Lý Ngư đứng ở lối vào hang động, nhìn lên bầu trời, nhìn thấy rất rõ ràng.
Trên bầu trời vốn dĩ có một đám ánh sáng màu đỏ tuy rằng chiếu sáng nhưng không chói mắt, phảng phất ánh mặt trời được phóng to gấp trăm lần, trong ánh đêm đen, có một luồng tối đen như mực vẫn còn có tia sáng không ngừng oanh tạc trong quầng sáng màu đỏ kia, chiếu thẳng đến ánh sáng đỏ dường như vụn vỡ, biến mất. Sau đó, trong vầng sáng màu đỏ lại xuất hiện một thứ kì lạ tựa như được thai nghén trong vỏ trứng. Lý Ngư có ý thức của một người hiện đại, cách thứ kia lại rất gần, cho nên hắn gần như ngay lập tức nhận ra được, đó chính là...một phi thuyền màu đỏ không biết được kiến tạo từ kim loại gì. Hình dạng phi thuyền kia, cùng với ánh sáng màu đỏ không ngừng lóe lên trên thân thuyền, làm cho nó trông giống như một...Đúng rồi! Giống như một con phượng hoàng! Một con phượng hoàng được chế tác từ kim loại màu đỏ.
Lý Ngư liền ngưng thở, khi hắn ở thời hiện đại, thường thấy trên mạng có một số tin tức liên quan đến UFO, thật thật giả giả, chưa thể kết luận được, nhưng hắn cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng tận mắt thấy bao giờ, nhưng vẫn không thể nghĩ tới trải qua hàng nghìn hàng trăm năm trước, không ngờ bây giờ lại có thể nhìn thấy được!
Lúc này, hắn đã mơ hồ hiểu được rằng, cỗ chiến hạm màu đen thuần khiết đang lơ lửng trong không trung kia là một phi thuyền vũ trụ, mà phượng hoàng màu đỏ, cũng là một phi thuyền trong vũ trụ. Trên bề mặt, có một khối lá chắn năng lượng màu đỏ, mà lá chắn năng lượng này, hiển nhiên là bị hạm pháo của đối phương tiêu hao gần như cạn kiệt rồi.
Khóe môi Lý Ngư bởi vì kích động mà thay đổi có chút co giật, một người cô độc, xuyên qua thế giời hàng nghìn năm trước, đã nhanh chóng sụp đổ, bây giờ không ngờ lại thấy được phi thuyền vụ trụ của sinh vật ngoài hành tinh, tiếp đến sẽ còn thấy những gì đây? Có thể lần lượt xuất hiện Ngọc Hoàng Đại Đế, Tam Thanh Đạo Tổ không?
Không đúng! Cũng có thể không phải người ngoài hành tinh!
Lý Ngư đột nhiên trong lòng chấn động: Nếu như mình có thể xuyên qua hơn một nghìn năm sau mà đến, vậy thì dựa vào cái gì không thể có người đến từ hai nghìn, ba nghìn năm sau mà xuyên đến? Có lẽ bọn họ là người ở thế giới tương lai từ xa xôi đến? Vậy thì bọn họ có phải đến để giúp đỡ đưa mình về thế giới vốn dĩ mình thuộc về?
Trong lòng Lý Ngư vui mừng, theo bản năng đã muốn lao ra ngoài, nhưng khi hắn muốn bước đi, mới phát hiện hắn bước nửa bước cũng khó, hắn...bị định ở đó rồi!
Lý Ngư rất chắc chắn, hắn không phải sợ tới mức không thể cử động, mà hắn bị một lực lượng không thể giải thích được kìm lại. Sau đó, hắn phát hiện trước mặt xuất hiện một người, một người con gái giống như nữ thần bay trên bầu trời.
Cô gái ấy rất xinh đẹp, uyển chuyển thướt tha, vạt áo bồng bềnh, khuôn mặt có chút giống với con gái Ấn Độ, nhưng giữa chân mày của cô ấy có một con mắt thứ ba, thẳng đứng chạy dọc theo con mắt, tựa như...Nhị Lang thần trong truyền thuyết thần thoại.
Lý Ngư ngạc nhiên muốn hỏi cô ấy là ai, nhưng khi muốn há miệng, hắn mới phát hiện, không có cách nào mở miệng ra được.
- Không cần phải sợ! Ta, sẽ không làm hại đến ngươi!
Một âm thanh thiếu nữ nhẹ nhàng đột nhiên vang trong đầu hắn:
- Ngôn ngữ người hành tinh của các ngươi, ta không kịp phân biệt rõ ràng, chúng ta dùng tư tưởng để trao đổi, như vậy thì sẽ tốt hơn một chút, hơn nữa, cũng sẽ không bị bọn họ nghe thấy.
Đối diện với Thiên nữ tam nhãn mỉm cười nhìn hắn, hiển nhiên lúc này đang dùng ý tưởng để nói chuyện với thiên nữ tam nhãn này. Lời nói của Thiên nữ nhanh hơn một chút
- Ta không kịp giải thích quá nhiều với ngươi, ta có thể gọi ta là kẻ thao túng thời không cũng được.
Hai mắt của Thiên nữ xinh đẹp có chút lo lắng, mà lông mày của thiên nhãn lại chuyển động một cách kỳ dị, Lý Ngư suy đoán, cô ấy được sinh ra có thiên nhãn trong truyền thuyết thần thoại, mới có thể trao đổi ý tưởng với hắn: s
- Bọn chúng là cường đạo tung hoành vũ trụ, muốn đoạt lấy trụ luân của ta!
Thiên nữ vươn tay ra, một mặt dây chuyền nhỏ trong một cái chụp kim loại rỗng tựa như quả cầu màu xanh lấp lánh, Lý Ngư liếc nhìn, dường như thấy được ngôi sao nhật nguyệt, thấy được ngân hà rộng lớn, dường như có chút hoa mắt, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Giọng nói thiên nữ dồn dập vang lên trong đầu hắn:
- Phi thuyền của ta đã hư hỏng, không thể chạy thoát được, mà trụ luân này có một lực lượng phi thường, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay những tên tàn bạo này được. Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta bảo quản nó, cho đến khi tộc nhân tam nhãn của ta đến đây để đem nó đi, ngươi nghe hiểu rồi chứ?
Đổi một người triều Đường, chỉ sợ vẫn sẽ nghe không hiểu những gì cô ta nói, nhưng Lý Ngư tốt xấu gì thì vẫn có ý thức của một nền văn minh hiện đại nhất định, lại còn xem rất nhiều phim điện ảnh huyễn hoặc và tiểu thuyết, cho dù là đoán đi chăng nữa, thì cũng có thể đoán ra được, đại khái chính là ý tưởng thường có trong phim điện ảnh Hollywood, mà giờ phút này thật sự đang xảy ra.
Nhìn vào ánh mắt của Thiên nữ tam nhãn, Lý Ngư không kịp phun ra, cũng không kịp hỏi những vấn đề khác, chỉ là có theo phản xạ của ý tưởng dò hỏi:
- Tộc nhân tam nhãn của cô? Khi nào họ sẽ đến?
Suy nghĩ của thiên nữ tam nhãn hồi đáp:
- Đối với ngươi mà nói, có lẽ là một nghìn năm, hay là một vạn năm!
Ý thức trong đầu của Lý Ngư kêu lên sợ hãi:
- Lâu như vậy sao? Vậy thì xương cốt của tôi đã mục nát hết rồi!
Ý niệm của Thiên nữ tam nhãn nói:
- Ngươi chết rồi, có thể truyền cho con của ngươi, con của ngươi chết, có thể truyền cho cháu của ngươi, chỉ cần vũ trụ vẫn còn, thì có thể lợi dụng sinh vật điện phát ra tín hiệu cực nhỏ, tộc nhân của ta liền tìm cách để tìm ra nó!
Lúc này, con phi thuyền màu đen mà mắt thường khó có thể thấy được kia mở ra một lỗ hỗng tựa như con quái thú gớm ghiếc, đang kéo phi thuyền màu đỏ vào trong không trung.
Thiên nữ tam nhãn đứng trước mặt Lý Ngư, đột nhiên lay động, Lý Nghi mới phát hiện cô gái trước mặt chỉ là một hình chiếu không gian ba chiều. Nhưng mà...nhưng mặt dây chuyền lơ lửng trong lòng bàn tay cô ấy là tồn tại thực sự, Lý Ngư mới phát hiện, nó trên thực tế chỉ là hình chiếu tự xoay chuyển trong lòng bàn tay của Thiên nữ tam nhãn.
- Thời gian của ta không nhiều...
Thiên nữ tam nhãn toát ra một nét mỉm cười sầu não:
- Không bao lâu nữa, tộc nhân của ta sẽ đến tìm ngươi! Mong ngươi hãy để đời con cháu kế thừa nó, đợi đến khi tộc nhân của ta đến. Để cho ngươi có thể bảo vệ được nó, ta giao cho ngươi quyền hạn sử dụng nhất định... Giải mã gen!
Hình chiếu Thiên nữ tam nhãn lại lắc lư dữ dội, có chút nhòe đi, đến nỗi Lý Ngư không nghe rõ đoạn văn ở giữa. Rất hiển nhiên, con tàu màu đen kia đã nhanh chóng kéo phi thuyền màu đỏ lọt vào bên trong cơ thể nó, năng lượng của nó đang làm nhiễu màu tín hiệu truyền tải của phi thuyền màu đỏ.
Người Lý Ngư không thể cử động được, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng ý nghĩ vội hỏi:
- Tộc nhân của cô sẽ tìm đến rất nhanh đúng không, không phải cô nói phải hàng nghìn năm hàng vạn năm sao?
Chân thân của thiên nữ tam nhãn vẫn còn ở trong khoang điều khiển sắp rơi vào cuộc đối đầu chết người, hay là bởi vì câu nói này của Lý Ngư, mà bật tiếng cười thú vị:
- Thời gian, đối với tộc nhân tam nhãn mà nói có thể siêu việt, cũng không lâu dài. Dùng ý nghĩ của các ngươi mà nói chính là, trên trời một ngày thì dưới đất là một năm!
Khi câu nói này xuất hiện trong đầu Lý Ngư, thì chiếc phi thuyền màu đỏ kia cũng đã hoàn toàn biến mất trong bụng của con thú sắt thép kia,
- Kính nhờ...
Theo câu nói này, hình chiếu của Thiên nữ tam nhãn cũng đột nhiên biến mất.
Lý Ngư ngẩn ngơ, dùng ý nghĩ kêu lên:
- Này! Cô nói giao cho tôi quyền hạn sử dụng, tôi sử dụng như thế nào, nó có lợi gì hả? Cô gì ơi? Này?
Không thấy tiếng trả lời nữa, mà con thuyền sắt thép màu đen trên bầu trời tựa như con cự thú kia sau khi đã hoàn thành việc cắn nuốt, cũng không gây một tiếng động nào bay về phía trời đêm cực xa cực cao kia, hoàn toàn không thấy nữa rồi.
Lý Ngư đột nhiên cảm thấy năng lượng giam cầm hắn cũng hoàn toàn biến mất rồi, hắn vốn dĩ đang giữ động tác chạy ra, lúc này đột nhiên không tự chủ được mà chạy về trước hai bước, lúc này mới không chế được thân thể của hắn.
Lý Ngư vội ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong bầu trời đêm quần tinh tú rực rỡ, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì. Hắn quay đầu lại, mặt dây truyền tròn tròn được gọi là trụ luân kia đang lơ lửng trong không trung, xoay tròn.
Lý Ngư nuốt nước bọt một cách khó khăn, cố gắng thuyết phục chính mình: "Mình đang nằm mơ, chắc chắn là đang nằm mơ!"