Lý Ngư ngồi trong phòng khách của Vũ phủ uống trà thơm, nhưng bởi tâm trạng khá căng thẳng nên không cảm nhận được mùi vị gì.
Trải qua lần tử vong trước đó, hắn không dám mạo hiểm lần nữa. Cho dù là có kỹ năng phục hồi nhưng cũng không đủ bản lĩnh tự bảo vệ mình, hắn cũng không thể thong dong sống ở thời đại này. Ông trời dù mở một con đường cho hắn nhưng lại bị đủ loại hạn chế, hắn không thể hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm đấy.
Giống như lần trước, nếu không phải hắn nhanh trí ý thức được một vấn đề nghiêm trọng thì chỉ sợ lúc này hắn đã thật sự xong đời rồi. Mà tương lai hắn có thể đảm bảo mình một lần gặp phải nguy hiểm đều có thể quay lại thời gian được không? Nếu hắn bị loạn tiễn xuyên người thì sao? Nếu hắn bị một đao chặt đầu và trụ luân kia chưa từng nhuốm máu thì sao? Nếu hắn chỉ bị người ta bẻ gãy cổ thậm chí bị hạ độc chết ngay lập tức thì sao?
Nghĩ được điều này, Lý Ngư run rẩy cả người. Hơn nữa, cho dù có thể bất tử, vậy đau đớn kia không hề giả đấy, loại đau đớn này thật sự quá đau đớn đi. Cho nên, Lý Ngư lập tức đi đến Võ Đô Đốc phủ.
Nếu quả thật nói với ông ta về việc quay lại thời gian, chắc chắn Võ Sĩ Hoạch sẽ không tin, không chừng còn đánh hắn rồi đuổi đi. Nhưng cũng là câu nói đó, vậy phải xem ngươi nói như thế nào, dùng thân phận gì để nói.
Mẹ kế từng dạy may mắn đối với khắc nghiệt như nào nhắc tới việc bị xa thải ở quán rượu với Lý Ngư, đã từng nghĩ làm thế nào để Võ Sĩ Hoạch tin tưởng lời nói của mình, có chính là: Giả thần giả quỷ!
Có tiếng bước chân vang lên, Võ Sĩ Hoạch cất bước vào phòng khách, phía sau có hai hai tiểu nha hoàn đi theo, vừa vào cửa hai người đều đứng hai bên. Lý Ngư đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Võ Sĩ Hoạch: "Ồ, hẳn đây chính là Võ Sĩ Hoạch, rất có phong độ, rất lịch sự nhã nhặn!"
Lý Ngư nhìn Võ Sĩ Hoạch, âm thầm gật gật đầu. Lông mày bảo kiếm rất hợp với Thiên Thương cắm trên búi tóc, đôi mắt đen trắng rõ ràng, mũi thẳng như ngọc, miệng ngậm tứ phương, tai to...Lỗ tai không quá lớn nhưng vành tai đủ mềm, dáng vẻ hiên ngang, thật sự bất phàm!
Võ Sĩ Hoạch cũng nhìn Lý Ngư, quần áo vải, áo ngắn vải thô vạt áo đã mòn sợi chỉ, chân đi giày cỏ, tóc búi đơn giản, cài một cây trâm mộc táo. Ngũ quan mặt mày đẹp đẽ, quả nhiên tuấn lãng xuất trần, có khí chất của người tu hành.
Thật ra từ lúc bước vào Võ Sĩ Hoạch đánh giá trước rồi. Lý Ngư ăn mặc quá phổ thông, cũng không khác gì tiểu nhị làm công là mấy, chỉ khác mặt mũi thanh tú hơn, nhưng nhìn bề ngoài vẫn chỉ như một tiểu nhị làm công mà thôi.
Nhưng trước đó Võ Sĩ Hoạch đã nghe nói thân phận của hắn, chính là cao đồ của ẩn sĩ Chung Nam Sơn Tô Hữu Đạo, nên khi nhìn lại cảm giác lại khác biệt. Ông ta hơi ngây ra từ trong bình thường lại nhìn thấu điều gì đó không tầm thường ở đây.
Lý Ngư khẽ mỉm cười, đứng thẳng, chắp tay nói với Võ Sĩ Hoạch:
- Vị này hẳn chính là Võ Đô đốc rồi? Tại hạ Lý Ngư Chung Nam, xin chào Đô đốc đại nhân!
Nói xong, hắn vái chào thật sâu với Võ Sĩ Hoạch. Võ Sĩ Hoạch vội bước tới hai tay nâng dậy, tươi tười nói:
- Tiểu lang quân miễn lễ. Hà hà, đại danh của tôn sư Tô tiên sinh Võ mỗ nghe tiếng đã lâu, hôm nay được gặp Cao túc cảm thấy hết sức vinh hạnh.
Võ Sĩ Hoạch nâng Lý Ngư lên, chắp tay nói:
- Mời ngồi, mời ngồi.
Ông ta phất tay, tùy tùng lập tức đi tới, thay chén trà nóng cho Lý Ngư. Võ Sĩ Hoạch và Lý Ngư ngồi xuống, ông ta cười nhìn Lý Ngư, hỏi:
- Không biết tiểu lang quân đến bản Đô đốc phủ có việc gì?
Lý Ngư cúi thấp người nói:
- Đô đốc khách sáo rồi, thật sự không dám giấu diếm, tại hạ là người Lợi Châu, là dân chúng thuộc quản lý của Đô đốc. Tại hạ từng được Tô sư dạy bảo, từng học thuật vọng khí bói toán tại Chung Nam Sơn, nay đột nhiên nhìn thấy quý phủ huyết khí xung tiêu, bấm tay tính toán thì biết sẽ có một biến cố lớn xảy ra.
Đô đốc từ khi nhận chức đến nay chiêu tập diệt phản, chăm lo già trẻ, giúp người thiếu thốn, mở kỳ giảm thủ, bảo vệ quận cảnh, là hy vọng của mọi người, được dân chúng yêu mến. Lý Ngư không thể trơ mắt nhìn quý phủ gặp khó bởi vậy mạo muội đến nhà cảnh báo cho Đô đốc biết.
Võ Sĩ Hoạch nghe đến đó thì không khỏi giật mình kinh hãi. Nói thật, tuy ông lễ ngộ với Lý Ngư nhưng không hoàn toàn tin lời hắn nói, cũng không tin một thanh niên trẻ tuổi như thế sẽ có đạo hạnh thần thông gì. Nhưng muốn nói không tin lại không chắc, tóm lại là bán tín bán nghi.
Nay nghe Lý Ngư nói vậy hiển nhiên nói phủ Đô đốc có tai ương máu tanh, Võ Sĩ Hoạch nghi hoặc: "Tiểu tử này rốt cuộc là nói bậy nói bạ, hay là nói thật đây? Ta chính là Đô Đốc phủ, ai có thể xông vào phủ khiến cho phủ ta có tai ương máu tanh được cơ chứ?"
Võ Sĩ Hoạch nhìn Lý Ngư chăm chú:
- Không biết bản Đốc phủ sẽ gặp biến cố gì, kính xin tiểu lang quân nói tường tận hơn.
Lý Ngư bình thản nói:
- Có kẻ xấu xâm nhập quý phủ, muốn làm loạn.
Ngừng một chút, hắn nói tiếp:
- Nhị tiểu thư Quý phủ tên là Hoa Cô đúng không?
Võ Sĩ Hoạch mù tịt đáp:
- Đúng vậy! Tiểu nữ Hoa Cô năm nay mới chín tuổi. Mà tiểu lang quân nhắc đến con bé làm gì?
Lý Ngư đáp:
- Một kiếp này tám chín mươi phần trăm sẽ ứng trên người nhị tiểu thư của quý phủ.
Võ Sĩ Hoạch căng thẳng, vội hỏi:
- Ôi chao! Nha đầu đó rất bướng bỉnh, thường hay một mình ra ngoài phủ chơi, cũng không mang theo tùy tùng tôi tớ gì. Nếu như thế, bản đốc sẽ mệnh nó hôm nay ở trong khuê phòng không được ra ngoài, có hóa giải tai ương được chăng?
Võ Sĩ Hoạch nói xong, trong lòng thầm nghĩ: "Thằng nhãi này mở miệng là vòi tiền, sau đó sẽ nói hươu vượn về phương pháp hóa giải, chắc hẳn là kẻ giả thần giả thánh dối người gạt tiền rồi đây."
Lý Ngư khẽ cười, lắc đầu nói:
- Chẳng phải có câu đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống đó ư? Hơn nữa, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, một kiếp này, lệnh viện sẽ bị ứng nghiệm đấy. Nếu cứ ở trong nhà, dù hôm nay tránh được, nhưng ngay mai chưa chắc. Mà dù tiểu thư tránh được, cũng khó mà bảo vệ kiếp này không ứng lên người khác ở trong phủ.
Võ Sĩ Hoạch thầm nhủ trong lòng: "Trúng rồi, trúng rồi đấy, tiếp theo là đòi tiền mình, rồi đưa ra phương pháp hóa giải đây."
Vẻ căng thẳng của Võ Sĩ Hoạch biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh lùng trong lòng, chỉ chờ Lý Ngư đường cùng mở miệng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra kính cẩn, khiêm tốn thỉnh giáo:
- Nếu như thế, vậy bản đô đốc nên hóa giải kiếp này như nào? Cũng không biết cần bao nhiêu tiền để làm đại pháp sự, kính xin tiểu lang quân nói thẳng!
Lý Ngư nào biết trong lòng Võ Sĩ Hoạch đã đem hắn trở thành kẻ giả thần giả thánh lừa đảo, khẽ lắc đầu nói:
- Tố pháp sự vô dụng thôi, cũng không cần phải tiêu tiền. Tôi nói rồi, một kiếp nạn này của quý phủ tránh không tránh được đấy, chỉ có thể trực diện đối mặt thôi. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ bắt được kẻ bày ra kiếp nạn này, còn sợ không vượt qua được kiếp nạn này hay sao?
Võ Sĩ Hoạch hơi hơi mở to trong mắt, có vẻ bất ngờ liếc nhìn Lý Ngư, sự đánh giá trong lòng về hắn đã có chút biến đổi, một lần nữa lại kính cẩn, thân hình hơi nghiêng về trước nghiêm túc hỏi:
- Kính xin tiểu lang quân chỉ điểm bến mê!
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Đô đốc không biết đó thôi, tại hạ ở ngay sau núi của quý phủ, làm nghề nuôi ong nên cũng có biết về nhị tiểu thư, cũng bởi vậy mới nhìn ra được nạn máu tanh ứng lên người tiểu thư.
Lý Ngư hơi hơi nhắm hai mắt lại, giả vờ giả vịt bấm đốt ngón tay một lúc, sau đó khẽ mở mắt ra, nghiêm trang nói:
- Đô đốc tọa trấn Lợi Châu, bình định phản loạn, bên cạnh có cao thủ quyền thuật cao cường tùy tùng không?
Võ Sĩ Hoạch hơi híp hai mắt lại, nói:
- Thật sự có vài vị kiếm khách du hiệp luôn đi theo bản đô đốc!
Lý Ngư vui vẻ vỗ tay, nói:
- Vậy thì tốt rồi! Kính xin đô đốc để những cao thủ này đóng giả thành người hầu đi theo nhị tiểu thư nhằm dẫn xà xuất động đám thích khách, sau đó diệt trừ bọn chúng, như thế tai ách tự có thể hóa giải!
Nói xong hắn khẽ mỉm cười, trầm trầm nói:
- Tai ương máu tanh tránh không được, nhưng ứng trên người ai đều xem như hợp ý trời, Võ Đô đốc, ông nói xem có đúng không?