Về đến nhà, hắn trực tiếp đến Đông viện, người hầu giữ cửa ở tiểu viện Nguyễn Tam cung kính hành lễ, cúi chào " lão gia", Lục Thất gật đầu bước qua, hắn đi qua sân vườn ở hậu trạch, bước vào phòng của Ninh Nhi, lúc hắn nhập ngủ những công văn và vật phẩm bí mật đều đưa cho Ninh Nhi cất giữ, chuyện về Nguyệt Long chân Ninh Nhi cũng không biết tường tận, Ninh Nhi cũng không tìm hiểu những vật phẩm bí mật này.
Trong phòng Ninh Nhi không có người, ban ngày nàng thường đến phòng mẫu thân hầu hạ, Lục Thất lấy Nguyệt Long châu được gói chặt bằng vải bố từ hôm trang sức hai tầng của nàng.
Vừa mở vải bố ra, ánh sáng dịu nhẹ từ từ thoát ra, Lục Thất ngơ ngác nhìn vào Bảo Châu trên tay, đã mấy tháng không nhìn tới Bảo Châu này, ánh mắt hắn đã không còn ẩn chứa sự tham lam, hiện chỉ còn trong ánh mắt hắn là một nỗi buồn đạm mạc. Hắn giờ không còn là một tên bần hàn, cuộc sống giàu có khiến cho hắn không còn tâm tình thấy tiền sáng mắt như trước, ngược lại chỉ còn chất chứa đoạn tình cảm tiếc nuối trông quá khứ.
Hắn khẽ thở dài, nâng Bảo Châu đến trước mặt, ngắm nhìn trong chốc lát, chợt nổi tính trẻ con thổi hơi vào Bảo Châu, đột nhiên Bảo Châu lóe sáng một cái.
Lục Thất sửng sốt, nhìn kỹ lại, tiếp tục há mồm thổi hơi, Bảo Châu lại lóe sáng, khiêu khích lòng hiếu kỳ của hắn, hắn hít sâu thổi một hơi mạnh vào Bảo Châu, Bảo Châu lập tức lóe sáng, hớn nữa ánh sáng đó còn lượn lờ quanh Bảo Châu như một áng mây.
A! Lục Thất vô cùng kinh ngạc, xem ra Bảo Châu này là một bảo vậy kỳ dị hiếm có, gái trị của nó không thể tính được, hắn nhìn chăm chăm vào áng mây lượn lờ bên trong Bảo Châu, thổi một hơi liền mạch.
Nhìn chăm chú trong chốc lát hắn càng kinh ngạc hơn, hóa ra áng mây trong Bảo Châu tự phát ra ánh sáng, hắn tò mò nhắm mắt phải lại, thổi một hơi mạnh lên Bảo Châu, sau đó đưa mắt trái lại gần nhìn thật kỹ ánh sáng cho Bảo Châu.
- Quy xà đan thư.
Lục Thất nhìn thấy bốn chữ hiện rõ trong áng mây quanh Bảo Châu, là thể chữ lệ của thời Tần.
- Quy tức đan đỉnh, xà hình hóa nguyệt, thiên thư kỳ la.
Kế đến là ba dòng chữ nhỏ.
- Thiên địa huyền hoàng, nhật nguyệt tinh thần, vạn vật trong vũ trụ đều không thể trường tồn mãi mãi, cô dương không trường, cô âm không lâu, chỉ có âm dương tương hợp, mới có thể trường sinh bất lão, ta ngộ đạo trễ, tuổi thọ sắp tận, trở về với cát bụi, lưu lại viên thuốc này tại nhân gian, trường hải luyện khí sĩ.
Lục Thất xem xong buông Bảo Châu xuống, kinh ngạc thất thần, nay hắn mới biết trong Bảo Châu có lưu lại công pháp tu luyện của một vị luyện khí sĩ của Tiền Tần, hắn thông hiểu cổ văn, hiểu được văn tự trong Bảo Châu là chuyện dễ dàng, vài ngày trước, hắn có duyên được Hành Vân tiên sư tặng cho trúc thư thuật luyện khí, hiện nay lại phát hiện ' Quy xà đan thư' trong Bảo Châu.
So sánh hai bộ công pháp luyện khí này mới phát hiện người tu luyện thuộc hai phái khác nhau, công pháp của Trúc thư chính là thanh tâm tu nhân, dứt bỏ thất tình lục dục, hấp thu nguyên khí của đất trời để tu luyện, mà Quy xà đan thư lại là công pháp song tu âm hiểm, nam tử tu luyện dương chính là Quy tức đan đỉnh, nữ nhân tu âm chính là Xà hình hóa nguyệt, nam nữ tu luyện âm dương bổ trợ cho nhau.
Lục Thất lâm vào trầm mặc, hắn rất có hứng thú với công pháp trong Bảo Châu, vì có thể Quy xà đan thư có chứa bì mật, được dấu trong viên Bảo Châu có giá trị khuynh thành, điều này nói rõ thuật luyện khí trong đó là vô cùng quý hiếm, nhưng hắn vẫn có chút do dự, sợ sau khi tu luyện loại thuật khí này sẽ dẫn tới xung đột với công pháp trong trúc thư, một khi hai loại công pháp xung đột với nhau, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Trong lúc trầm tư, chợt thấy cửa phòng mở ra, Lục Thất cả kinh cất Bảo Châu vào trong ngực, lại để hộp trang sức của Ninh Nhi vào chỗ cũ, xóa mọi dấu vết, hắn đoán được là ai đã trở về, trên mặt không che dấu tia cười lưu manh.
- Công tử, người trở về lúc nào?
Người trở về chính là Song Nhi, chợt thấy Lục Thất đứng trong phòng, giật mình hỏi, Lục Thất chưa bao giở trở về vào giờ này.
Lục Thất bước lên hai bước, kéo Song Nhi ôm vào lòng, cúi đầu ôn nhu cười nói:
- Như thế nào? Không muốn ta trở về sao?
Vi Song Nhi hai gò má đỏ ửng, nũng nịu đánh nhẹ vào vòm ngực Lục Thất, khẽ sẵn giọng nói:
- Nô tỳ nào dám không thích.
- Vậy sao, ta cảm thấy, nàng hẳn là rất thích nha.
Thanh âm của Lục Thất vô cùng trầm thấp, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm ngọc thể trong lòng, một tay trượt xuống nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi chân tuyết trắng nõn mượt mà.
- Ah
Vi Song Nhi khẽ yêu kiều rên rỉ, hai má lúm đồng tiền rõ nét ánh lên chút kinh ngạc nhìn lên Lục Thất, Lục Thất chưa bao giờ âu yếm nàng ở phía dưới, dường như hắn chỉ thích đôi gò bồng đảo đầy đặn mịn màng của nàng.
- Ah!
Vi Song Nhi khẽ duyên dáng kêu lên, nàng liền được Lục Thất mạnh mẽ ôm đến bên giường.
- Công tử, nô tỳ tới lấy chỉ thêu, chủ mẫu và phu nhân đang đợi nô tỳ.
Vi Song Nhi liền hiểu được ý đồ của Lục Thất, có chút xấu hổ, hoảng sợ kháng cự.
Lục Thất bước đến trước giường, cúi người xuống, ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ của nàng, nhìn chốc lát, ôn nhu nói:
- Song Nhi, ta thích nàng, hôm nay hầu hạ ta đi.
Vi Song Nhi sắc mặt khẽ biến, đôi mắt đạp ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt Lục Thất, một đôi tay đang thoát quần áo của nàng, nàng mơ mơ hồ hồ, thẳng đến lúc Lục Thất lõa thân đè lên người, nàng mới thu lại tâm tình.
- Công tử, phu nhân vẫn đang chờ, nô tỳ thật sự không thể hầu hạ người.
Vi Song Nhi sợ hãi cầu xin.
- Không có chuyện gì đâu, mẫu thân sẽ không trách tội nàng.
Thanh âm ôn nhu, nhưng thân thể áp xuống lại rất nặng, Vi Song Nhi do dự một chút, chậm rãi buông lỏng thân thể ôm lấy Lục Thất, khoảnh khắc cùng Lục Thất hợp thành một thể, trong ánh mắt nàng mang chút hoảng sợ, có chút mất mát.
Sau một trận mây mưa điên cuồng, Vi Song Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ, hờn giận khéo léo từ chối Lục Thất tiếp tục âu yếm, vội vàng mặc quần áo cầm theo kim chỉ rời đi, Lục Thất sau một trận sung sướng liền lười nhác mặc quần áo, hắn hiều được tâm tình của Song Nhi, vì trong nhà quan lại quyền quý, con dâu sợ nhất là chọc giận mẹ chồng, huống chi Song Nhi hiện tại chỉ là một tiện thiếp.
Ra khỏi phòng cũng đã tới chính ngọ, Lục Thất sau khi suy nghĩ cẩn thận liền cưỡi ngựa ra khỏi thị trấn, thời gian của hắn vô cùng cấp bách, trước khi lên đường đến kinh thành phải an bài thỏa đáng chuyện ở nơi đây.
Tới hiệu thuốc Vọng Giang Bảo, sau khi dùng cơm trưa xong, Lục Thất mang theo Tiểu Vân, cùng cưỡi ngựa đi dạo quanh Phường giấy, mang theo Tiểu Vân chính là đề nghị của Tân Vận Nhi, Lục Thất hiểu được tâm tư của Tân Vận Nhi, ngày sau khi khai trương Phường giấy để sản xuất sẽ để Tiểu Vân cùng quản lý.
Từ Vọng Giang Bảo đến Phường giấy khoảng tám dặm, trên con đường ngắn ngủi này, Tiểu Vân thân hình nhỏ nhắn im lặng dựa vào vòm ngực của Lục Thất, lưu luyến không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp này, khiến cho Lục Thất không khỏi cảm thấy yêu thương sủng nịnh, tự nhiên muốn kéo dài khoảnh khắc này.
Ấn tượng của Lục Thất đối với Tiểu Vân chính là một cô gái nhanh nhẹn hoạt bát, có lẽ hắn đối với Tiểu Vân không có chữ yêu, nhưng một Tiểu Vân nhu thuận, trí tuệ, chịu khó và đức hạnh khiến cho Lục Thất rất ưa thích, có thể làm bạn với một cô gái xinh đẹp nhu thuận như thế này, Lục Thất cảm thấy mình thật may mắn.
Đã đi được nửa đoạn đường, Tiểu Vân rốt cuộc mở miệng dịu dàng nói:
- Công tử, trời nóng như vậy, sao người không nóng ạ?
Lục Thất ôn nhu nói:
- Vì ta tu luyện một loại khí công, cho nên thân thế khác với người thường, hàn thử bất xâm.
- Khí công? Công tử, người tu luyện khí công, thân thể không sợ rét lạnh, khốc nhiệt hay sao?
Tiểu Vân vặn nhẹ eo nhỏ, xoay người về phía sau ngạc nhiên hỏi.
- Cũng không hoàn toàn là vậy, loại khí công ta tu luyện có năng lực này.
Lục Thất giải thích qua loa.
- Công tử, người có thể dạy thiếp thân tu luyện loại khí công hàn thử bất xâm này được không?
Tiểu Vân kinh ngạc trong chốc lát liền nhỏ giọng thỉnh cầu.
Lục Thất sửng sốt, công pháp trong Trúc thư là bí mật bất truyền của Hành Vân tiên sư, hắn có thể bất tín truyền lại cho người ngoài sao, do dự trong chốc lát hắn chợt nhớ tới 'Quy xà đan thư' kia vốn là công pháp nam nữ song tu, đối với loại công pháp này có luyện hay không hắn vẫn còn do dự, nhưng yêu cầu của Tiểu Vân làm gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, hay cùng Tiểu Vân song tu thử xem, trong lòng hắn bỗng có khát vọng muốn luyện thử.
- Công tử, không cần phải khó xử, thiếp thân không muốn tu luyện nữa.
Nhìn thấy Lục Thất trầm mặc không nói, Tiểu Vân vội nhu thuận nói.
Lục Thất cười, ôn nhu nói:
- Ta không phải là khó xử, mà loại khí công ta tu luyện không phải ai cũng có thể luyện được, đối với thể chất căn cơ của người tu luyện có hạn chế, em muốn học ta có thể dạy, nhưng chưa chắc có thể luyện thành.
Tiểu Vân khẽ ồ một tiếng, cảm thấy thoải mái hơn, vui mừng nói:
- Đa tạ công tử cho thiếp thân cơ hội, sau khi tu luyện nếu không thành thiếp thân cũng cố chấp đâu.
Lục Thất khẽ cười nói:
- Chỉ mong thể chất của em có thể thích hợp với loại khí công này.
Tiểu Vân vui vẻ ừ một tiếng.
Kỳ thật không phải Lục Thất nói có lệ với Tiểu Vân, tu luyện Quy xà đan thư quả thật có hạn chế đối với thể chất, nam tử phải là thuần dương linh cốt, loại thuần dương linh cốt này chia thành tiên thiên và hậu thiên, đối với tiên thiên, từ nhỏ đã có thể luyện 'Quy tức đan đỉnh thuật', ngày hôm sau nhất định phải tu luyện khí thuật chí dương mới có thể đạt được cảnh giới nhất định, mới có thể chuyển qua tu luyện 'quy tức đan đỉnh thuật'
Mà Lục Thất trời sinh có thể chất chí dương, tu luyện thuần dương đạo cơ của công pháp trong Trúc thư, chính vì hắn có thể chất là chí dương, đan thư trong Bảo Châu mới có thể hiện ra, nếu không dù là ai có được viên Bảo Châu này cũng chỉ là một báu vật bình thường mà thôi.