Con hoẵng từ trên trời rơi xuống 2
Buổi chiều mưa tạnh.
Sở Thấm mang theo xạ hương ra cửa, cô đi đến nhà Tần Hoa. Lúc này chồng Tần Hoa là Tần Trường đã ở nhà.
Ông ấy trẻ hơn Tần Hoa vài tuổi, thế nhưng nhìn lại già hơn Tần Hoa, trên mặt có một vết sẹo, nghe nói là lúc trẻ bị bỏng để lại sẹo.
"Bà nội Tần, chỗ bà có cần xạ hương không?" Cô đứng ở cửa hỏi: "Chỉ là không nhiều lắm."
Tần Hoa đang quét dọn nghe vậy thì ngẩn người: "Xạ hương hả? Mau vào đi, đương nhiên là cần rồi."
Sau đó bà ấy mới phản ứng lại, nghi hoặc hỏi: "Không phải, cháu lấy xạ hương ở đâu, hoẵng xuống núi sao?"
Sở Thấm cười ngại ngùng: "Hôm qua chỗ bên cạnh nhà cháu, à, chính là con đường nhỏ bên cạnh núi bị sạt lở, cháu may mắn, sáng nay dậy thì phát hiện có một con hoẵng bị đè chết."
Tần Trường nghe thấy vậy thì không nhịn được đi từ trong phòng ra: "Chỗ đó cách nhà cháu không xa."
Sở Thấm nói: "Đúng là không xa, cháu cũng không biết sao lại hế này, còn trôi xuống rất nhiều tảng đá."
Cô cũng nhân tiện nói chuyện tảng đá ra, theo kế hoạch chờ sau khi trở về, cô sẽ bắt đầu vận chuyển đá dưới ánh mắt đều rõ ràng của mọi người.
Tần Trường cũng chỉ có thể cảm khái vận khí của cô tốt, sau đó bảo Sở Thấm lấy xạ hương ra.
"Để ông cân thử xem." Ông ấy nói.
Tần Hoa thò qua nhìn: "Ôi cha, mười lăm gam, như thế này tính là nhiều rồi đó. Cháu muốn đổi lấy tiền hay là đổi trứng? À còn có rượu thuốc nữa."
Bình thường người trong thôn đến trao đổi dược liệu với nhà họ Tần, không phải tất cả mọi người đều lấy tiền: Chủ yếu mọi người đều là người cùng thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, có đôi khi nhà mình không thiếu tiền thì sẽ không đổi tiền, mà trực tiếp "tặng" nhà họ Tần.
Vợ chồng già nhà họ Tần cũng biết ý, kết quả bọn họ sẽ "tặng" lại trứng gà hoặc là rượu thuốc nhà mình làm, như vậy đôi bên đều vui mừng.
Nhưng Sở Thấm vẫn muốn tiền.
Cô thiếu tiền sắp điên rồi, không có khả năng buông tha cho tiền được.
Sở Thấm ngượng ngùng nói: "Cháu lấy tiền, cháu đang thiếu tiền."
Tần Hoa không khỏi bật cười: "Bà cũng đoán được cháu thiếu cái này. Cháu mới dọn ra ngoài, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, dù có đổi rượu thuốc hay đổi trứng thì bà cũng chỉ đổi cho cháu một phần."
Sở Thấm nghe không hiểu.
Nhưng Tần Hoa không giải thích, bà ấy nói xong thì đi vào phòng, chưa đến nửa phút sau thì gọi Sở Thấm vào nhà: "Xạ hương rất hiếm, chất lượng cái này cũng không tệ. Hiệu thuốc bình thường sẽ mua với giá tám mao một gam, nhưng xạ hương đó đều được xử lý rồi. Bà mua chỗ này của cháu với giá bảy mao năm, cháu thấy thế nào?"
Sở Thấm không nói chuyện.
Cô mở to mắt.
Sở Thấm không thể tưởng tượng được xạ hương lại có giá trị như vậy!
Cô nói lắp: "Được... Cháu cảm thấy được. Bà nội Tần, thì ra xạ hương có giá cả cao như vậy sao?"
Tần Hoa nhìn dáng vẻ này của cô thì bật cười, bà nói: "Con hoẵng đã rất khó bắt được, trên một con hoẵng lại có rất ít, nhưng tác dụng lại tốt, cháu xem có đáng giá hay không?"
Bà ấy nói xong thì đếm tiền trước mặt Sở Thấm: "Trả cháu mười một đồng hai mao năm."
Mặt Sở Thấm đỏ bừng, cô cầm chặt lấy tiền.
Có tiền cảm giác giống như chiếc áo bông trên người dày hơn một lớp. Trong nháy mắt gió lạnh không thể chui vào được, sống lưng thì thẳng tắp... Nói tóm lại, là toàn thân cô nóng bừng, đổ mồ hôi, cô còn muốn đi chợ dạo một vòng!
"À Thấm, con hoẵng của cháu bao nhiên cân thế?" Trước khi Sở Thấm đi, Tần Hoa hỏi cô.
Sở Thấm gật đầu: "Còn ạ, còn hơn mười cân, bà nội Tần muốn?"
Tần Hoa: "Bà đổi với cháu hai cân."
Thịt hoẵng cũng giống như thịt bò, thịt nai đều kém thịt heo, nhưng hầm ăn cũng không tồi.
Sở Thấm suy nghĩ rồi nói: "Đổi lấy rượu thuốc được không ạ?" Bây giờ cô đã có tiền, không cần đổi lấy tiền nữa.
Rượu thuốc là thứ tốt, dù sao cô cũng hay chạy lên núi, cứ chuẩn bị trước.
"Được! Để bà đi với cháu luôn!" Tần Hoan làm việc nhanh chóng, bà ấy cầm theo hai ba chai rượu thuốc đi cùng cô.
Tần Hoa đổi xong, không lâu sau thì thím Sở đến.
Sở Thấm vốn định cho bà ấy hai cân, nhưng bà ấy không nhận, cũng đưa cho cô vài quả trứng và củ cải.
Củ cải, trứng gà, còn bột mỳ cô mua trước đó.
Sở Thấm bỗng thèm ăn, cô muốn ăn bánh củ cải trong trí nhớ!