Chương 50

Cuối cùng em cũng đến

Long Thất 16-11-2023 01:12:18

Trận này AFB bị đánh đến nỗi không còn sức phản kháng, YD chiếm được thế mạnh ép họ, thắng đậm với tỉ số 2:0. Không còn nghi ngờ gì nữa, MVP được trao cho Tạ Tinh Thuỳ. Hai ván này quá mãn nhãn, có được nhiều vàng nhất, có được cơ hội xuất trận tốt nhất, số liệu cuối cùng đưa ra thật sự sáng mù mắt người khác. Phải biết rằng, về lý thuyết, các pháp sư sẽ có cơ hội tấn công tốt hơn xạ thủ, điểm này có liên quan đến vị trí, skill của pháp sư đa phần là sát thương AOE[1], sau khi lắp trang bị, tuỳ tiện quăng một skill ra cũng đánh chết người, tuy nhiên những sát thương đó không nhất định có hiệu quả, sát thương cao nhưng có thể chỉ là ảo. [1] Sát thương khu vực hoặc một hay nhiều mục tiêu được chỉ định Nhưng sát thương của xạ thủ đánh ra sẽ chính xác hơn một chút, về cơ bản đều là vết thương trí mạng. Phì ca đã rất xuất sắc, nhưng sát thương của một xạ thủ như Tạ Tinh Thuỳ lại cao hơn anh ta những sáu phần... Thật sự đáng sợ, thật sự đau lòng cho AFB, không chừng các tuyển thủ có mặt đã chết tâm rồi. Tạ Tinh Thuỳ rất dè dặt trong phần phỏng vấn sau trận, anh không dám thể hiện tình cảm trực tiếp. Thể hiện gì nữa? Cô đã là bảo vật trong lòng bàn tay anh rồi. Với lại Tạ Tinh Thuỳ vẫn chưa quên được chuyện Tống Ý được tỏ tình xong rước phải tên fan biến thái, vậy nên anh tuyệt đối sẽ không làm bất kì chuyện gì tổn thương đến cô. Bên này anh nghiêm túc nhận phỏng vấn mà không ngờ đến cứ địa có địch xông vào. Thua thảm như vậy, hốc mắt A Ly đỏ hết cả lên. Cậu ấy gõ cửa phòng nghỉ YD, A Mãn tiến ra mở. A Ly hỏi: "Thiên Thần có ở đây không ạ?" A Mãn đáp: "Cậu chờ một lát." Anh ấy nói với cô: "Có người tìm cô." Tống Ý khoác thêm một lớp áo: "Ai thế?" A Mãn kéo cửa ra rộng hơn một chút. Cậu nhóc to xác 1m85 với đôi mắt đỏ ửng nhìn Tống Ý vô cùng đáng thương. Tống Ý: "..." Phì ca lập tức đứng ra, điệu bộ giống như mấy chú chó cảnh sát: "Có chuyện gì, thủ hạ bại tướng?!" A Ly: ...!!! Con gái mà, có bệnh chung là mềm lòng, Tống Ý cũng thế, tất nhiên cô không đi an ủi A Ly, cô muốn nói rõ mọi chuyện với cậu ấy. A Ly thấy Tống Ý ra đến, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, đôi mắt lấp lánh chất chứa đầy kì vọng. Phì ca bắt đầu căng thẳng, thầm nghĩ lão đại à, ở đây có người thọc gậy bánh xe, anh còn không về là trên đầu tự dưng có nón xanh đó! Lão đại nhà anh ta còn đang mỉm cười, anh một câu tôi một câu với MC, hỏi đáp cực kỳ vui vẻ. Tống Ý bước ra rồi đưa tay đóng cửa lại. A Ly cúi đầu: "Thật xin lỗi, là em cùi bắp quá." Tống Ý: "..." Thế này thì nên tiếp lời ra sao? Nói: Không phải cậu gà mà là chúng tôi quá mạnh; hay nói: Ừm, cậu rất gà. Nói sao cũng không thích hợp. Cũng may A Ly rất nhanh đã nói tiếp: "Em sẽ cố gắng hơn! Tạ Thần có kinh nghiệm phong phú, nhưng em còn trẻ, cho em thêm thời gian, em chắc chắn sẽ còn ưu tú hơn anh ấy!" Nghe xong câu này Tống Ý liền không vui, cô đắn đo một lát: "Cái này... chắc không liên quan đến tuổi tác đâu." Đội trưởng nhà cô lúc hai mươi tuổi đã là nhà vô địch, tuyển thủ giỏi nhất năm, trong phòng ngủ vẫn còn bày ba cúp quán quân tuyển thủ ngôi sao. Chuyện đến bất ngờ, A Ly không kịp đề phòng phải ăn một chưởng bạo kích, nước mắt cuồn cuộn sắp sửa rơi xuống. Lúc này Tống Ý mới nhận ra mình nói quá trớn, cô hắng giọng: "Cố lên! Cậu sẽ giỏi lên mà!" Tuy nhiên không thể nào giỏi hơn đội trưởng nhà cô. Mặc dù câu này nghe như nói cho có lệ, không phải là lời trong lòng Tống Ý nhưng A Ly vẫn thấy được an ủi, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm: "Cũng vì được chị support nên Tạ Thần mới có cơ hội tấn công tốt vậy." Tống Ý lại không nhịn được: "Ván thứ nhất lúc tôi làm liều ở hố rồng nhỏ, nếu không phải đội trưởng đuổi đến kịp thời, tôi và Phì ca đã phải bỏ xác ở đó." A Ly không đồng ý: "Đó là vì chị còn một chút máu mà vẫn gào thét với chúng em." Tống Ý tiếp tục giải thích: "Nhưng nếu Lý Nguyên Phương do dự 0.1 giây thôi, thế cục đó sẽ nghịch chuyển." A Ly: "Gặp tình huống như thế sao lại phải do dự? Điên cuồng tấn công là thao tác thường thấy cơ mà?" Tống Ý: "Tôi tàn máu, quân địch ba người không chút tổn hại, bình thường dưới tình huống đó thường sẽ phải kéo khoảng cách an toàn." A Ly cứng đầu: "Nếu không phải chị làm bọn em choáng váng đúng lúc thì Tạ Thần đã sớm chết rồi." Tống Ý cũng cố chấp: "Nhưng nếu đội trưởng do dự, tôi làm choáng váng cũng vô dụng, cuối cùng vẫn sẽ chết ở đó ." A Ly: "Dù sao chị cũng làm tốt lắm." Tống Ý: "Tôi cảm thấy là đội trưởng xử lý tốt." A Ly: "..." Tống Ý: "..." Cuối cùng quý cô họ Tống cũng nhận ra mình tâng bốc Tạ Thần một cách ngốc nghếch đến thế nào, cô ho khan mấy tiếng nhằm lấp liếm gò má phiếm hồng. Sau khi A Ly ngỡ ngàng ngơ ngác, trong đầu cậu ấy hiện lên tiêu đề bảng tin nóng bỏng tay, vẻ mặt sửng sốt kèm thêm sự thương tâm đến chết đi sống lại: "Thiên Thần, chị... chị..." "Hai người đang làm gì đó?" Giọng nam trong trẻo có chút lơ đễnh vang lên. Tống Ý và A Ly cùng quay đầu lại, thấy xạ thủ NSD Dịch Dao đang đi đến. A Ly lập tức vào trạng thái đề phòng, nước mắt không còn, hốc mắt cũng không đỏ nữa, phấn chấn lên hẳn, giống như ý chí chiến đấu đang rực cháy trong người. Môi mỏng của Dịch Dao nhếch lên, nụ cười rất nguy hiểm xuất hiện: "A Ly, chúng ta có thể đừng dây dưa không dứt như thế này nữa được không?" Trái lại với dáng vẻ cậu nhóc to xác đáng thương trước đó, A Ly nheo mắt lại, lời nói ra cũng có khí phách hơn: "Hôm nay tôi phải thi đấu nên ở đây, không biết anh đến đây làm gì?" Hôm nay NSD không thi đấu, Dịch Dao đúng thật không cần phải đến nhà thi đấu. Dịch Dao nhìn vào mắt Tống Ý, khắp chốn đều là sự dịu dàng vô hạn: "Mỗi một trận đấu của Tiểu Thiên Thiên, tôi đều có mặt." Tống Ý: "..." Nghe mà nổi hết da gà. A Ly cười mỉa: "Anh như vậy không phải là dây dưa không dứt à?" Dịch Dao nói: "Nhưng tôi không giữ chân cô ấy ở đây để nói không ngừng miệng." A Ly hỏi lại: "Vậy anh đến đây làm gì? Trận đấu cũng kết thúc rồi, chẳng phải anh nên về rồi sao?" Nơi này là hậu đài, đi hết hành lang này sẽ đến phòng nghỉ của YD, lý do xuất hiện ở đây đã quá rõ ràng. Dịch Dao bị nói trúng tim đen cũng không lộ vẻ ngại ngùng, anh ta mặt dày biện hộ: "Tôi chỉ muốn nhìn Tiểu Thiên Thiên từ xa." A Ly: "Bây giờ chắc nhìn xong rồi phải không? Anh có thể đi được chưa?" Dịch Dao ra vẻ đạo mạo: "Nhìn từ xa xa thấy có người đến quấy rầy cậu ấy, tôi đương nhiên phải xuất đầu lộ diện, làm hộ hoa sứ giả[2]." [2]: Liên quan đến một truyền thuyết từ thời vua Nhân Tông của Bắc Tống, kể về một ông lão yêu hoa, sau này được Ngọc hoàng ban chức hộ hoa sứ giả để bảo vệ các loài hoa dưới nhân gian. Ở đây có nghĩa như người bảo vệ, đang nói về ý Dịch Dao muốn ra tay bảo vệ Tống Ý Tống Ý: "..." Giống như xem hai đứa nhỏ học sinh tiểu học cãi nhau vậy. "Được được..." Tống Ý: "Hai người đừng làm loạn nữa." A Ly nhìn về phía Tống Ý, điệu bộ rất buồn bã: "Thiên Thần..." Tống Ý liếc nhìn trấn an cậu ấy rồi nhìn Dịch Dao: "Tìm mình có việc gì sao?" Dịch Dao lập tức nở nụ cười chói loá như mặt trời: "Nhớ cậu rồi." Không đợi Tống Ý lên tiếng, A Ly đã cướp lời trước: "Lời ngon tiếng ngọt, không có ý tốt." Dịch Dao vẫn chiếm ưu thế nhờ mặt dày, anh ta lười biếng trả lời: "Cái này mà là lời ngon tiếng ngọt hả ? Tôi và Thiên Thiên là bạn cũ, muốn gặp bạn cũ một chút không được sao?" A Ly trực tiếp vạch trần: "Bạn cũ á? Anh xem Thiên Thần là bạn cũ thật sao?" Dịch Dao ngừng lại, không dám chọc thủng giới hạn này, dù sao so với anh ta, A Ly hiểu Tống Ý hơn một chút. A Ly giết địch một ngàn tự tổn tám trăm: "Dịch Dao, anh bỏ suy nghĩ đó đi, Thiên Thần chị ấy..." Còn chưa nói xong, Dịch Dao đã chen ngang: "Bỏ gì mà bỏ? Chẳng lẽ Thiên Thần thích yêu tinh dính người là cậu à?" A Ly nổi giận: "Dù sao chị ấy cũng không thích người nhát gan như anh." Dịch Dao cũng phát điên: "Ấy mẹ nó, ai nhát gan??" A Ly đuổi theo đến cùng: "Tôi dám tỏ tình với Thiên Thần, dám nói thích chị ấy một trăm lần, anh dám không?" Tống Ý ngây ngốc, cái diễn biến quái quỷ gì thế! Nhưng cô lại không cản được, hai tên to xác này đã chém giết nhau đến mù quáng. Dịch Dao cũng không chùn chân, anh ta cao giọng: "Tôi thích cô ấy, từ lúc ở Thanh huấn doanh đã thích. Nếu không phải Tô Quang bá chiếm cô ấy, sao tôi lại rời khỏi CST?!" Dịch Dao trước kia ở Thanh huấn doanh CST, còn từng là đồng đội với Tống Ý, nhưng sau này cô vào đội tuyển thủ dẫn đầu, chính thức bị cột vào với Tô Quang. A Ly càng tức: "Đúng là không có triển vọng, có vậy đã rời khỏi? Tôi thấy anh hoàn toàn không thích Thiên Thần, nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ chị ấy đi!" Mười tám mười chín năm qua Dịch Dao chưa từng kích động đến mức này: "Cậu biết khi đó tôi phải nếm trải mùi vị gì không? Cô gái tôi thích thành support của người khác, người tôi thích luyện tập cả ngày với người khác! Tôi chỉ là một tên dự bị, ăn không ngồi rồi, mẹ nó, tôi muốn lấy bao tải nhét Tô Quang vào, đánh cậu ta thành đầu heo!" A Ly: "Do kỹ năng anh không ra gì thì trách ai? Có bản lĩnh thì anh lên đội dẫn đầu ấy!" Nói trắng ra là không giỏi bằng Tô Quang. Dịch Dao: "Không đặt mình vào vị trí của người khác, cậu giỏi nhất, sao cậu không đi cướp vị trí dẫn đầu của CST đi?" A Ly nói lớn: "Thiên Thần bây giờ không ở CST!" Dịch Dao cười lạnh: "Đúng vậy, ở YD, vậy nên cậu đừng hi vọng nữa, ngài A Ly bị Tạ Thần đánh co lại như tôm." Câu này chạm vào chỗ đau của A Ly, thấy hai tên này đấu khẩu không đủ, sắp động thủ, Tống Ý mau chóng lên tiếng: "Im lặng hết đi!" Hai người cùng nhìn về phía Tống Ý, Dịch Dao vì nhớ đến chuyện xưa nên hốc mắt cũng đỏ lên, anh ta hỏi cô: "Cậu thích A Ly sao?" "A Ý..." Cái này gọi là chê chuyện chưa đủ lớn, người nhiều náo nhiệt, lại thêm một giọng nam vang lên. Nghe âm thanh đó, Tống Ý nhíu mày. Ba người cùng quay qua, thấy Tô Quang đang đứng ở đằng đó. Nửa năm này với anh ta mà nói cứ như ác mộng vậy. Vốn tưởng sau khi công bố sẽ là thiên đường, ai ngờ thức dậy, cánh cửa địa ngục lại chầm chậm mở ra. Mới đầu anh ta tự phụ không nhận sai, cảm thấy Tống Ý không cho anh ta mặt mũi, đồng thời cho rằng Tống Ý hết mực chung tình với mình, chắc chắn cô sẽ tha thứ. Chỉ là cô đi rồi, cắt đứt quan hệ, không chút lưu tình. Từ đó anh ta đã bắt đầu hối hận, không ngừng hối hận. Nhưng anh ta không thừa nhận mình hối hận rồi, anh ta kiên quyết cho rằng mình rời khỏi Tống Ý thì vẫn sẽ là đệ nhất xạ thủ KPL, anh ta cho là cả đội CST là do mình chống đỡ. Nửa trước giải mùa thu, anh ta liều mạng luyện tập, cố gắng thay đổi chính mình, cố gắng tìm lại trạng thái, nhưng cuối cùng vẫn thua, thua liên tục, thua đến khi tỉnh ngộ. Bây giờ anh ta mới phát hiện, mình đang ỷ lại Tống Ý. Trong lúc thi đấu bởi vì có giọng nhắc nhở ấm áp của Tống Ý mà anh ta tránh được rất nhiều lần công kích do kích động; bởi vì có sự cẩn thận và nhạy bén của Tống Ý mà anh ta tránh được không biết bao nhiêu bẫy rập mai phục; càng bởi vì ý chí và phối hợp vượt mức bình thường của Tống Ý mà anh ta đại sát tứ phương, xuất sắc thành thần. Khi vào trận, tai nghe không còn giọng nữ dịu dàng trong trẻo ấy, không nghe thấy lời nhắc nhở thẳng thắn, không còn có thể nhìn thấy ở mọi nơi nữa... Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, Tống Ý rất quan trọng. Không chỉ trong trò chơi, trong đời thường cũng thế... Sáng đến không còn thấy cô gái chạy bộ về; đêm tối livestream, trong tay không có ly nước với độ ấm thích hợp; đấu tập kết thúc, cũng không còn người đồng đội xem lại, không ngừng phân tích, luôn có thể chỉ ra vấn đề của anh ta đầu tiên. Mất đi mới biết quý trọng. Đáng tiếc đời người không bao giờ có thuốc hối hận. Tô Quang không dám xem trận đấu của YD, mỗi lần xem đều cảm thấy tim mình như bị xé thành trăm mảnh. Anh ta đố kị Tạ Tinh Thuỳ, đố kị anh một cách điên cuồng. Nếu không có đêm đó, những thứ này phải là của anh ta, vốn nên là của anh ta, tất cả đều là của anh ta. Nhưng...Mất hết toàn bộ. Tô Quang không biết vì sao mình lại muốn đến đây, cũng không biết sau khi gặp được Tống Ý sẽ nói gì, nhưng anh ta không khống chế được chân mình. Dịch Dao cùng A Ly vốn đang ở thế đối chọi gay gắt, nhưng khi nhìn thấy Tô Quang, cả hai lại nhất trí cùng ra trận đánh giặc trước. Hai người bọn họ đồng thanh, cùng nói ra một câu giống nhau: "Sao anh còn có mặt mũi để đến đây?!"