Khói lửa nhân gian vốn là thơ của phàm nhân, lúc cơm no rượu say dễ dàng thỏa mãn nhất, lại thêm có Tam Hoa nương nương làm bạn, sống một mình ở đây cũng không cảm thấy cô độc, thậm chí hắn có một loại cảm giác cho dù định cư nơi này cũng không phải không thể.
Ăn cơm tối xong, ngồi hồi tưởng hương vị trong chốc lát, đợi đến khi đêm khuya một chút, Tống Du liền thắp đèn dầu, thử bút mới, bắt đầu vẽ bùa.
Phục Long Quan không nổi tiếng với bùa chú, mấy loại bùa chú mà Tống Du biết, cũng đều là trong lúc các đời quan chủ du lịch thiên hạ thu được.
Phổ biến nhất trên thị trường, được nhiều người đến cung quan chùa miếu thường xuyên cầu nhất chỉ có hai loại, một loại trừ tà tránh quỷ, một loại chính là bảo bình an.
Dựa vào linh lực trừ tà tránh quỷ, Tống Du biết vài loại.
Về phần bùa bảo vệ bình an, thường cần câu thông thần linh, mượn nhờ thần linh lực lượng cho mình sử dụng, mà trong Phục Long quan tuy rằng bày một đống lớn tượng thần Đạo giáo, nhưng cũng chỉ là vào hai mươi ba tháng chạp hằng năm mới vì họ quét dọn bụi bặm mà thôi, đối với bọn họ tôn kính có hạn, cho nên đạo nhân Phục Long Quan bình thường sẽ không dùng loại bùa này.
Tống Du hôm nay cũng chỉ vẽ diệt âm phù.
Loại phù này chuyên trừ âm quỷ.
Nhất thời linh lực phiêu đãng, bút tẩu long xà, bấc đèn theo đó run rẩy, khiến cho quang ảnh trong viện sáng tối chập chờn.
Mèo Tam Hoa tò mò cực kỳ, lúc đầu ở dưới mặt đất ngửa đầu nhìn lên, như vậy thật sự nhìn không rõ lắm, vì thế lại dứt khoát nhảy lên bàn đá, kề sát nhìn.
Cũng may nó nhìn thì nhìn, cũng không quấy rầy Tống Du.
Mỗi người một mèo phảng phất có ăn ý bẩm sinh.
Mãi đến khi vẽ xong liên tục năm bức, Tống Du mới thu tay lại.
Cẩn thận gấp lại, trong đó một tấm dùng dây gai xâu lại, liền treo ở cửa phòng ngủ, dùng bảo vệ khiến nữ quỷ khó có thể tiến vào.
Các phòng khác thì không treo, nếu đã nói hòa bình ở chung không quấy rầy lẫn nhau, cũng nên lưu lại cho người ta thêm chút không gian hoạt động mới đúng.
"Cáo lỗi."
Tống Du thi lễ về phía rừng trúc.
Ngẩng đầu nhìn lên, cả bầu trời đầy sao, hàng xóm láng giềng xung quanh đã sớm nghỉ ngơi, động tĩnh của phố Xuân Minh ở xa xa cũng không truyền tới nơi này, đêm cực kỳ yên tĩnh.
"Tựa hồ là tiết xử thử."
" Tiết xử thử là cái gì?"
"Chính là sắp chuyển lạnh rồi."
"Ồ..."
"Ngủ đi, Tam Hoa nương nương."
"Được..."
- Giải thích, Tiết Xử Thử là tiết khí thứ 14 trong 24 tiết khí, trước Bạch Lộ và sau Lập Thu.
Xử Thử có tiết trời mát mẻ, không còn cảm giác nóng nực, oi bức.
Hết giải thích.
Mèo Tam Hoa theo hắn vào phòng, lên giường.
Mấy ngày nay Tống Du cùng Tam Hoa nương nương cũng dần dần quen thuộc.
Mặc dù là bình thủy tương phùng, nhưng nương tựa vào nhau một thời gian, Tống Du từ trước đến nay lấy chân tâm đối đãi với nó, mèo Tam Hoa cũng không phải là loại tâm địa gian giảo, ở chung lâu như vậy song phương cũng có chút tình cảm.
Mèo nhỏ thích ấm áp, thường lén lút ngủ bên cạnh hắn.
Sáng sớm hôm sau, vẫn như cũ là gà trống báo sáng.
Tống Du dậy sớm một chút, khoác xiêm y ngồi thiền trong sân, chỉ lấy thân thể cảm giác phán đoán, hôm nay so với sáng sớm hôm trước lạnh hơn rất nhiều.
Cây mai vàng trong sân đã bắt đầu rụng lá.
Có gió thổi tới, Tống Du tiện tay đón lấy, trong tay vừa vặn nhận một chiếc lá vàng.
"Xử thử..."
Tiết xử thử cũng đồng nghĩa là hết nóng.
Mang ý nghĩa nhiệt độ bắt đầu tiêu tan, thời tiết nóng bức khó chịu đến hồi kết, bắt đầu tiến vào quá trình chuyển lạnh.
Tống Du ném lá vàng trong tay, tiếp tục nhắm mắt lại.
Linh lực sáng sớm rõ ràng nồng đậm nhất, giống như có sinh mệnh vờn quanh bên cạnh hắn, gợi lên thanh đăng, khiến cho lá mai trên đỉnh đầu lại rơi xuống thêm vài mảnh.
Tòa thành thị này cũng ở thời điểm này thức tỉnh.
Chỉ nghe bên ngoài có người gánh rau bán ven đường, còn có người bán củi bán nước, tiếng quát lớn, tiếng thương lượng lọt vào tai.
Tống Du cũng không cảm thấy ồn ào, chỉ cảm thấy mình cùng âm thanh dân chúng thời đại này sinh hoạt như đang hòa cùng một nhịp thở.
Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Này..."
Tống Du mở mắt ra, đứng dậy mở cửa.
Đứng ngoài cửa là đoàn khách thương họ Lý, cùng hai vị tiêu sư lần trước, trên tay đều mang theo đồ vật.
"Gặp qua tiên sinh."
"Mời vào."
"Sáng sớm đến thăm, nếu có chỗ quấy rầy, xin tiên sinh rộng lượng bỏ qua." Khách thương họ Lý vội vàng nói,"Chúng ta đều rất muốn đến bái phỏng cảm tạ tiên sinh, vì thế từ chỗ em vợ của ta hỏi đến chỗ ở của tiên sinh hiện giờ, nếu có chỗ không thích hợp..."
"Không cần khách khí, mau vào đi."
Tống Du thật sự không quen đa lễ như vậy, chỉ đem mọi người hướng trong viện nghênh đón.
Đoàn người có chút thấp thỏm, hai mặt nhìn nhau.
Sớm nghe nói từ chỗ Vương Quý, viện này bị ma ám, trong vài năm đổi chủ mấy lần, tất cả đều bị trả vào ngày hôm sau, tiên sinh dám ở là tài cao gan lớn, nhưng bọn họ làm người bình thường lại khó tránh khỏi cảm thấy chột dạ.
Nghĩ dù sao vẫn là ban ngày, người lại nhiều, huống hồ có tiên sinh ở đây, đoàn người mới lục tục bước vào tiểu viện.
Nhưng vừa mới vào cửa, lại hoàn toàn không cảm giác được cảm giác âm u như quỷ trạch trong tưởng tượng, ngược lại thấy viện tử được thu thập sạch sẽ, có gió mát không biết từ đâu mà đến quanh quẩn trong viện, thổi lá mai theo gió lay động, lại thấy mèo tam hoa lười biếng từ trong phòng đi ra, lè lưỡi duỗi thắt lưng, lập tức làm cho người ta có một loại cảm giác yên ổn an bình, tâm thần thanh thản.