Chương 41

Cuối cùng em cũng đến

Long Thất 16-11-2023 01:12:12

Tống Ý ấp úng hồi lâu mới nói: "Thật sự không phải như cậu tưởng tượng đâu." Đào Đào: "Ừm hử?" Tống Ý hít nhẹ một hơi, cô đặt cái tay lạnh như đá lên mặt rồi thuật lại: "Anh ấy... Thổ lộ với mình, sau đó..." Đào Đào bổ sung giúp cô: "Sau đó cậu không từ chối phải không?" Tống Ý nhỏ giọng: "Mình nói mình cần thêm chút thời gian." Giọng nói của Đào Đào có lẫn cả ý cười: "Tốt thật." Tống Ý ngây người, một lúc lâu sau cô mới hỏi lại: "Hình như cậu không bất ngờ mấy." Đào Đào ngáp một cái: "Có gì để bất ngờ đâu chứ?" Chuyện xảy ra ngày hôm đó, có ai không nhận ra? Tạ Tinh Thuỳ không chỉ thích Tống Ý, mà đã yêu sâu đậm, thấm vào tận xương tuỷ. Tống Ý cũng suy nghĩ cẩn thận, gương mặt cô hơi ửng hồng, cô nói: "Mình sợ sẽ phụ lòng anh ấy." Đào Đào đáp lại: "Cậu có thể nghĩ được như vậy, mình thấy vui thay Tạ Thần." Tống Ý không phải là người am hiểu những chuyện này, nói đến đây đã là cực hạn của cô: "Vậy... Mình ngủ nhé?" "Ngủ đi, ngủ đi!" Đào Đào cười đùa: "Mơ đẹp nha-" Tống Ý tắt điện thoại. Đào Đào vừa rồi còn cợt nhả ngã người lên sô pha, áo ngủ thật mỏng vẽ ra đường cong cơ thể quyến rũ hấp dẫn, mái tóc uốn gợn sóng nằm tán loạn, tuy nó che khuất được đôi mắt nhưng không che được đôi môi đỏ mọng còn chưa tẩy trang của cô ấy. Cô ấy nhìn quanh ngôi nhà to lớn nhưng lạnh tanh, một chốc sau lại nhếch môi cười: Tống Ý rất may mắn mới gặp được Tạ Tinh Thuỳ. Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Đào Đào không nhúc nhích, bước chân của người đó rất trầm ổn, rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy. Đào Đào nhắm mắt lại, mùi rượu nhàn nhạt và âu phục buốt lạnh cùng ập đến. Người đàn ông đó đặt một nụ hôn như có như không lên tóc cô, tiếng nói trầm thấp của người đó vang lên: "Ngủ rồi sao?" Hôm sau. Tống Ý ngủ một giấc vô cùng sảng khoái, lúc ra khỏi phòng, cô ngửi thấy mùi đồ ăn. Ồ... Ai đang nấu vậy? Tống Ý tiện tay túm mái tóc dài lại, nhưng phát hiện không có dây để buộc lại, cô đang định về phòng thì nhận ra mùi thơm ấy không phải bốc lên từ dưới lầu. Cô tò mò đi qua đó, gian phòng luôn đóng chặt ở lầu 4 nay lại được mở ra... Thì ra đây là một gian bếp! Tống Ý đến gần, cô thấy bóng người đang bận rộn bên trong đó. Mùa thu mặt trời mọc rất trễ, nhưng căn phòng vẫn sáng ngời vì ánh đèn, bộ đồ làm bếp mới tinh, dáng người cao gầy, nhìn từ bên ngoài, đây cứ như khung cảnh trong phim, từ tốn thong dong làm người khác say mê không dời mắt được. Dường như nhận ra có người đến gần, chàng trai đó xoay người lại, ngũ quan anh tuấn đó dưới ánh đèn cứ như một bức tranh cổ, kèm theo cả nụ cười chậm rãi xuất hiện trên môi, tạo ra vẻ lười biếng nhưng vẫn đẹp trai ngút ngàn. Tống Ý ngây người. Tạ Tinh Thùy cất lời trước: "Buổi sáng tốt lành." "Buổi sáng... tốt lành." "Đến đúng lúc lắm." Tạ Tinh Thùy chào đón cô đến thế giới của anh: "Lại nếm thử tay nghề của tôi đi." Tống Ý cuối cùng cũng hoàn hồn lại, cô hắng giọng hỏi: "Anh biết nấu ăn sao?" Tạ Thần biết nấu ăn sao? Đúng là không thật... chẳng qua là nấu cơm thôi, anh giơ máy tính bảng có hiện thực đơn lên: "Lần đầu tiên làm, ăn không ngon đừng chê." Tống Ý bị chọc cười: "Anh vừa học vừa làm sao?" Tạ Tinh Thùy đáp lại: "Vẫn ổn, không khó lắm." Tống Ý lại gần nhìn, cô vô cùng kinh ngạc: "Phong phú quá." Tạ Tinh Thùy thụ sủng nhược kinh: "Tất cả đều là bánh mì nướng..." Không sai, tất cả đều là bánh mì nướng, nhưng có rất nhiều loại, hơn nữa còn được làm cực kỳ tinh xảo, nhìn sơ cũng biết người làm đã dồn hết tâm tư vào. Không chỉ có bánh mì nướng trứng ốp khoai tây nghiền, mà còn có các nhân khác như cá hồi xông khói phô mai, trái cây tươi, đặc biệt nhất là dâu tây và cherry, Tống Ý vừa nhìn đã lập tức đói bụng! "Tôi có thể ăn không?" Tống Ý hỏi. Tạ Tinh Thùy không trả lời, chỉ quay đầu nhìn cô đến nỗi quên cả chớp mắt. Tống Ý cách anh rất gần, mùi hương nhàn nhạt như có như không, bởi vì đang nhìn chăm chú vào cái thớt nên cô vén tóc ra sau tai, một khoảng da thịt trắng nõn và cái cổ thon dài gần ngay trước mắt... Tạ Thần cũng đói bụng. Tống Ý nhìn sang phía anh: "Đội trưởng?" Tạ Tinh Thùy đột nhiên bị kéo về hiện thực, anh thu lại tầm mắt của mình: "Chờ tôi đi làm nóng đồ uống nhé." Tống Ý cong mắt: "Tôi muốn uống nước chanh nóng." Khoé miệng Tạ Tinh Thuỳ nhếch lên: "Không thành vấn đề." Chưa qua bao nhiêu lâu hai người đã cùng nhau ngồi vào bàn cơm bắt đầu chiến đấu. Cắn một miếng, Tống Ý vui vẻ khen: "Ngon thật." Tạ Tinh Thùy: "Chủ yếu là do nguyên liệu tươi mới thôi." Tống Ý cổ vũ anh: "Phân đoạn nấu nướng cũng góp phần không ít." Tạ Tinh Thùy muốn lưu lại những lời cô nói vào máy để làm chuông báo thức mỗi sáng sớm, anh đảm bảo mình sẽ thức dậy đúng giờ, từ đây sẽ không làm tuyển thủ cú đêm nữa. Ăn xong, Tạ Tinh Thuỳ dặn dò cô: "Một lát nữa chúng ta sẽ đi, tôi đặt vé xem lúc 10 giờ." Tống Ý gật gật: "Vâng! Dọn dẹp xong tôi sẽ đi thay quần áo." Tạ Tinh Thùy không đồng ý: "Em mau đi đi, tôi làm là được rồi." Tống Ý muốn ngăn anh: "Không được, tay anh vẫn không nên hoạt động nhiều vậy đâu." Nói xong cô không giải thích gì nữa mà trực tiếp thu dọn. Tống Ý là một người có nề nếp, ai cũng có thể nhận ra từ các mặt trong cuộc sống thường ngày. Tuy cô không quen thuộc với căn bếp nhỏ này nhưng cô có thể làm quen rất nhanh, một lát là nhìn ra quy tắc sắp xếp. Tạ Tinh Thùy ở bên cạnh xem cái gọi là cảnh đẹp ý vui ấy. Anh muốn Tống Ý, chỉ muốn cô, tất cả mọi thứ cô có đều hợp với mắt thẩm mỹ của anh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, một sợi tóc cũng mang lại cảm giác khác biệt cho anh. Tống Ý dọn xong liền về phòng thay quần áo. Cô mở tủ đồ ra, trong đầu đột nhiên vang lên giọng của Đào Đào: "Quần áo của mình đâu hết rồi? Mình nên mặc cái gì đây? Không có quần áo thì sao mình ra cửa được!" Nhưng thật ra trong tủ đầy ắp các kiểu dáng, sắp không còn chỗ để treo nữa. Tống Ý lấy ra một bộ, rồi lại một bộ nữa, lại một bộ nữa... Cô hoàn toàn tin lời Đào Đào nói, thật sự không có quần áo để mặc! Bình tĩnh bình tĩnh, Tống Ý tự lẩm bẩm một mình, cô cứ mặc như bình thường vậy. Ừm... Ngày thường cô mặc gì? Là bộ này hay bộ kia? Hình như không đúng. Rối não chừng ba phút, Tống Ý chỉ bừa một bộ, sau đó mở mắt, cô lại bối rối. Đó là một chiếc đầm ôm dài, màu sắc rất nhẹ nhàng —— màu trắng gạo. Đây là chiếc Đào Đào mua lúc cô đi dạo phố với cô ấy không lâu trước đây. Lúc ấy Đào Đào chọn màu đỏ rực như mặt trời rất đẹp, nhưng đến lúc tính tiền, nhân viên lại đóng gói nhầm một chiếc màu trắng gạo này. Quần áo của hai người các cô cùng một cỡ nên đồ của người này, người kia vẫn mặc được. Tống Ý về đến nhà mới biết cô ấy mua hai bộ, Đào Đào nói: "Cái này gọi là áo cặp, sau này chúng ta sẽ cùng mặc." Hai cô thường xuyên tặng quà cho nhau, tuy rằng cái áo này rất đắt, ban đầu Tống Ý cũng cảm thấy áp lực, nhưng sau này cô lại tặng Đào Đào món khác là được, không có gì to tát. Nhưng cái làm cô đau đầu là: "Mình rất ít mặc kiểu như vậy..." Kiểu dáng rất rất đơn giản, nhưng bó sát người, sau khi mặc vào, ngực ra ngực, eo ra eo, quá... quá... Đào Đào nói: "Không sao đâu, nó kín mít như vậy, còn là màu trắng gạo nữa, cậu sợ cái gì?" Tống Ý nhìn nhìn nó, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng tim đập mạnh một nhịp, cô mặc vào. Nói thế nào... Cũng... Xem như hẹn hò, ăn mặc trang trọng một chút cũng thể hiện sự tôn trọng với Tạ Tinh Thuỳ. Mặc xong Tống Ý đã thấy hối hận. Cô rất muốn cởi ra nhưng lúc này truyền đến tiếng đập cửa, Tạ Tinh Thuỳ nói vọng vào: "Em xong chưa? Sắp trễ giờ rồi." Phim chiếu lúc 10 giờ, không chừng đi đường còn bị kẹt xe, đúng là không còn sớm nữa. Tống Ý trả lời lại: "Được rồi..." Cô lấy hết can đảm mở cửa, Tạ Tinh Thuỳ vừa nhìn thấy đã bị hớp hồn. Anh đã sớm biết dáng người của Tống Ý rất đẹp, nhưng mà... Tống Ý không được tự nhiên: "Tôi... Tôi..." Tạ Tinh Thùy nhẹ hít một hơi: "Em mặc áo khoác vào đi." Tim Tống Ý đập bụp bụp. Tạ Tinh Thùy bổ sung thêm vào câu vừa nãy: "Bên ngoài có gió, em mặc thêm áo khoác vào đi." Tuy rằng giọng nói rất bình tĩnh, nhưng Tạ Tinh Thuỳ không dám nhìn Tống Ý. Mặt Tống Ý hơi đỏ lên: "Được..." Cô đi vào lấy một cái áo khoác mặc vào, gặp tình huống như vậy, người con gái khác chắc sẽ tức tối nhưng cô lại thấy dễ chịu hơn nhiều. Đi ra, Tạ Tinh Thuỳ đã dám nhìn thẳng cô, chẳng qua anh sợ mình không thể xoá sạch bộ nhớ hôm nay trong đầu mình, hết 99% trong đó đã bị cô gái đứng cạnh cửa ban nãy lấp đầy. Cũng may không cần thi đấu, nếu chỉ có 1% đầu óc hoạt động, Tạ Thần anh sợ mình sẽ cho toàn bộ KPL biết thế nào là thần hố thế hệ đầu mất. Hai người ra cửa đúng lúc thời tiết rất phối hợp, đúng là khá lạnh, một trận gió thổi tới, lá phong rơi xuống đất, mang theo ý thu nhè nhẹ. Tạ Tinh Thùy mở cửa xe cho Tống Ý. Tống Ý nhẹ giọng: "Cảm ơn." Dựa theo kế hoạch của lão Tạ, anh phải cài dây an toàn cho Tống Ý, nhưng hiện tại không thể không bỏ kế hoạch này... Điều kiện tiên quyết để thả thính là không để mình rơi vào thế bí, anh sợ mình cách Tống Ý gần như vậy, cách chỗ mềm như bông này gần như vậy, anh sẽ... ừm... Tốt nhất là không nên mạo hiểm. Thuận gió không buông thả, ngược gió không chùn bước, đây là phép tất thắng. Suốt đường đi hai người cũng không nói gì nhiều, vẫn là hình thức anh hỏi tôi đáp như bình thường, không được mấy câu đã im bặt. Nhưng đây không phải chuyện xấu, quá thoải mái với mối quan hệ trái lại sẽ mất đi sự chân thành. Căng thẳng, lo lắng có đôi khi sẽ là một kiểu trải nghiệm cực kỳ tốt đẹp. Kiểu mập mờ như có như không thế này là hương vị ngây ngô chỉ riêng tình yêu mới có. Khi xuống xe, Tạ Tinh Thuỳ lấy kính râm và khẩu trang đưa cho Tống Ý: "Nên nguỵ trang một chút." Tống Ý nhận lấy: "Vâng!" Tuy rằng tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử chỉ là người tiểu chúng, nhưng dù sao vẫn là nhân vật của công chúng, lúc ở nơi có nhiều người trẻ tuổi như vậy thì rất nguy hiểm, đặc biệt là khi giải mùa thu đang được quan tâm nhiều, số người xem livestream khổng lồ làm bọn họ không thể không đề phòng. Mặc dù Tạ Tinh Thuỳ hi vọng người trên toàn thế giới đều biết anh đang hẹn hò với Tống Ý, nhưng nếu thật sự bị bại lộ, anh đừng mong được xem phim yên ổn. Hai người xuống xe sau khi nguỵ trang xong... Thật ra bãi đỗ xe rất sáng sủa, mặt đất được sơn bóng loáng phản chiếu lại ánh đèn loá mắt, dù có sáng thế nào, đeo kính râm đi lại ở đây cũng có đôi phần khó khăn. Tống Ý đi từng bước nhỏ, lúc đi lúc ngừng, Tạ Tinh Thuỳ thấy vậy nên đưa tay ra dẫn cô đi. Tống Ý mỉm cười, để mặc anh nắm. Hai người bước vào thang máy, người ở trong đây không ít, các nhóm nam nữ trẻ tuổi tranh thủ lúc nghỉ lễ đi chơi bời, không khí vô cùng náo nhiệt. Tạ Tinh Thùy nghiêng người, cẩn thận che cho cô, tạo ra một khoảng không nhỏ giữa cô và mọi người xung quanh. Lồng ngực Tống Ý dâng lên cảm giác ấm áp, cô thì thầm: "Không sao đâu." Tạ Tinh Thùy từ trên cao nhìn xuống cô, càng nhìn anh càng ngứa tay ngứa chân, cứ muốn hôn lên mái tóc đen mềm mại ấy ngay tại đây. Đương nhiên... vẫn chưa được. Thang máy đến nơi rồi, họ cùng nhau đi ra ngoài. Tạ Tinh Thùy nói với cô: "Tôi đi lấy vé, em ngồi đây chờ một chút nhé." Tống Ý đáp: "Được." Cô ngồi ở khu nghỉ ngơi, không dám ngẩng lên, chỉ biết cắm đầu lướt bảng tin Weibo nhạt nhẽo. Không bao lâu sau, Tạ Tinh Thùy qua đó, anh không những chỉ lấy vé xem phim, mà còn mua cả thức uống nóng và đồ ăn vặt. Tống Ý cầm một ít giúp anh, Tạ Tinh Thuỳ giả bộ nghiêm túc: "Tôi mua bừa thôi, không biết em có thích ăn không." Tống Ý cúi đầu nhìn nhìn, đôi mắt cô bỗng lấp lánh, toàn là đồ cô thích ăn! "Nếu vừa hay em thích ăn, vậy..." Anh ngừng lại, kề sát vào mặt cô nhỏ giọng thì thầm: "Chứng tỏ chúng ta có thần giao cách cảm." Tai của Tống Ý đỏ lên hết, cô cũng trêu lại: "Tôi cũng phải biết anh thích gì thì mới tính là thần giao cách cảm chứ." Tạ Tinh Thùy lộ đuôi cáo: "Em biết mà." Tim Tống Ý hẫng một nhịp. Tạ Tinh Thùy chậm rãi: "Tống Ý, Tống Ý thích cái gì, Tạ Tinh Thuỳ thích cái đó." Tống Ý cố hết sức để ngăn mình cười, nhưng mà... thật sự không nhịn được! Lúc vào rạp, thấy bên ngoài bày một máy gắp thú, Tống Ý vốn định nhìn thẳng về phía trước, cứ thế mà đi... Cô đi không được. Thân là một người cuồng lông, máy gắp thú chắc chắn là vết thương trí mạng của cô. Biết rõ chơi cái này sẽ hơi vào hố sâu không đáy, có tiền gắp gấu bông chẳng thà trực tiếp ra tiệm mua. Nhưng... Thấy đám gấu trúc nhỏ kia, bọn nó tựa như đang bị nhốt trong lồng sắt rất đáng thương, dùng đôi mắt tủi thân nhìn cô mời gọi: "Hức hức, xin hãy mang em về nhà đi, ở đây... Rất khó chịu!" Kiên trì đi Tống Ý! Đây là ảo giác thôi! "Chị không mang em về nhà, em sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi đó." Kiên trì đi! Mấy con lông xù xù đó không nói được đâu! "Để em ở đây chịu cảnh cô đơn đến già đi, biến thành một con gấu trúc có bộ lông rối bời xám xịt dơ bẩn." Tống Ý đã hứng chịu một vạn điểm bạo kích. Không được... Chịu không nổi! Tống Ý nhìn Tạ Tinh Thuỳ, cô nói lí nhí: "Cái kia... Còn mười mấy phút nữa, chúng ta... đi gắp thú đi?" Tạ Tinh Thùy buồn cười: "Gắp một cái sao?" Tống Ý hơi rụt rè: "Gắp mười phút nha?" Tạ Tinh Thùy cười: "Được, chẳng qua..." Tống Ý giương đôi mắt trông mong nhìn anh, trong bụng cứ lo câu nói kế tiếp của anh. Tạ Tinh Thùy cố ý trầm ngâm một chút: "Chẳng qua em phải đi tìm một cái túi lớn lại đây." "Vì sao vậy?" Tống Ý chớp chớp mắt. Tạ Tinh Thùy chỉ chỉ mấy con lông xù xù bên trong máy: "Nhiều vậy em ôm có hết không?" Tống Ý kinh ngạc: "Đâu có gắp hết được đâu?" Tạ Tinh Thùy lặp lại: "Em đi tìm túi đi." Tống Ý tựa như lạc vào cõi thần tiên đi tìm túi. Khi về đến, Tạ Tinh Thuỳ đang cầm ba con gấu trúc nhỏ trong tay, vài giây sau, tiếng lạch cạch vang lên, chú gấu trúc thứ tư rơi ra. Mắt Tống Ý sáng như nạm tất cả ngôi sao trên bầu trời đêm vào: "Đội trưởng! Anh lợi hại quá!" Giọng điệu ngập tràn sự mê mẩn. Tạ Tinh Thùy nhoẻn miệng cười, trong vòng mười phút anh đã hết đồ trong máy gắp thú này. Xung quanh họ giờ đây cũng xuất hiện một vòng người, ai nấy đều kinh ngạc, khen lấy khen để. Gò mà Tống Ý ửng đỏ, ánh mắt cô nhìn về phía Tạ Tinh Thuỳ muốn sáng bao nhiêu có bấy nhiêu. Thần, thật sự là thần! Nhưng trên thực tế... có thật sự giống thần tiên đến vậy sao? Vâng, Tạ Thần của chúng ta chưa bao giờ xuất chinh mà không nắm chắc phần thắng. Nếu muốn đến xem phim, đương nhiên anh phải chuẩn bị hoàn hảo trước, giống như cái máy gắp thú này, anh đã sớm "nhận thầu"... Ai cũng biết cái này có thể khống chế được lực gắp, nếu lực nhẹ, cho dù bạn có nhắm chuẩn đến đâu, độ thành công vẫn là 0. Nhưng chỉ cần để lực ở phạm vi bình thường, với đôi mắt xạ thủ hàng đầu của Tạ Tinh Thuỳ, gắp được không phải là điều hiển nhiên sao? Tạ Tinh Thùy làm vậy không được tính là gian lận, anh chỉ đưa ít tiền cho ông chủ để ông ta đừng cài đặt vô lương tâm quá thôi. -