Nóc nhà bị dột 2
Sở Thấm khoát tay: "Không cần đâu thím, cháu tự lo liệu được, cháu tạm thời che bằng rơm rạ này trước."
"Khách sáo cái gì, cháu có ô không mà khách sáo!"
"..."
Đúng rồi, cô nghèo nàn, không có ô.
Thậm chí áo tơi cũng không có, trong nhà có áo tơi nhưng đã bị mòn rồi không dùng được, chỉ có thể treo ở phía sau để chắn gió.
Sở Thấm cởi áo ra trước, cô chỉ mặc một cái áo mỏng, sau đó cắn răng trèo lên nóc nhà, để rơm rạ lên.
"Cẩn thận! Hay là để chú cháu đến làm?" Thím Sở ngửa đầu, bà ấy lo lắng nói.
Mưa đã xối ướt người Sở Thấm, bởi vì cô đội nón trúc, nên tóc không sao.
Sở Thấm lớn tiếng nói: "Không cần, xong rồi đây ạ."
Động tác của cô rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã bịt chỗ bị dột.
"Thím ơi còn bị dột không?"
"Có, thế nhưng chỉ bị một ít."
"Ít là được rồi." Cô vốn không định dùng rơm rạ để sửa lại hoàn thành mái nhà.
Làm xong việc đó, việc đầu tiên Sở Thấm làm là thay quần áo, cô mặc áo bông vào, chắt cho mình một bát canh gừng nóng bỏng, mùi gừng rất nồng, Sở Thấm uống xong rồi, thím Sở đứng cách mấy mét vẫn ngửi thấy.
"Được rồi, cẩn thận đổ bệnh." Thím Sở nói: "Chúng ta mau đi thôi, nhà Trương lão nhị bị sụp như vậy, nói không chừng bọn họ cũng đang tìm mái ngói."
Sở Thấm nghe vậy thì vội vàng đi theo bà ấy.
Hai ngày nay trong thôn cũng khá náo nhiệt, mưa to liên tục, mọi người không nhịn được đều tụ tập ở nhà bí thư chi bộ thôn.
Để làm gì? Nói chuyện phiếm và đánh bài.
Bởi vì có bi thư chi bộ thôn nhìn chằm chằm, bọn họ cũng không dám chơi lớn, nhiều nhất chỉ tính bằng phần trăm. Chơi cả một ngày, cho dù thua cũng không thua quá năm xu, bí thư chi bộ thôn cũng coi như chấp nhận.
Hết cách, chán nên đành phải chơi. Xã không cho chơi, thôn cũng không cho chơi, bọn họ có thể chơi được sao?
"Trong thôn có rất nhiều ma cờ bạc, chú cháu đó, hai ngày nay sáng cũng chơi, tối cũng chơi, thím tức đến suýt nữa xé nát bài của chú ấy." Trên đường đi, thím Sở oán giận.
Nếu không thì tại sao nguyên chủ và Sở Thấm đều thích thím Sở người không có quan hệ huyết thống, còn hơn chú nhỏ Sở chứ.
Chú nhỏ Sở chính là một người đàn ông nông thôn tiêu chuẩn, biết làm ruộng, cũng rất cần cù, nhưng khi về nhà thì buông tay mặc kệ, hút thuốc, đánh bài, uống rượu không sót cái nào.
Hai chuyện đánh mắng con thật ra ông ấy cũng đã đều làm, nhưng bàn về chuyện chăm sóc nguyên chủ thì đều là thím Sở chăm sóc.
Bây giờ Sở Thấm xuyên đến, cô cũng phát hiện thím Sở rất thương cô. Thím Sở có thể làm đến tình trạng này thì đã tốt hơn chú rất nhiều rồi, thật sự không thể quá đòi hỏi.
"Cháu nhớ nhà chị Nhân Tâm mới xây." Sở Thấm nói: "Hình như là mở hiệu thuốc."
Thím Sở gật đầu: "Đúng, bây giờ đang là phòng y tế, nghe nói phải chờ báo lên xã rồi mới treo biển hành nghề."
Niên đại này bệnh viện gần như đều ở trên thị trấn, ở xã chỉ có một phòng y tế. Phòng y tế đương nhiên không có bác sĩ, chỉ có bác sĩ cùi. Có thôn còn không có bác sĩ cùi, phải đến thôn khác khám bệnh.
Trong trí nhớ của Sở Thấm, cha mẹ Nhân Tâm là tự học mà thành, nghe nói họ dựa vào mấy quyển sách y khoa để điều chế thuốc và khám bệnh.
Bởi vì kỹ thuật này, nhà bọn họ được coi như là nhà giàu nhất thôn.
Sở Thấm rất muốn biết bác sĩ cùi bây giờ có trình độ như thế nào, dù sao con người có thể đổ bệnh bất cứ lúc nào.
Hơn nữa cũng không biết cô lên núi hái thuốc, có thể bán cho cha mẹ Nhân Tâm không.
Dù sao bây giờ Sở Thấm muốn kiếm tiền đến điên rồi, một xu cũng là tiền, nếu lúc này trời tạnh mưa, cô sợ mình có thể lập tức xông lên núi xem đã có con gì sập bẫy chưa.