Ba người không hề quan tâm Diệp Hoàng Hoa, Diệp Ngư không muốn để ý tới cũng không được.
Tất cả mọi người tưởng rằng Diệp Hoàng Hoa ghi hận Diệp Mễ, chỉ có cô biết người Diệp Hoàng Hoa ghi hận chính là cô Diệp Ngư, cô thật tình thật lòng muốn tạo quan hệ tốt với nữ chính Diệp Hoàng Hoa này, đáng tiếc người ta vốn không cho cô cơ hội làm hòa, ánh mắt tràn ngập oán hận chói lọi đó, còn mang theo vài phần đắc ý kiêu ngạo khi biết được nội dung truyện.
Cái này còn làm hòa gì chứ? Làm hòa cái rắm!
Ai mà chẳng phải công chúa nhỏ chứ?
Nếu người ta không cảm kích, cô dựa vào cái gì tự hạ giá trị con người đi lấy lòng người ta chứ? Diệp Hoàng Hoa biết được tương lai sắp xảy ra, cô biết được toàn bộ nội dung, Diệp Hoàng Hoa sống lại có thể phát tài, cô xinh đẹp như hoa học hành xuất sắc không có lý nào lại không phát tài được!
Chỉ cần cha mẹ hờ đừng cản trở cô tạo thêm nhiều kẻ thù nữa, Diệp Ngư cô nhất định có thể xông pha tạo ra một vùng trời đất ở thế giới này!
Diệp Ngư nắm chặt nắm tay tay, tràn ngập hoài bão ý chí lớn, mười phút sau, cô lại ngủ thiếp đi.
Hết cách rồi, tinh lực của thân thể trẻ con có hạn, cho dù cô có hoài bão ý chí lớn đầy mình, cũng không chống cự được quy luật tự nhiên. ...
Tôn Chiêu Đệ ôm Diệp Hoàng Hoa, mong xe bò đi chậm một chút, lại chậm một chút, tốt nhất là gặp phải gió tuyết không vào trong thành phố được, hoặc là bánh xe bị hỏng đi không được, như vậy cô ta sẽ không cần đi vào trong thành phố tiêu tiền, làm sao lại nghĩ tới cả đường đi gió êm sóng lặng thái bình, lái xe thậm chí nói hôm nay xe bò cực kỳ có tinh thần, chạy nhanh hơn bình thường không ít.
Mắt thấy đã có thể nhìn thấy bóng dáng thị trấn, hôm nay cô ta phải tiêu tiền là chuyện không thể thay đổi, Tôn Chiêu Đệ hầm hừ duỗi tay vào trong quần áo Diệp Hoàng Hoa nhéo cô ta một phen.
Hàng lỗ tiền! Thứ xui xẻo! Đồ sao chổi!
Diệp Hoàng Hoa cắn chặt môi dưới không nói lời nào.
Cô ta không biết bây giờ rốt cuộc tình huống bản thân như thế nào, là ảo giác quá mức chân thật cũng được, là thật sự sống lại một đời như các cụ già trong thôn nói cũng thế, nếu ông trời thấy cô ta đáng thương cho cô ta một cơ hội, cô ta nhất định phải nắm chặt, cha mẹ anh trai chị gái của cô ta đều không đáng tin, cô ta muốn sống những ngày tháng tốt đẹp, cũng chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của chính mình!
Đời trước chuyện cô ta hận nhất chính là bị Diệp Ngư giành người trong lòng, hiện giờ cô ta sống lại, nhất định phải tuân theo suy nghĩ ban đầu, giữ thật chặt người đàn ông đó, bảo vệ hạnh phúc thuộc về chính mình!
Đời trước, nếu không có Diệp Ngư, nếu không có chú ba thím ba, cô ta chắc chắn có thể từ từ đả động anh, để anh biết bộ mặt thật của Diệp Ngư mà anh biết, kết hôn lập gia đình với mình!
Đều là lỗi của người nhà chú ba!
Còn có nhân sâm hôm nay.
Gia đình chú ba của cô ta không thích cô ta như vậy, không biết xấu hổ như thế, làm sao có thể vì cứu cô ta hạ vốn liếng, chắc chắn là mẹ cô ta bị lừa, đó thật ra là rễ cây sinh trưởng giống nhân sâm hoặc là củ cải già, chú ba cô ta chuẩn bị dựa vào lý do "lấy ra vốn liếng cứu cháu gái" dùng sức chiếm lợi của nhà cô ta!
Cô ta đã sớm nhìn ra!
Diệp Hoàng Hoa lập tức đảo ngược mắt xem thường.
Nếu ông trời cô ta cơ hội sống lại một lần, cô ta nhất định phải thực hiện được tâm nguyện của mình, như nắng hạn gặp mưa rào, buồn ngủ gặp chiếu manh gả cho người đàn ông đó, chỉ là, chỉ là Diệp Ngư...
Trong mắt Diệp Hoàng Hoa hiện lên một chút không tự tin.
Bề ngoài của em gái hồ ly tinh đó của cô ta thật sự rất đẹp, chỉ cần là đàn ông đều không thoát khỏi vẻ dịu dàng quyến rũ của cô, có một đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương như vậy, gã đàn ông nào còn có thể nhìn thấy hoa dại như cô ta? Đời trước anh vừa gặp đã yêu Diệp Ngư, đời này chẳng lẽ có thể không rung động sao?
Tuy rằng cô ta tin tưởng vững chắc mình nhất định có thể để người nọ thấy rõ bộ mặt thật của con hồ ly tinh này, nhưng nếu lỡ như người đàn ông đó sau khi biết bộ mặt thật của cô vẫn khăng khăng một mực với cô thì sao? Hoặc là, Diệp Ngư dù sao cũng là em họ của nhà cô ta, lỡ như người nọ nghĩ lầm cô ta cũng giống như Diệp Ngư cưới người khác thì làm sao bây giờ?
Trừ phi... trừ phi con hồ ly tinh Diệp Ngư này mất đi bản lĩnh lớn nhất của mình.
Ý nghĩ ác độc này khiến Diệp Hoàng Hoa giật nảy mình, cô ta nhanh chóng lắc đầu, muốn lắc ý nghĩ này ra khỏi đầu, lại càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Diệp Ngư nợ cô ta.