Hứa Văn Thông cảm thấy khó chịu, nhưng vì Uyển Trinh, anh ta không thể không cắn răng chịu đựng.
Đột nhiên trước mặt bị một bóng người cản đường, Ngọc Đào suýt nữa thì va phải, cô ngẩng đầu, tầm mắt đột ngột chạm phải gương mặt của người đàn ông.
Gương mặt này có chút quen thuộc, nhưng bây giờ cô không nhớ nổi anh ta là ai.
Nhưng nếu có thể gặp ở nơi này, vậy chắc chắn là cùng một thôn, còn quen biết lẫn nhau, cô gật đầu với người đàn ông mà không mang theo một chút mập mờ nào, coi như là chào hỏi, sau đó vòng qua người anh ta trực tiếp rời đi.
Hứa Văn Thông sửng sốt một chút, cảm giác như đối phương không thấy mình, anh ta ho nhẹ một tiếng, lập tức mở miệng: "Ngọc Đào, hôm nay tôi muốn nói với cô chuyện của Uyển Trinh, có tiện không?"
Nghe được cái tên Tạ Uyển Trinh, đột nhiên trong lòng Ngọc Đào sốt ruột, cũng không quay đầu lại nói: "Bận lắm, không tiện."
Hứa Văn Thông kinh ngạc, phản ứng của cô không giống như Tô Ngọc Đào lúc trước, chứ đừng nhắc tới mình là người cô thích.
"Nhưng chuyện này rất quan trọng."
Anh ta đuổi theo cô, nhắm mắt theo đuôi: "Cô hẳn nên nghe tôi nói hai câu."
Vốn dĩ những gì có liên quan đến Tạ Uyển Trinh Ngọc Đào đều trực tiếp làm lơ, hiện tại cô cũng định coi người đàn ông này như không khí rồi mặc kệ, nhưng cố tình loại người này không biết xấu hổ bám dính lấy cô, thế nào cũng phải chạy tới chọc cô tức giận.
"Anh là ai?"
Cô nghiêng đầu, ánh mắt ác liệt, giọng điệu không kiên nhẫn: "Chuyện của tôi và cô ta có liên quan đến anh à?"
Lời đáp lại xa lạ như vậy, Hứa Văn Thông căn bản cũng chưa từng nghĩ sẽ nghe được từ trong miệng cô, giống như là Ngọc Đào đang cố ý làm nhục anh ta.
Nhưng chuyện bây giờ quan trọng, anh ta cũng không muốn chấp nhặt cùng một cô gái: "Tôi là Hứa Văn Thông, thanh niên trí thức Hứa!"
Cái tên này khá quen thuộc, Ngọc Đào suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nhớ ra, thì ra anh ta chính là vai nam chính trong nguyên tác!
Đột nhiên ánh mắt của cô nhiều thêm mấy phần đăm chiêu, cẩn thận quan sát đối phương.