Chương 48

Kinh! Ta Thế Nhưng Thành Ngụy Nữ Chủ Muội Muội

Ánh Hi 18-03-2025 15:21:31

Nhìn quanh một vòng, nàng phát hiện khắp nơi toàn là hai màu trắng đen, phỏng chừng chỉ có mình nàng mặc y phục màu lục. Đang định tìm xem tỷ tỷ đang ở đâu, nàng liền thấy một nam tử mặc huyền bào màu bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tay xách theo hai đứa nhỏ, đạp không mà đến. Trong hai người đó, một chính là tỷ tỷ mà nàng đang tìm kiếm! "Tiểu miêu nhãi con, lão nhân xách theo tỷ tỷ ngươi là Bạch Tố tôn giả. Ta cũng mới gặp hắn vài lần thôi, người này tính cách quái dị lắm. Không biết vì sao đột nhiên lại nhận tỷ tỷ ngươi làm đồ đệ nữa. Trước giờ hắn luôn ở trên Niệm Sương Phong, hơn nữa đã đạt đến Hóa Thần đỉnh phong rồi. Nghe nói hắn có đủ khả năng phi thăng, vậy mà không hiểu vì sao lại không muốn." Ánh Noãn cố gắng lục lại những gì mình đọc trong sách, nhưng đáng tiếc tư liệu quá ít. Nhân vật này thậm chí còn chưa từng xuất hiện trong đó. "Tiểu miêu nhãi con, hắn và tỷ tỷ ngươi đều là Băng linh căn. Nhưng trước đây, tông môn từng có một thiên tài Băng linh căn ngã xuống, hắn cũng không nhận người đó làm đồ đệ. Vậy mà bây giờ lại chịu thu tỷ tỷ ngươi, thật kỳ lạ." Bạch Tố tôn giả liếc Quân Hành Dư một cái, giọng điệu lạnh lùng: "Tiểu tử, sao còn chưa đến Niệm Sương Phong bò một vòng?" Quân Hành Dư run lên một chút, nhưng ngay sau đó lập tức ngẩng đầu lên, không hề tỏ ra yếu thế: "Lão già, ngươi đừng có đứng cao như vậy!" "Hừ! Tiểu tử ngươi, không được cái gì khác, chỉ giỏi kinh đánh." "Ngươi già rồi mà không biết đứng đắn chút nào, ngẫm lại xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn động tay động chân với một tiểu hài tử như ta sao?" Quân Nhược cười khẽ, nhìn về phía Bạch Tố tôn giả: "Bạch tôn giả, sao hôm nay lại có nhàn tình thu đồ đệ vậy? Tiểu nha đầu kia vừa hay là tỷ tỷ của đồ nhi nhà ta đấy." "Ồ? Vậy sao?" Bạch Tố liếc nhìn Vân Ánh Noãn, khiến nàng sợ đến mức nín thở, không dám thở mạnh. Đúng là cao nhân, nhưng vẫn may, ánh mắt của sư phụ nàng vẫn dịu dàng như trước. "Nhưng đừng dọa đồ đệ của ta." "Nhận đồ đệ cũng chẳng vì lý do gì đặc biệt, chỉ là thấy hai tiểu tử này có duyên thôi." Thật ra, chỉ là nhìn thấy bóng dáng của chính mình năm xưa trên người bọn họ, chỉ tiếc rằng quá khứ đã không thể nào quay lại được nữa. "Nha đầu, đây là quà gặp mặt sư cô tặng ngươi." Quân Nhược lấy ra một thanh kiếm băng linh màu xanh rồi đưa cho Vân Ánh Dao. Nàng nhìn về phía sư tôn của mình. Bạch Tố khẽ gật đầu, ánh mắt ra hiệu cho Ánh Dao nhận lấy. "Quân Nhược, đừng có mà đảo loạn bối phận, sao? Ngươi định làm sư tỷ của ta chắc?" Quân Nhược cười rạng rỡ, xinh đẹp lóa mắt. Dưới đài, không ít người nhìn mà ngẩn ngơ.