Làm việc không lưu loát, ăn còn nhiều hơn cả lợn trước mắt tạm thời không nhắc đến, khiến cho bà Diệp tức giận nhất vẫn là Mạnh Phỉ bắt chẹt chú ba Diệp khiến anh như một tên không làm được trò trống gì, muốn sai khiến chú ba Diệp đều không phải chuyện đơn giản gì, chỉ có mỗi người vợ này là có thể sai bảo được, bà Diệp nhịn được mới là lạ.
Mạnh Phỉ vừa về nhà chồng thì bà đã nói với chú ba Diệp, bảo anh phải dạy dỗ vợ thật tốt, không thể để cô con dâu này dẫm lên đầu hai ông bà già bọn họ mà đại tiện, chú ba Diệp ngoài mặt thì vâng vâng dạ dạ đáp ứng rất tốt, quay đầu liền quên sạch, Mạch Phỉ lần này như thế nào, lần sau vẫn cứ là như thế, một chút cũng không thay đổi;
Bà Diệp cũng đã cầm gậy gộc hù dọa cô, kết quả gậy của bà vừa cầm ra, Mạnh Phỉ người ta đã trực tiếp ngã xuống dưới đất, trong miệng còn vừa khóc vừa la lớn:
"Mẹ, như này là muốn đánh chết con a, thương xót cho con chỉ là đàn bà con gái, không có nhà mẹ đẻ, không có cha mẹ anh em gì, cha ruột ơi, mẹ ruột ơi, con xuống đi theo hai người đây, cha mẹ lúc đi sao lại không đem con theo với!"
Làng trên xóm dưới đều ra ngoài xem náo nhiệt, bà Diệp trong tay cầm gậy gộc tức đến toàn thân đều run lên cầm cập, càng là người đã có tuổi thì càng để ý đến thể diện, lúc trẻ bà Diệp không quan tâm dư luận mà gả cho ông Diệp, già rồi thì lại không chịu được người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, con dâu không giáo huân tốt, bà tự mình tức giận đến nỗi cả một tuần không chịu xuống giường.
Nghĩ đến những việc làm kỳ lạ của đứa con dâu, lại nghĩ đến lúc cô mang thai ăn không ít đồ ăn, đến cuối cùng lại sinh ra là một tiểu nha đầu, bà Diệp thật sự càng nghĩ càng thấy ấm ức. Đúng lúc này rèm cửa bị mở ra, chú ba Diệp ưỡn ngực bước vào với một gương mặt cười rạng rỡ, nộ khí của bà Diệp liền tăng lên trong nháy mắt.
"Nhìn xem con này, lại là một đứa tốn tiền làm của hồi môn để gả đi, con vui cái gì? Có phải con nha đầu chết tiệt Mạnh Phỉ kia kêu con đến lấy trứng gà đường đỏ hay không? Mẹ nói cho con biết, không có! Sinh ra một đứa tốn tiền như thế lại còn đòi trứng gà đường đỏ à? Mẹ nhổ vào!!"
Chú ba Diệp một chút cũng không thấy ngượng ngùng, anh cũng không thấy có thể đường đường chính chính lấy đồ tốt từ tay bà Diệp đi được liền trừng mắt ngay tại chỗ, vẻ mặt hớn hở: "Loại tốn tiền gì cơ, mẹ, đứa bé đấy của con rõ ràng là một đứa con trai mà, có "cần câu", bà đỡ nhìn nhầm rồi!"
Bà Diệp cũng không phải dễ lừa như vậy, mấu chốt là chú ba Diệp quá khác người rồi, không chuyện mất mặt gì mà anh ta không thể làm ra, bà thực sự không dám tin tưởng anh ta.
Bà nheo mắt đánh giá chú ba Diệp từ đầu đến đuôi, hận không thể mọc ra hoả nhãn kim tinh, dù cho bà có quan sát như nào đi chăng nữa thì mặt chú ba Diệp cũng không biến sắc, nét hơn hở và sự tự tin mê hoặc lòng người trên mặt anh đã dần dần bắt đầu khiến bà hoài nghi cả bản thân mình.
"... Thật, thật là đứa bé trai sao?"
"Thật ạ, mẹ, mẹ mà không yên tâm thì tìm cha về đây, gọi cả các anh, chúng ta cùng nhau đi xem xem."
Chú ba Diệp nói một cách ung dung vui vẻ, nghe chú ba Diệp lôi cả ông già ra thì trong lòng bà cũng tin tưởng anh vài phần rồi, vừa nghĩ đến có thể là cháu trai thì bà thật sự ngồi không yên nữa, ngay lập tức đi giày rồi đi ra ngoài tìm ông già.
Bà chân trước vừa đi, chân sau chú ba Diệp đã hào phóng lục tung cả phòng lên, anh làm con trai ruột của bà Diệp hơn hai mươi năm, bà Diệp từ trước đến nay về khoản giấu đồ thì chưa bao giờ thắng qua anh cả, chỉ cần một chút công phu đã lục ra được sữa mạch nha và một vài viên kẹo sữa Thỏ Trắng mà bà Diệp cất giấu như một món đồ quý giá, còn có cả trứng gà đường đỏ mà Mạnh Phỉ cần nữa.
Chú ba Diệp cũng không chê nhiều, thuận tay dùng tấm lụa đỏ là của hồi môn khi mới về của bà Diệp bọc lấy hai vại sữa mạch nha và một túi kẹo sữa Thỏ Trắng, khoác lên một bên vai mà khiêng, tay còn lại thì bưng trứng gà đường đỏ, lại thuận tay sờ lấy hai đồng tiền trong hộp tiền, vui sướng lắc mông khua đít đi về phòng của mình.