Cứu mạng! Ở "văn phòng" lén xem truyện tranh 18+ của ông chủ và đối thủ không đội trời chung với anh ấy, bây giờ bị ông chủ bắt được thì phải làm sao đây? Online chờ, rất gấp đó!
Thiên Vũ tiểu tỷ tỷ dùng tốc độ tay nhanh như ánh sáng của tuyển thủ chuyên nghiệp, bắt lấy điện thoại đang rơi xuống, lập tức che đi.
Nhưng Tạ Thần chúng ta cũng dùng đôi mắt nhạy bén của người dẫn đầu giới thể thao để nhìn hình ảnh hiện trên màn hình, anh cong môi hỏi: "YD – Tạ Tinh Thùy?"
Bị thấy rồi!
Tống Ý liều chết ôm chặt điện thoại vào lòng.
Tầm mắt Tạ Tinh Thùy dời xuống, nhìn tới nơi mềm mại như bông kia, đầu lập tức nóng lên.
Sau đó lại tưởng tượng tới cơ thể trần trụi của mình được Tống Ý ôm vào trong lòng.
Ây da...Trời đang hanh khô, không nên tưởng tượng những thứ không nên.
Tống Ý rất căng thẳng, đôi mắt mở to. Thật ra, xem truyện tranh của đội trưởng và đồng nghiệp cũng không sao, nhưng cô không nên xem truyện của đội trưởng và Cửu Thiên, dù gì trước mắt mối quan hệ của hai người vẫn đang bất hoà.
May mắn sao Tạ Tinh Thùy không thấy được nam chính thứ hai, anh tưởng là Phì ca: "Trong đó vẽ tôi với A Phì?"
Tạ Thần và Phì ca là "CP chính thức", show ân ái mỗi ngày, truyện tranh giữa hai người họ cũng không ít.
Tống Ý như thấy được ánh bình minh, vội vàng gật đầu: "Đúng thế!"
Tạ Tinh Thùy nói: "Xem truyện tranh làm gì chứ? Cho cô xem bản người thật đây này."
Vừa đúng lúc Phì ca xuống lầu lấy cơm ăn, Tạ Tinh Thuỳ liền kêu anh ta: "A Phì, lại đây."
Phì ca không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vui vẻ chạy đến ngay.
Tạ Tinh Thùy: "Cởi quần áo ra."
Phì ca làm vẻ mặt "thẹn thùng": "Lão đại, anh muốn làm gì thế?"
Tạ Tinh Thùy nghiêng đầu liếc nhìn anh ta một cái: "Tống Tống đang xem truyện tranh của chúng ta, cậu phối hợp một chút đi."
Phì ca hiểu ngay trong một giây: "Ai da, ngại ghê đó, lão đại, anh cởi trước đi, dáng người của anh ngon hơn mà."
Tống Ý nhanh chóng xin tha: "Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Từ nay về sau tôi không dám xem lung tung nữa."
Vì sao lại thoát vai hủ nữ thần tốc như vậy chứ? Gặp trai thẳng "rộng rãi" như Phì ca, vậy mà trong một giây tiêu tan hết.
Tạ Tinh Thùy cười tủm tỉm mời gọi: "Không sao đâu, người thật ngay trước mắt, muốn nhìn cái gì cứ việc nói."
Tống Ý lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn đâu, không cần nhìn cái gì hết."
Tạ Tinh Thùy buồn cười, xoa đầu cô: "Đi thôi, đến giờ ăn rồi."
Trước kia toàn nghe người ta nói đội trưởng YD – Tạ Tinh Thuỳ là một phúc hắc* chính hiệu, lúc đó Tống Ý còn chưa tin, hiện tại đã mở mang tầm mắt rồi.
[*: Chỉ người thoạt nhìn rất lương thiện nhưng thật ra bên trong vô cùng nham hiểm]
Thật nham hiểm, nở nụ cười ngây thơ vô (số) tội đem "sở thích" của người khác bóp chết!
Đầu tháng chín, lịch thi đấu vòng tròn của các nhóm nhỏ được công bố toàn bộ.
Trận chiến đầu tiên được xếp vào ngày 22 tháng 9, là thứ sáu.
Trước mắt, lộ trình thi đấu là thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật, ba ngày mỗi tuần, mỗi ngày có ba trận đấu, mỗi trận đều là kiểu BO3*, đương nhiên chín trận một tuần đều được phân bố đều cho mười hai chiến đội ở hai bảng A, B.
[*: Có 3 trận, thắng 2 trận.]
Năm nay YD là song á quân, nên hiển nhiên trở thành đội đứng đầu, bị xếp vào ngày đầu tiên.
Ba trận đấu ngày đầu tiên, trận bắt đầu là đội quán quân CST, còn YD thi đấu ở trận cuối của ngày hôm nay.
Sắp xếp kiểu này cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng mà Tạ Tinh Thùy rất không hài lòng, trận đấu bắt đầu từ 6 giờ chiều, nhưng bởi vì là ngày khai mạc của giải mùa thu KPL nên sẽ có mấy hoạt động nữa, không chừng dây dưa đến 7 giờ mới có thể bắt đầu đấu.
Tuy rằng trận đấu BO3 không nhất định phải đánh hết ba ván, nhưng dù chỉ tính hai ván, thêm vụ phỏng vấn sau khi đấu và chiếu highlight khi giao tranh, vậy sẽ lại đốt thêm nửa tiếng không làm được gì.
Trên bảng ghi giờ thi đấu của YD là 21 giờ, tiến độ cứ kéo dài như vậy thì ít nhất 22 giờ mới thật sự bắt đầu được.
Cho dù bọn họ có thể thi đấu thắng hai trận, nhưng kết thúc nhanh cũng phải 11 giờ rưỡi, lăn qua lộn lại, chạy về căn cứ đã rất muộn rồi.
Quá giờ ngủ của Tống Tống.
Phì ca "nghe" thánh ý* với vẻ mặt khó nói: "Lão đại, thì ra anh đang lo lắng chuyện này!"
[*: Thánh ở đây chỉ Hoàng đế thời xưa, nghĩa là ý của Hoàng đế]
Bệ hạ nhà anh ta chau mày, lo giờ thi đấu quá muộn sẽ trễ giờ "hoàng hậu" ngủ, làm Phì ca thấp thỏm lo âu vô cùng.
Tạ Tinh Thùy liếc nhìn anh ta một cái: "Ngoài cái đó, còn có cái gì đáng để lo lắng hơn nữa sao?"
Phì ca thể hiện mình là một trung thần: "Đây chính là trận chiến đầu tiên của chúng ta trong giải mùa thu KPL 2022! Vẫn là cùng đối thủ cũ – MP đốt quả pháo đầu tiên! Nếu thua thì phải làm sao đây? Ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của các đội viên!"
Tạ Tinh Thùy nhướng mày: "Sẽ thua sao?"
Phì ca oà khóc: "Lão đại à, anh thật sự không có chút hồi hộp nào hay sao? Anh thật sự không sợ sẽ thua sao? Thật sự...thật sự..."
Tạ Tinh Thùy lấy thịt nhét vào miệng anh ta: "Được rồi, im đi."
Vừa đúng lúc Tống Ý của bọn họ từ trên lầu đi xuống, Phì ca càng không dám ồn ào tiếp, vội vàng im miệng.
Thật ra Phì ca vô cùng hồi hộp. Tuy trạng thái của bọn họ trong trận đấu huấn luyện rất tốt, Tống Ý phối hợp với đội rất hoàn hảo, tỷ lệ thắng hiện tại của họ có khi còn cao hơn hồi giải mùa xuân 30%, nhưng dù cho có nói như thế nào thì vẫn sẽ không tránh khỏi sự hồi hộp.
Sân khấu KPL đối với anh ta mà nói cũng không xa lạ gì nữa, dù đã tham gia sáu mùa giải, nhưng mỗi lần bắt đầu cuộc chiến mới anh ta đều thấy khẩn trương.
Đứng ngồi không yên, nuốt cơm không trôi, đêm không ngủ được.
Lí do là gì?
Vì muốn thắng.
Không ngừng muốn thắng thi đấu vòng tròn nhóm nhỏ, vòng Play-off cũng muốn thắng, trận chung kết càng muốn thắng hơn!
Phì ca chưa từng tham gia vào thời đại huy hoàng nhất của YD, anh ta thậm chí chưa từng cầm được cúp quán quân thuộc về chính mình. Anh ta muốn, thật sự muốn, càng ngày càng khẩn trương hơn.
Mà sự khẩn trương này không ngừng tích lũy, cuối cùng tạo thành một áp lực cực lớn.
Ngày thường, áp lực là một liều thuốc hữu hiệu để anh ta đốc thúc bản thân, nhưng tới lúc thi đấu, áp lực này lại biến thành những nanh vuốt ma quỷ cấu xé, siết lấy tim, làm anh ta không cách nào thở được.
Đội viên vào chỗ, mọi người cùng nhau lên xe.
Phì ca ngày nào cười đùa hí hửng nay lại không hé răng tí nào, ngồi ở hàng thứ ba cúi đầu lướt điện thoại.
A Mãn nhìn anh ta một cái, quay sang hỏi: "Hồi hộp làm gì? Mid mới của MP còn không phải em trai nhỏ của cậu sao?"
Phì ca ừ đại một tiếng.
A Mãn vỗ vai anh ta: "Không sao đâu, bây giờ mới bắt đầu thôi."
Một giọng nói lạnh lùng truyền từ phía sau đến: "Trận đầu tiên, nhất định không thể thua."
Người nói câu đó chính là Quỷ Đăng, người luôn trầm mặc ít nói, ngồi một mình trong góc, lúc các đồng đội nói chuyện, anh ta rất ít khi đáp lại.
Hôm nay anh ta mở miệng, nhưng lại nói ra một câu không nên nói.
Vốn dĩ Phì ca đã hồi hộp, sau khi nghe xong câu này, lưng lập tức căng cứng, mặt mũi trắng bệch ra.
A Mãn an ủi anh ta: "Không sao đâu mà, đây cũng không phải lần đầu đấu với MP, với lại những trận thi đấu huấn luyện gần nhất chúng ta đều thắng."
Phì ca thấp giọng nói: "Lỡ như bọn họ giấu chiến lược mới thì sao."
Tạ Tinh Thùy nghe không nổi nữa, quay đầu thét một trận lửa vào mặt anh ta: "Nếu bọn họ thực sự có chiến lược mới thì có đem ra phơi bày ở trận đấu đầu không? Cậu nói xem?"
Thật ra, mỗi lần thi đấu thì mỗi chiến đội đều sẽ có cho mình chiến lược mới, đội hình mới, ý tưởng mới, nhưng món đồ ở dưới đáy hòm không thể nào lấy ra dùng ở thi đấu vòng tròn nhóm nhỏ.
Đầu mùa giải, cái mọi người muốn là mọi thứ đều ổn, cũng là giai đoạn để thử nhau, không ai lại muốn đem át chủ bài của mình ra để tự biến mình thành mục tiêu, hoặc là bị người khác học trộm.
Trong lòng Phì ca sao không rõ điều này được chứ, nhưng loại cảm xúc hồi hộp này tới rất dễ dàng, đuổi đi lại rất khó.
Tống Ý quay đầu nói với anh ta: "Không sao đâu, Phì ca, tôi sẽ qua lại đường giữa nhiều hơn một chút."
Câu nói này của cô có hiệu quả hơn hơn một đống lời nói của người khác, thực tế, ổn thoả, đáng tin.
Sắc mặt Phì ca tốt hơn một chút, đã có tâm trạng để làm nũng: "Thiên Thần, cô nhất định phải bảo vệ tôi thật tốt đó!"
Tống Ý kiên định trả lời: "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ cho anh không gian tốt nhất để phát huy!"
Cuối cùng sắc mặt của Phì ca đã thả lỏng ra, không căng thẳng như lúc nãy nữa: "Tôi tin Thiên Thần."
Tống Ý mỉm cười nhìn anh ta.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt rất bình tĩnh, nhưng thật ra...trong lòng không khác Phì ca là mấy.
So với trước kia còn hồi hộp hơn.
Đây trận chiến đầu tiên của cô với tư cách là tuyển thủ của YD, cũng là bước đầu tiên vào cuộc sống mới của cô, càng là dịp để cô chứng minh Tạ Tinh Thuỳ không nhìn lầm người.
Gia nhập YD gần một tháng, các đồng đội đối xử với cô vô cùng tốt, đặc biệt là Tạ Tinh Thuỳ, anh ấy thật sự rất quan tâm cô.
Tống Ý là con một, từ rất nhỏ quan hệ của ba mẹ đã không tốt, thường xuyên xảy ra cãi vã và chiến tranh lạnh.
Quan hệ giữa ba mẹ rạn nứt, bất cứ lúc nào gia đình cũng có thể tan thành mây khói, điều cô có thể làm chỉ là cố hết sức níu kéo.
Muốn làm ba chủ động, cô nỗ lực học tập; muốn làm mẹ vui vẻ, cô hiểu chuyện nghe lời, luôn giành làm việc nhà.
Cô rất nỗ lực duy trì một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Ba mẹ ly hôn, một người lấy chồng, một người cưới vợ, chỉ riêng cô không tìm thấy nơi nào thuộc về mình.
Sau đó cô đến CST, bước lên sân thi đấu thể thao điện tử KPL.
Cô vẫn cẩn thận dè dặt như cũ, nỗ lực làm mọi việc tốt nhất có thể.
Cô cho rằng mình đã tìm được chốn về, nhưng vừa mới một tháng trước bọn họ đánh một đòn cảnh cáo, để cho cô tỉnh lại.
Hoá ra CST chưa bao giờ để ý đến cô.
Mặc dù cô nỗ lực hết sức mình, nhưng đã định trước không được thì sẽ mãi mãi không được.
YD thì lại khác.
Tạ Tinh Thùy lại càng đặc biệt.
Ở chiến đội mới, cô được trải nghiệm cảm giác được quan tâm chưa từng có.
Đúng vậy, Tạ Tinh Thùy vẫn luôn quan tâm cô, giống như một người anh trai tận tâm suy nghĩ cho cô.
Cô biết hết, và cũng rất biết ơn.
Nhưng càng như thế, cô càng hồi hộp.
Vì cô không muốn phụ sự kỳ vọng của anh đối với cô, không muốn những người đối xử tốt với cô phải thất vọng.
Trận đấu đầu tiên, cô không muốn thua, cũng không thể thua.
Tống Ý dùng sức nắm chặt điện thoại, vì dùng quá nhiều sức nên ngón tay thon gầy trở nên trắng bệch.
Tạ Tinh Thùy nhạy bén nhận ra, anh cúi đầu nhìn ngón tay của cô, hàng lông mày chau lại.
Lúc này dù nói cái gì cũng không được.
Dẫn đội nhiều năm như vậy, tình huống trước mắt Tạ Tinh Thùy không thể nào quen thuộc hơn.
Thể thao điện tử, dù luyện tập các thao tác kỹ càng đến đâu thì cũng không bằng tâm lý vững vàng.
Nhưng điểm này lại rất khó để duy trì được.
Dù có bước lên sân thi đấu vô số lần đi chăng nữa thì người ta vẫn sẽ căng thẳng.
Bởi vì không có lúc nào mà tâm trạng không thay đổi, những mong muốn, khao khát đều không ngừng tích lại.
Khát vọng thắng lợi, căng thẳng, hồi hộp cũng trở thành con sâu bò đi bò lại trong xương, mãi mãi không thể lấy nó ra.
Chẳng qua hình thức mọi người thể hiện ra ngoài sẽ khác nhau.
Giống như Phì ca vậy, anh ta sẽ đặt ở trên mặt, xả hết ra ngoài.
Kiểu như anh ta sẽ làm ảnh hưởng đến các đồng đội khác, làm mọi người cùng hồi hộp theo, nhưng điểm tốt là có thể an ủi lẫn nhau, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Còn Tống Ý là giấu ở trong lòng, trên mặt sóng yên biển lặng, chỉ sợ là trong lòng còn khẩn trương hơn cả Phì ca.
Cô sẽ không gây ảnh hưởng đến đồng đội, thậm chí còn có thể đi an ủi đồng đội khác, nhưng điểm xấu là không thể trấn an qua vài lời nói.
Vì bạn không thể an ủi một người "không hồi hộp".
Vậy thì làm thế nào mới có thể giúp cô thoát khỏi cảm xúc này?
Tạ Tinh Thùy biết phải như thế nào, hơn nữa còn có thể làm được.
Bọn họ đến không sớm cũng không muộn, nhưng vẫn không đi xem CST đấu khai mạc.
Thứ nhất là sợ ảnh hưởng cảm xúc, thứ hai là tổ huấn luyện viên và tuyển thủ dự bị đã đến trước, nếu có điều gì cần chú ý, họ cũng sẽ nhắc nhở bọn họ.
Khi đến được hội trường, vừa đúng lúc CST kết thúc thi đấu, đánh xong ba trận, CST thắng hiểm với tỉ số 2:1.
Tạ Tinh Thùy nhìn danh sách tuyển thủ dẫn đầu, trong lòng sáng tỏ.
Cửu Thiên không lên sân khấu, đoán chừng CST cũng chỉ phát huy 60% thực lực.
Người dẫn chương trình đang phỏng vấn Tô Quang.
Từ lúc Tống Ý rời khỏi, Tô Quang ba tốt của ngày xưa đã biến thành tên mặt lạnh.
Xem ra hình tượng của anh ta đã sụp đổ nên cũng lười không buồn diễn nữa.
Người dẫn chương trình hỏi anh ta: "Thiên Vũ rời khỏi CST, chiến đội có phải không thích ứng được không?"
Tô Quang lạnh nhạt trả lời: "CST là một thể chế hoàn chỉnh, ai rời đi cũng đều có thể hoạt động bình thường."
Người dẫn chương trình lại hỏi câu khác: "Trận quyết thắng vừa rồi, lúc bắt đầu các bạn có ưu thế vô cùng lớn, đến phút cuối thì xém chút bị lật ngược tình thế, có phải do thảo luận xảy ra vấn đề gì không?"
Tô Quang nói: "Hôm nay chúng tôi có rất nhiều sai sót, sau trận đấu này chúng tôi sẽ tiến hành phân tích toàn diện."
Người dẫn chương trình hỏi một câu cuối cùng: "Vậy không biết khi nào Cửu Thần sẽ lên sân khấu?"
Nghe thấy câu hỏi này, rõ ràng Tô Quang đã nhíu mày, giọng nói cũng lạnh hơn nữa: "Tình hình cụ thể thì phải xem câu lạc bộ sắp xếp."
Phỏng vấn như thế này có bao nhiêu người muốn làm, người dẫn chương trình đành phải xuống nước giảng hoà: "Có vẻ như Tố Thần của chúng ta đã thấm mệt rồi, như vậy phỏng vấn kết thúc ở đây. Chúc mừng CST vừa phất cờ đã thắng, bắt lấy điểm đầu tiên của thi đấu vòng tròn nhóm nhỏ lần này."
Trận thi đấu thứ hai bắt đầu, mọi người ở YD đều đã ở phía sau cánh gà để hóa trang, chuẩn bị lên sân khấu.
Thời gian càng đến gần, Phì ca lại bắt đầu hồi hộp.
Bên ngoài nổi lên những tiếng hò hét kinh người, bọn họ xem qua livestream, vốn tưởng SS sẽ thua nhưng kết quả lại vô cùng bất ngờ, đã nắm được chiến thắng ván thứ nhất!
Bình luận viên phấn khích nói: "KPL không có đội nào yếu kém mãi mãi, chúc mừng SS thắng được ván thứ nhất!"
Nếu ván thứ hai SS lại thắng, YD sẽ phải lập tức lên sân khấu.
Phì ca đứng ngồi không yên: "Tôi đi vệ sinh." Đây đã là lần thứ ba rồi...
Tống Ý bình tĩnh xem livestream, yên lặng để chuyện viên trang điểm cho cô.
Em gái trang điểm cũng là người quen cũ của cô, cô ấy nói: "Tống Tống, đêm nay cố lên nha, tôi đã cược hết tiền cho YD đó!"
Sau khi KPL mở cuộc tranh tài, phía ban tổ chức có đủ loại cá cược, cược thắng, cược thua là chuyện bình thường, thậm chí sẽ còn cược xem hôm nay tuyển thủ nào lên sân khấu, tuyển thủ nào sẽ dùng anh hùng nào, quá đáng hơn còn sẽ cược màu cà vạt mà bình luận viên đeo...
Tống Ý khẽ cười, đang định đáp lại nhưng phía sau lại vang lên một giọng nam trầm thấp: "Tiền cược của cô sẽ ổn."
Em gái trang điểm hớn hở la lên: "Tạ Thần!"
Tạ Tinh Thùy nhìn vào gương nói chuyện với Tống Ý: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây, chắc chắn thắng."
Lời này của anh hình như là nói cho em gái trang điểm nghe, nhưng vừa lúc Tống Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Giống như có một dòng nước ấm chảy qua trái tim, làm trái tim vốn đang căng chặt bỗng nhiên thả lỏng ra được một ít.
Nụ cười trên khoé môi Tống Ý dần chân thật hơn, cô trấn an: "Đúng thế, đội trưởng của chúng ta vô cùng mạnh, chắc chắn sẽ thắng."
Đội SS giành tỉ số 2:1, trận thi đấu thứ hai kết thúc.
Young Dream cuối cùng đã bước lên sân thi đấu của giải mùa thu KPL 2022.
Muốn thắng, sẽ thắng.
Đứng ở trên sân thi đấu vạn người nhìn vào, Tống Ý tự nói với chính mình, YD đương nhiên sẽ thắng.