Người phụ nữ vừa mừng vừa khóc nói: "Tỉnh rồi ạ, nó nói cổ nó bị đau."
"Nó mà cũng biết đau cơ à?" Bà lão nhìn chằm chằm Ngọc Đào ở trên giường: "May mà hôm nay Vân Dương trở về, nếu không giờ này nó chỉ có thể đi chầu Diêm Vương rồi."
Lời này vừa nghe thì có chút ác ý, nhưng dường như cũng lộ ra một tia quan tâm, Ngọc Đào còn chưa tiêu hóa xong tình huống trước mắt, người đàn ông bên cạnh bà lão lập tức khuyên nhủ: "Mẹ à, Ngọc Đào vừa mới tỉnh lại, để Vân Dương đi xem nó thử đi."
Bà lão vất vả lắm mới bỏ được thể diện để đi bàn chuyện hôn sự với ông lão Lục, kết quả cháu gái không biết ơn thì thôi đi, còn nháo loạn ra chuyện thắt cổ tự tử, hiện tại mình mới nói mấy câu đã bị con trai đứng ra tranh luận, trong lòng vừa tức lại vừa bực.
Hiện tại thấy người đã tỉnh, tâm tình đang treo lơ lửng cũng được buông xuống, ngay sau đó liền hầm hừ xoay người đi ra ngoài.
Không khí trong phòng có chút u ám, Ngọc Đào cũng không hé răng nói nửa lời, Lục Vân Dương liền duỗi tay đặt lên trên cổ tay của cô để xem mạch: "Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?"
Đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô, độ ấm kia nhanh chóng lan tràn khắp nơi trong thân thể, Ngọc Đào khẽ trừng mắt, ngay sau đó một đoạn ký ức không thuộc về cô nhanh chóng ập vào trong đầu.
Đoạn ký ức này là một câu chuyện trong một quyển sách, cô gái trong sách cùng tên với cô chỉ là một nữ phụ mờ nhạt, là bạn bè từ nhỏ đến lớn của nữ chủ, sau này một đám thanh niên trí thức tới quê nhà của bọn họ, nữ phụ liền thích một người trong số đó.
Bởi vì trong lòng nữ phụ có người đàn ông của mình, cho nên sau khi biết được người nhà sắp xếp chuyện hôn sự thì cô ấy liền đi tìm nữ chủ để bàn bạc, kết quả nữ chủ lại lừa cô ấy, bảo nữ phụ dùng cái chết để đe doạ người nhà, không ngờ cuối cùng thật sự đi đời nhà ma.