Gió núi rít gào, như tiếng quỷ đêm khóc.
Tống Du ngồi trở lại nơi an toàn.
Diện tích nơi đây bao quát khoảng chừng bốn thước.
Theo Tống Du cảm nhận, một thước của Đại Yến đại khái có thể so với khoản tầm 30 xăng-ti-mét ở kiếp trước, độ rộng tương đương với giường ở ký túc xá đại học, độ cao cũng không kém là bao, dù sao thì cũng là không đứng thẳng lên nổi.
Một mặt vách đá, một mặt là vách núi.
Đèn lồng được đặt dưới nền đất, chiếu sáng ra một mảnh không gian nhỏ hẹp trong sơn động, tuy ánh sáng tỏa ra nhỏ bé không đáng kể nhưng cũng lộ ra mấy phần ấm áp.
Mèo Tam Hoa nhảy trái nhảy phải, bên này ngửi một chút, bên kia ngửi một chút, thỉnh thoảng nó còn đi đến bên vách núi, thò cái đầu nhỏ ra ngó nghiên sau đó lâm vào trầm tư.
Sau khi phát hiện ra bản thân đã đến một chỗ hoàn toàn xa lạ, nội tâm nó có chút khó chịu, cuối cùng nó dường như cảm thấy nơi quen thuộc nhất đúng là là bên cạnh người này, thế là nó nhăn lại đôi mày ngẩng đầu nhìn Tống Du nhiều lần, nhẹ nhàng thử thăm dò, từng chút từng chút một di chuyển đến bên cạnh Tống Du nằm xuống.
Tống Du thì đã sớm nhắm mắt lại, tĩnh tâm tĩnh tọa.
Sơn thủy Hữu Linh, núi có núi linh, thủy có thủy linh, mỗi một ngọn núi có một núi linh, đều là khác biệt, cần tinh tế cảm ngộ.
Bên tai là tiếng gió núi rít gào, người dưới núi kính sợ, trăm ngàn năm qua vô số văn nhân mặc khách ở nơi này lưu lại những tuyệt cú danh thiên, cũng trong ngần ấy năm những bậc tiền nhân vì bảo vệ bình an mà tại trên vách đá khắc xuống mỗi một bút án văn, mỗi một người đi ngang qua, hay thậm chí là người từ nơi này trượt chân ngã xuống, đều là núi này linh tích đóng góp một bộ phận.
Linh khí trong núi bị gió thổi đến, hội tụ ở đây.
Mèo Tam Hoa vốn rụt rè núp ở bên cạnh Tống Du, lúc này lại dường như tìm thấy được đồ vật khiến nó thoải mái hơn, lại tiến tới cách Tống Du gần hơn một chút.
Đêm càng ngày càng sâu, tinh nguyệt lần lượt ra đến, nhiệt độ hạ xuống một chút, mèo Tam Hoa không khỏi cách Tống Du càng ngày càng gần, sau cùng dứt khoát dán lên người hắn mà ngủ, nó cảm thấy trên người hắn truyền đến cho nó nhiệt độ ấm áp, lại còn có một loại thoải mái khiến nội tâm nó dễ chịu.
Ánh sáng từ bên trong lồng đèn vẫn sáng ngời như cũ.
Nếu phía dưới núi có người đi đường vào ban đêm, ngẩng đầu nhìn lên, có lẽ sẽ phát hiện ở giữa vách núi cách ngàn thước phía trên khác biệt so với dĩ vãng một mảnh ánh sáng.
Ước chừng lúc nửa đêm, Tống Du mở mắt.
Đem tay giơ lên, trên tay nổi lơ lửng một sợi linh lực.
Nó giống như là một đạo lưu quang màu vàng nhạt xen lẫn một chút màu xanh lục, từ trong ngoài hai tầng tạo thành, tầng bên trong là cô đặc ngưng kết ra một sợi ánh sáng, tầng bên ngoài lại trong suốt như không khí, phân tán như khói.
Đây là thời điểm thu hoạch.
Tống Du tu hành pháp môn là bốn mùa luân chuyển pháp, tu hành cùng thiên thời thay đổi, tiết khí luân chuyển có quan hệ với nhau, tu ra linh lực thường thường cũng mang theo cả thuộc tính của thời tiết.
Cùng sư phụ tu Ngũ Hành pháp công hiệu vừa lúc trái ngược, có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không am hiểu cường thân kiện thể.
Đồng thời mỗi đạo linh lực đều tự mang diệu dụng, lại không bằng những công pháp khác giống như công pháp âm dương tu ra linh lực mang theo lực công khích cùng phá hoại.
Mà ở thế giới này linh lực đều là cái dạng này...
Ở giữa là Linh hạch, bên ngoài là linh khí.
Chỉ có linh khí là vật chất tiêu hao, Linh hạch chính là bản nguyên, không thể bị sử dụng.
Linh khí nếu bị tiêu hao hết, Linh hạch sẽ tùy thời mà cùng với tĩnh tọa tu dưỡng một lần nữa nuôi dưỡng ra linh khí.
Tĩnh toạ tu hành đã có thể gia tăng linh lực, cũng có thể rèn luyện Linh hạch, giữa lúc này chỉ cần tìm thăng bằng là đủ.
"Hô..."
Tống Du thở ra một hơi dài, tiện tay đem linh lực trên tay tán ở trong núi, chỉ còn lại Linh hạch phát ra màu vàng nhạt như một sợi dây nhỏ, chui trở lại bên trong cơ thể.
Hắn quay đầu nhìn lại, bên người dán một con mèo nhỏ.
Tống Du nhìn chằm chằm nó không nhúc nhích.
Nhiệt độ cơ thể mèo vốn cao hơn cơ thể người, rất khó để nói là Tam Hoa mượn hơi ấm của hắn, hay là hắn mượn hơi ấm từ nhóc mèo Tam Hoa này, nói tóm lại tại thời khắc này nó dán sát vào người hắn chìm vào giấc ngủ, làm cho hắn lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác được người khác ỷ lại cùng tin tưởng.
Thấy nó ngủ ngon được như vậy, hoàn toàn không có một chút phiền não nào, trong lòng hắn giống như cũng cảm thấy yên ổn rất nhiều.
Thực sự không nỡ lòng động đậy, thôi thì tối nay cứ như thế này ngủ tiếp thôi.
Sau nửa đêm, dường như có sơn yêu đến quấy nhiễu, nhưng cũng không có đến làm phiền Tống Du.
Tại những nơi ít người lui tới, thường sẽ trở thành nơi để nhóm tinh quái tìm tới vui chơi, nhưng phàm là nơi không được nhiều người ghé đến, yêu quỷ hại người cũng sẽ biến mất không còn tăm tích.
Dù là bị lạnh đến mức tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, nhưng đối với Tống Du mà nói đêm nay vẫn là một đêm an tĩnh.
Sáng sớm hôm sau.
Trong núi có sương mù, vờn quanh dưới vách núi.
Tống Du ngồi tựa lưng trên vách đá, một bên ăn điểm tâm, một bên nhìn mèo Tam Hoa đang ở bên cạnh dùng món vuốt cào cào đá chơi.