài phần, bản thân cũng không thể nhớ được mĩ cảm lần cuối cùng chạm vào nàng là như thế nào, đột nhiên chỉ muốn đem nàng khảm vào lòng mình...
Bỗng nhiên, A Vi cúi người, ôn nhu cẩn thận thay Thần Hiên cởi y phục trên người hắn.
"Chàng còn nói... Còn chưa để cho thiếp thoải mái đâu..." Gò má nàng nóng rực, không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là đỏ đến rỉ máu rồi...
Nhìn thấy tiểu nương tử lúc nào cũng e thẹn rụt rè nay lại chủ động đến vậy, liệu có nam nhân nào lại là nam nhân ăn chay lâu ngày có thể nhịn được? Kịp chờ nàng chậm rãi thay hắn cởi y phục, hắn đứng dậy ba bước thành hai thoát sạch xiêm y, ánh mắt dừng ở nơi no đủ xinh đẹp của nàng, nhắm mắt hít một hơi, cúi người cuồng si hôn lên làn da nõn nà kia... ...
Sau một phen triền miên dây dưa, rốt cuộc cũng đến vấn đề chính...
A Vi nhắm chặt mắt, hai chân không tự chủ được muốn khép lại, vật cứng kia đang tiến tới, nàng thật sự rất hồi hộp...
Bỗng nhiên lúc này lại nghe được một thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Lần này... Có đau cũng đừng đá ta... Trong nhà không có người khác... Nếu đau cứ việc nói cho ta biết..."
Nàng cắn môi, gật đầu.
Lần này tiến vào thật sự đã dễ dàng hơn rất nhiều, bất quá nàng vẫn cảm thấy vô cùng căng chặt, ô ô kêu đau, bắt hắn chậm một chút...
Thần Hiên tận lực duy trì thật chậm, đến lúc hoàn toàn đi vào còn thận trọng giữ nguyên tư thế, không ngừng vuốt ve nàng, để cho nàng từ từ thích ứng. Cảm nhận được nàng có biến hóa, hắn thật sự không thể nhịn được nữa mà bắt đầu luật động.
A Vi nhìn nam nhân trên thân rịn đầy mồ hôi nơi chóp mũi, vừa thở gấp vừa cảm thụ ẩn lực khổng lồ của hắn đẩy tới. Bất quá lúc này nàng cũng không cảm thấy cái gì gọi là thoải mái đến quên trời quên đất, chỉ là dần dần không còn đau nữa, lại thấy được hắn ra sức bao dung cùng săn sóc nàng, cho nên trong lòng dị thường thỏa mãn. . . .
Chậm rãi đón nhận nơi sưng trướng kia, lúc này nàng lại cảm thấy có chút bất đồng, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, giống như trống vắng không được lấp đầy... Nàng nhịn không được bật ra một tiếng rên khẽ.
Nam nhân trên thân nàng bị tiếng rên bất thình lình này kích thích, giống như đạt được một loại thành tích đã muốn theo đuổi từ lâu, luật động càng thêm hưng phấn cùng thỏa mãn... Bất quá... Bất quá chỉ qua được một lúc...
Trên trán A Vi rịn một tầng mồ hôi mỏng, đưa mắt nhìn theo nam nhân đang ngồi một bên giường ủ rũ chán nản nhìn nơi nào đó đang dần nhỏ lại. Nàng chịu đựng thân thể ê ẩm sưng đau, cố ý cười cười: "Hừ, còn nói muốn để cho người ta thoải mái đấy?"
Thần Hiên bị nàng kích thích, vẻ mặt có chút không vui, nhốt chặt nàng vào trong lòng: "Nàng vừa nói gì đó?"
Bị hắn uy hiếp, nàng vội vàng lắc đầu: "Không có gì." Xem ra nhắc tới việc này, nam nhân đều có những kiêu căng nhất định.
Đáng tiếc, đã muộn, nam nhân một khi đã bị khơi mào lửa giận cùng dục niệm ngút trời chính là không thể khống chế được...
Hắn lại đặt nàng dưới thân, hung hăng làm một phen...
Giường gỗ thượng hạng có chút run rẩy, cảnh xuân bên trong nồng đậm lan tràn...
Nam nhân không ngừng luật động, hơi thở nặng nề hỏi: "Thế nào?... Thích chứ?"
Nữ nhân cắn chặt môi không để cho tiếng rên thoát ra, thủy chung không chịu thỏa hiệp: "Không có... Không hề..."
Nam nhân dừng lại, bế nàng ngồi trên người mình, tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn thon thả dạy nàng luật động, để cho nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Khẽ cắn điểm hồng hồng cao thẳng nơi đẫy đà mềm mại xóc nảy, nam nhân trêu chọc hỏi: "Thật sự không thích sao?"
"Không. . ." Nàng vừa phun ra một chữ, liền cảm thấy động tác của người kia có biến hóa. Nàng bị nâng cao hơn, cả người giống như bồng bềnh trên những tầng mây lãng đãng, lúc hạ xuống lại phá lệ dùng sức...
Sâu như vậy, nàng thật sự không thể chịu nổi, vội vàng xin tha: "Thoải mái... Thiếp... Thích..."
Nam nhân lúc này mới vừa lòng cười, ôn nhu xoa đầu nàng, ôn nhu đổi tư thế để cho nàng có thể an tâm hưởng thụ, ra sức cày cấy thỏa mãn nàng...
Thần Hiên ôm A Vi sớm hòa tan thành nước đặt ngay ngắn trên giường, đang định ra ngoài lấy nước tẩy rửa thì chạm phải một mảng ướt đẫm trên đệm phía dưới nàng ban nãy, không cưỡng nổi đắc ý bật cười.
A Vi xấu hổ, nhất thời muốn xốc chăn chui ra ngoài. Thần Hiên lắc đầu bật cười, cuộn nàng vào trong chăn đặt ngay ngắn một bên. Sau đó hắn liền ôn nhu giúp tiểu nương tử tẩy rửa cùng đổi qua một lần chăn đệm mới rồi mới chui vào giường, gắt gao ôm chặt nàng vào lòng.