Chương 21: Phòng trọ ở Dật Đô (2)

Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Kim Sắc Mạt Lỵ Hoa 28-12-2024 09:52:59

Thứ hai là qua một đoạn thời gian nữa sẽ có lễ hội diễn ra quy mô lớn nhất toàn thành Dật Châu, mỗi năm một lần, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất, có lẽ có thể nhìn thấy đặc sắc chân chính của thế giới này, cũng đáng để hắn cảm thấy hứng thú, vì cuộc sống nhàm chán thêm vài phần vui vẻ. Mua ngựa trong lễ hội cũng sẽ rẻ hơn. Sau đó, hắn phải tìm một nơi để ở. Quán trọ bình thường chủ yếu là dùng để ở dài hạn, thuận tiện là thuận tiện, thế nhưng giá cả không hẳn là ổn thỏa. Cho thuê có thể rẻ hơn. - rột rột! Tống Du ăn xong miếng sủi cảo cuối cùng, lại bưng chén húp canh sạch sẽ, chờ mèo Tam Hoa ăn xong nhân thịt, hắn bưng nước đổ vào lòng bàn tay mình, cẩn thận đút Tam Hoa nương nương uống no, lúc này mới tính tiền rời đi. Tổng cộng là hai mươi xu. Một bát sủi cảo mười xu, chủ quán nói khối nhân thịt này thu tiền bằng một chén sủi cảo, ăn nước canh sủi cảo thì không tính phí. Đi thêm vài bước nữa là cửa thành. Cổng thành được xây bằng gạch xanh, loang lổ, phủ đầy bụi thời gian. Bên cạnh tường thành có lính canh kiểm tra ra vào, trên tường còn dán thông báo, đại khái là lệnh truy nã cùng chỗ nào đó bị yêu quỷ quấy phá hy vọng tìm cao nhân xử lí. Những thông cáo này còn có chút ý tứ, trong đó bị truy nã, không thiếu võ lâm cao nhân và nhân sĩ Huyền môn, mà những địa phương yêu quỷ kia, Tống Du nhìn thoáng qua, thù lao xử lí phần lớn đều rất phong phú, có lẽ những yêu quỷ viết trên bản thông báo dán tới nơi này cũng không phải dễ đối phó như vậy. Ngoài ra còn có rất nhiều người môi giới và người nhàn rỗi xoay quanh ở đây. Trong thời đại này, không có hướng dẫn, họ có thể cung cấp các dịch vụ như dẫn đường, giúp việc và trung gian. Bất quá trong những mục tiêu khách hàng của bọn họ tựa hồ có rất ít đạo sĩ, có lẽ là sợ đạo sĩ không cho tiền, lại còn giảng đạo lí cho bọn họ, tóm lại không có đến bên cạnh Tống Du. Tống Du đi tới cửa, đang rối rắm muốn lên tiếng tìm một người môi giới giúp mình tìm chỗ ở, bỗng nhiên gặp được người quen. "Tiên sinh!" Quay đầu nhìn lại, lại là đoàn khách thương họ Lý kia. Xem ra tựa hồ là ra khỏi thành muốn trở về Ngô Sơn. "Hữu lễ." Tống Du hành lễ với hắn. Nhóc mèo dưới chân cũng bắt chước như người đứng lên, học theo bộ dáng của hắn hành lễ với khách thương họ Lý. Điều này bắt đầu từ khi nào? Hình như là từ ba ngày trước sau khi mua cá nhỏ làm sính lễ cho nó, nó bắt đầu thỉnh thoảng học theo lời nói và hành động của Tống Du. "Ai nha!" Thương nhân họ Lý vội vàng đáp lễ, thấy nhóc mèo hành lễ dưới chân hắn, sửng sốt một chút, lại đáp lễ, cũng không dám hỏi nhiều càng không dám chậm trễ: - Tiên sinh đây là vừa mới đến Dật Đô? "Trên đường trì hoãn mấy ngày." "Tiên sinh nếu đến sớm một ngày, chúng ta nhất định phải vì tiên sinh tổ chức một bàn tiệc rượu." Thương nhân họ Lý cảm thấy tiếc nuối, không biết là thật hay giả. "Đến sớm một ngày, liền không gặp nhau." - Cái này cũng đúng! Khách thương họ Lý lại ngẩn người,"Không biết tiên sinh ở Dật Đô ở lại bao lâu? Ngài sống ở đâu?". "Đang định tìm một người môi giới, thuê một phòng ốc, ở lại mấy tháng." "Phía sau tiệm trà chúng ta vừa lúc có một cái sân nhỏ, mặc dù có chút chen chúc, nếu tiên sinh chỉ muốn ở lại thời gian ngắn, cũng có thể châm chước suy xét thử, tiết kiệm chút tiền phòng." "Không quấy rầy nữa." "Ta nghĩ tiên sinh cũng chướng mắt. Bất quá phòng ở Dật Đô giá rất mắc, ta có một người em vợ, cũng ở Dật Đô làm nghề này, người coi như thành thật, tiên sinh nếu có nhu cầu ta sẽ mang hắn đến gặp qua tiên sinh."Thương nhân họ Lý nói xong nhếch miệng cười,"Đến lúc đó tiểu nhân cũng có thể đến bái phỏng tiên sinh.". "Vậy thì làm phiền." - Xin tiên sinh chờ một lát! Khách thương họ Lý xoay người chạy đi, dẫn một người từ phía sau không bao xa đưa tới, vừa đi vừa dặn dò, chờ đến khi đi tới bên cạnh Tống Du, hai người lại hành lễ: "Tiên sinh, đây chính là em vợ của ta." "Tiểu nhân Vương Quý, gặp qua tiên sinh." "Nhờ vào các hạ." "Tất tận tâm tận lực." Không bao lâu, đoàn người khách thương họ Lý lại lần nữa rời khỏi thành, trên đường đất vàng, núi xanh mờ nhạt, một chuỗi thân ảnh càng ngày càng nhỏ. Mà xa xa vẫn không ngừng có khách thương khuân vác đến đây. Tống Du cũng theo Vương Quý vào thành. Dật Đô cũng giống như đại đa số các thành trì thời đại này, quy hoạch vuông vắn, đường sá thẳng đứng, hiếm khi đi lạc, chỉ là dễ bị vòng quanh trong hẻm nhỏ. Vương Quý thoạt nhìn là một người thành thật, dẫn hắn đi xem mấy gian phòng, nếu không phải là giá cả vượt quá dự đoán tâm lý của Tống Du, thì chất lượng phòng ốc hoặc hoàn cảnh xung quanh thật sự không hợp với nhu cầu của Tống Du. Không còn cách nào khác, giá nhà ở thành thị Đại Yến không chỉ là cao nhất trong lịch sử các triều đại, mà còn vượt qua tiền triều gấp mười lần. Nguyên nhân chủ yếu là Đại Yến hủy bỏ "hệ thống đất đai bình đẳng", cũng chính là không còn chỉ giao đất và đất ở cho mỗi người nữa, mà còn đồng thời phát triển kinh tế thương mại thúc đẩy dòng chảy dân số, dân số bắt đầu tụ tập về phía thành phố, lúc này mới dẫn đến giá nhà thành phố nghênh đón đợt tăng vọt đầu tiên trong lịch sử. Trước mắt trong thành Dật Đô giá bán một căn nhà sợ là thấp nhất cũng ngàn quan, tiền thuê nhà tự nhiên cũng theo đó tăng vọt. Tống Du thật sự bất đắc dĩ, đành phải xuất ra biện pháp sư phụ nói qua: "Không biết trong thành này có phòng ma ám, không may mắn gì không?".