Trời mới tờ mờ sáng, đội tàu lên đường, ngoài sự tham dự của Giang Âm Quân, tất cả Giang Âm Quân còn lại đều không có phát hiện gì. Đây là đặc điểm của thủy quân Giang Âm. Mỗi một đội tàu đều là tộc hệ quản lý. Năm ngàn thủy quân chia làm 4 thế lực, thành lũy rất rõ ràng.
Hơn nữa, giữa thủy quân và lục quân thậm chí còn tồn tại mâu thuẫn về lợi ích rất nhiều năm. Cho nên lục quân Giang Âm nếu không có chuyện gì sẽ không đặt chân vào phạm vi của bến tàu để tránh những gì không thoải mái xảy ra.
Lục Thất ở trên thuyền mới biết nhiều bí mật của Giang Âm Quân. Giang Âm Quân chính là một chỉnh thể gia tộc khổng lồ, Giang Âm Hầu là lão Đại nhưng. Nhưng lão Đại lại không hoàn toàn nắm tất cả Giang Âm Quân. Giang Âm Hầu chỉ là một lão Đại duy trì Giang Âm Quân không tiêu tan mà thôi.
Lần này xuất chinh bất ngờ, Thanh Văn cũng chủ động đi theo cùng với Lục Thất, Tiểu Thanh và Tân Cầm Nhi ở trong một nhà kho nhỏ. Vì là đi xuất chinh cho nên không khí trong khoang thuyền có hơi áp lực.
- Thanh Văn, ta nghe nói Giang Am Trương thị nổi dậy có liên quan đến Trương hoàng hậu, có thật không vậy?
Lục Thất bắt đầu đề tài nói.
- Là thật, năm đó Trương Thị chỉ là một gia tộc thương cổ. Địa vị cũng không thể ảnh hưởng đến quốc sự. Cũng vì dự kiến sau đó của Trương hoàng hậu mới khiến cho Trương Thị vùng lên.
Thanh Văn trả lời.
- Trương hoàng hậu dự kiến cái gì?
Tân Cầm Nhi tò mò hỏi, nàng tò mò chính là thương nghiệp.
- Trương hoàng hậu dự đoán Đường quốc sẽ mất đi Giang Bắc, cho nên liền đề nghị Giang Âm hầu tích trữ một lượng muối rất lớn. Giang Âm Hầu nghe theo liền mua một lượng muối rất lớn, sau đó Đường Quốc mất đi Giang Bắc vì thế Trương Thị nhờ vào số muối kia mà phát tài lớn và nhanh chóng mở rộng sang quân lực thủy lục.
Thanh Văn trả lời.
Tân Cầm Nhi gật đầu ồ lên một tiếng, Lục Thất cười nói:
- Cầm Nhi, đó cũng là cùng kiểu mua khế đất của nàng.
Tân Cầm Nhi lắc đầu nói:
- Thiếp là đánh bạc còn Trương hoàng hậu là dự đoán được, không giống nhau. Nhưng năm đó, Trương hoàng hậu có thể thuyết phục được Giang Âm Hầu mua muối cũng đã là một kỳ tích rồi.
- Không phải là kỳ tích, là tin tưởng. Trên thực tế Trương hoàng hậu sau khi thành lập thủy quân Giang Âm có 5 con thuyền cỡ trung và lớn lần đầu tiên rời bến đi Nam Dương kiếm được rất nhiều của cải. Sau khi Trương hoàng hậu biết được nhiều quốc gia biển đã thành lập được rất nhiều con đường buôn bán trên biển. Cùng với Đông Doanh, Tân La, Nam Dương thậm chí là Yến Quốc đều thông thương, nhất là thông thương với Yến Quốc, có thể thu hoạch được một lượng muối lớn. Giá muối hiện giờ của Đường quốc có thể không cao đó là công lao của Giang Âm Quân, nhưng lại là phúc của Trương hoàng hậu.
Thanh Văn ngưỡng mộ giải thích.
Lục Thất gật đầu hỏi:
- Vì sao Trương hoàng hậu biết buôn bán trên biển với các hải quốc lại mang đến giá trị lớn?
Thanh Văn chần chừ một chút rồi hạ giọng nói:
- Trương hoàng hậu khi tại thế từng nói, bà ta không phải là người của thời đại này, ý là sự thành công của bà ta khiến cho một thế gia bình thưởng nổi dậy, cũng không biết tự lượng sức mình, mưu toan của cải biến đổi vận mệnh của một quốc quốc gia. Bà ta nói, Đương kim hoàng thượng không phải kẻ ngốc, còn nói lịch sử toàn là lừa chỉ nói hươu nói vượn. Bà ta nói, Đương kim hoàng đế là một tên đàn ông vô tích sự.
Lục Thất kinh ngạc nhìn Thanh Văn, câu nói của Trương hoàng hậu kia cũng đủ dũng mãnh khiến người ta nghe xong tưởng là bị trúng tà đến tám phần.
- Thanh Văn, ta từng nghe Trương hoàng hậu nói Đường quốc sẽ bị Tống quốc tiêu diệt, nói một vị đại tướng của Triệu Khuông Dận sẽ cướp nôi Chu quốc.
Lục Thất chứng thực nói.
- Trương hoàng hậu có từng nói như vậy nhưng bà ta cũng từng nói vì sự nổi dậy của Trương thị, dựa vào việc bà ta là hoàng hậu của Đương kim hoàng thượng, cho nên ít nhiều đã cải biến hướng đi lịch sử. Bà ta nói, nếu như lịch sử là một chiếc xe đi thẳng, vậy thì sự xuất hiện của bà ta là một cú hích làm lệch hướng đi ban đầu của chiếc xe. Nhưng Trương hoàng hậu cũng nói, chỉ có điều cú hích này chỉ làm lệch quỹ đạo chệch một đoạn, sau này nó vẫn sẽ đi đúng hướng của nó. Bà ta nói, có lẽ Tống quốc sẽ không xuất hiện, cũng có thể xuất hiện muộn một chút.
Thanh Văn trả lời.
Lục Thất nghe xong như thoáng suy nghĩ, lại nghe Thanh Văn nói:
- Lúc lâm chung Trương hoàng hậu từng nói, bà ấy chỉ biết sẽ phát sinh Tống quốc Triệu Khuông Dẫn diệt Đường, nhưng không biết là sẽ diệt thế nào. Còn nói sau này đương kim hoàng đế sẽ trở thành quân vương mất nước, sẽ viết nên tuyệt từ lưu truyền thiên cổ. Nhưng Trương hoàng hậu chỉ nhớ một câu "Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu."
Trương hoàng hậu nói bà ấy sẽ vì từ đế thiên cổ mới ép người khác chiếm ngôi vị hoàng hậu, nhưng lại tự chịu quả đắng mình làm. Bà ấy không hối hận những gì mình đã làm, chỉ có điều không yên lòng về thái tử. Trước khi lâm chung, Trương hoàng hậu dặn dò thái tử, sau này đừng tranh giành, có tranh giành cũng vô dụng mà ngược lại sẽ làm mất tính mạng. Nếu không tranh giành sẽ bình an cả đời.
Thanh Văn dừng lại một chút, giọng điệu cảm thương.
Lục Thất gật đầu, Thanh Văn nhẹ nhàng nói:
- Lão gia, lời của Trương hoàng hậu, lão gia có tin không?
Lục Thất giật mình gật đầu nói:
- Ta tin, sự thật là, chỉ với thế lực to lớn của Giang Âm Quân không dễ để cho ta không tin.
Thanh Văn nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói:
- Tiếc là lời của Trương hoàng hậu nhớ được không nhiều, nếu không sẽ rất có ích cho lão gia.
Lục Thất hơi giật mình rồi lắc đầu nói:
- Không có ích gì đâu, biết rồi ngược lại sẽ là một kiểu nói dối. Trương hoàng hậu cũng từng nói, bánh xe lịch sử đã bị một cú hích của bà ta trật đi một đoạn, bây giờ ta tin rồi, ví dụ như trận chiến Thường Châu và việc tập kích Tô Châu bất ngờ như hiện nay có lẽ là cơ hội mà Trương hoàng hậu sáng tạo ra cho ta. Ta bây giờ, chỉ có thể nắm lấy thời cơ trước nay chưa từng có, ta đã không có đường lui nữa rồi.
Thanh Văn và Tân Cầm Nhi đều gật đầu, chỉ có Tiểu Thanh ở bên lặng nghe. Trái tim của nàng rất đơn thuần sẽ không có sự mâu thuẫn, nghe không hiểu nàng cũng không tò mò hỏi.
- Mọi người nói chuyện đi, ta đi gặp các tướng sĩ.
Lục Thất đứng lên nói, hắn tranh thủ thời gian để gần gũi với thuộc hạ nhiều hơn.
- Lão gia, nếu cướp huyện Ngô thành công như vậy chọn võ quan địa phương đảm nhận, trước khi đi tốt nhất là gặp Ngư tướng quân một chút, vậy sẽ giảm được khả năng phản bội.
Tân Cầm Nhi dịu dàng nói.
Lục Thất giật mình, suy nghĩ một chút rồi gật đầu ra ngoài. Hắn biết, Tân Cầm Nhi nói có lý, trong con mắt của tướng đầu hàng dám phản bội là rất ít. Nhưng nếu thả ra ngoài thì rất khó nói, nếu võ quan đảm nhiệm biết Ngư Hoa Hiên cũng đầu hàng rồi thì cũng sẽ không dễ dàng phản bội.
Gần đến buổi trưa, đội tàu ra cửa sông một cách thuận lợi. Ở trên biển, các tướng sĩ lần lượt ra ngoài hít thở không khí. Lục Thất, Tiểu Thanh và Tân Cầm Nhi lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng đương nhiên là rất ngạc nhiên và thích thú.
Lúc này, các tướng sĩ mới biết là phải đổ bộ vào huyện Hoa Đình giả mạo là viện quân nhận lệnh đánh vào kinh thành của Việt quốc, bất ngờ tập kích Tô Châu một cách lộ liễu để cướp huyện Ngô phủ trị Tô Châu. Từ sau khi có huyện Ngô, lại đổi phương pháp đổi tướng sang cướp Tô Châu.
Các tướng sĩ nghe xong đa số là vẻ mặt hưng phấn, có 3 nguyên nhân. Một là rất nhiều tướng sĩ có nhà ở Tô Châu. Hai là có thể một lần nữa lấy lại được địa vị võ quan thậm chí còn có được nhiều hơn thế nữa. Ba là những người có tâm lý u ám, một khi làm lính tốt đầu hàng sẽ hi vọng có càng nhiều người giống mình.
Đổ bộ vào huyện Hoa Đình là một trong hai khó khăn nhất, chủ yếu là sợ bị cơ sở ngầm của quân Việt phát hiện ra được. Vì sao Lục Thất lại cho rằng lúc này là cơ hội tập kích bất ngờ, chính là vì hành động lúc đó họ không đề phòng và quân Việt chủ lực bị kiềm chế tại tiền tuyến. Nhưng kế tập kích bất ngờ của hắn là hoàn toàn mù quáng, căn bản là không hiểu hết tình hình hiện tại của Tô Châu. Cũng chính là không có cách nào lấy được tin tình báo đúng lúc.
Trên thực tế hắn đang đánh cuộc, nếu thắng hắn có thể có được Tô Châu, nếu bị kẻ thù phát hiện ra ý đồ. Vậy thì hắn chỉ có thể liên tục chiến đấu ở các chiến trường và bỏ chạy khỏi huyện Vô Tích, qua khe hở của hai quân để về Thường Châu. Cũng vì có được thu hoạch lớn cho nên hắn mới bằng lòng đánh cuộc.
Vốn tưởng rằng việc đổ bộ sẽ gặp phải ngư dẫn nhưng không ngờ sau khi quân doanh của Trương Hồng Ba đổ bộ lại không gặp một bóng người. Điều này vô cùng lạ thường, sau khi Lục Thất có tin báo đã cẩn thận lựa chọn. Đại quân của hắn hiện tại đang ở trên thuyền lớn, có thể tiến thoái tự nhiên nhưng một khi đã dùng thuyển nhỏ để đổ bộ, nếu hắn gặp phải phục binh thì sẽ không thể trở về được nữa.
- Lão gia, binh quý thần tốc, nếu đã đánh cuộc thì đừng do dự cùng lắm thì tha cho năm ngàn quân của chúng ta. Nếu do dự, một khi thuyền biển bị phát hiện sẽ lộ lai lịch của đại quân.
Tân Cầm Nhi ở bên nhỏ giọng thức tỉnh Lục Thất.
Lục Thất lập tức hiểu ra hạ lệnh đổ bộ.