Quyển 5 - Chương 57: Đến Nguyên Châu

Kiêu Phong

Hải Phong Nhi 15-02-2024 19:24:13

Lục Thiên Minh đi rồi, Lục Thất càng yên tâm hơn về Tấn quốc. Hắn đoán chiến tranh giữa Chu quốc và Hán quốc trong hai tháng sẽ không thể chấm dứt được. Nếu Hán quốc từ chối đầu hàng Tấn quốc hoặc không đủ tin tưởng Tấn quốc hoặc là một nhân vật không đủ lòng cam chịu. Nếu là người sau, vậy chắc chắn sẽ ngoan cường mà đối địch với Chu quốc. Hai ngày sau, Lục Thất đã dẫn quân đến Nguyên Châu. Hắn đã sai người đi gặp thông báo với Tiết Độ Sứ Thông Viễn Quân Vương Ngạn Thăng. Người được cử đi về nói, Vương Ngạn Thăng hiện giờ ở Vị Châu tuần quân. Trả lời sau khi quân đến Thạch Châu, có thể trú đóng ở cửa bắc ngoại thành huyện Bình Cao Nguyên Châu, đóng quân hai bên bờ sông Hồ Lô. Lục Thấy theo thám báo hồi báo dẫn quân đến huyện Bình Cao thuộc châu trịcủa Nguyên Châu, đóng quân cách thị trấn Bình Cao khoảng nửa dặm. Nguyên Châu có ba huyện thuộc quản hạt, huyện Bình Cao, huyện Tiêu Quan và huyện Bình Lương. Vừa mới đóng quân, đã có huyện lệnh Bình Cao đến cầu kiến. Lục Thất cho người vào, huyện lệnh Bình Cao vào soái trướng. Lục Thất nhìn đó là một vị trên 30 tuổi khuôn mặt gầy gò, mặc quan y màu xanh. - Hạ quan huyện lệnh huyện Bình Cao Lý Chí Đức bái kiến Thị lang đại nhân. Huyện lệnh huyện Bình Cao cung kính bái kiến Lục Thất. Lục Thất là Thị lang Bộ Binh thuộc quan Lục Bộ của triều đình. - Lý đại nhân mời ngồi. Lục Thất bình thản nói, có cân vệ dưa ghế dựa, huyện lệnh Bình Cao cung kính ngồi xuống. - Lý đại nhân đến đây có chuyện gì không? Lục Thất hỏi. - Khởi bẩm Thị lang đại nhân, hạ quan và Thứ sử đại nhân nghe nói Thị lang đại nhân đến Nguyên Châu vì thế đến mời đại nhân. Thứ sử đại nhân muốn tẩy trần cho đại nhân ạ. Huyện lệnh Bình Cao cung kính nói. - Ồ, cảm ơn ý tốt của hai vị đại nhân, nhưng ta đến Nguyên Châu là vì việc quân, thực sự không phải đến Nguyên Châu để nhậm chức cho nên không cần đón gió gì đâu. Lục Thất bình thản nói. Huyện lệnh Bình Cao ngẩn người ra. Bị Lục Thất từ chối khiến ông ta bất ngờ, đành phải nói: - Đại nhân đi đường vất vả, nghỉ ngơi trong thành sẽ tốt. Lục Thất mỉm cười nói: - Nếu trong thành có thể chứa được 2 vạn tướng sĩ nghỉ ngơi, ta sẽ vào thành. Chỉ sợ không có nhiều phòng trống như vậy. Huyện lệnh Cao Bình ngạc nhiên, Lục Thất lại bình thản nói: - Thịnh tình của Lý đại nhân và Thứ sử đại nhân ta xin lĩnh. Mà ta cũng có chuyện muốn mời Lý đại nhân trợ giúp một chút. Huyện lệnh Bình Cao cả kinh, cẩn thận nói: - Đại nhân mời nói. - Lý đại nhân không cần vội, con người ta không ức hiếp kẻ thật thà. Chuyện ta nói chính là ở Nguyên Châu này có thể mua được một ít dê béo mập cho các tướng sĩ ăn không? Lục Thất bình thản nói. Sắc mặt của huyện lệnh Bình Cao thay đổi, liền thi lễ nói: - Khởi bẩm đại nhân, tuy Nguyên Châu tiếp giáp với Hạ quốc nhưng dê béo lại hiếm vô cùng. Nguyên Châu cũng không phải là nơi giàu có, nhân khẩu chỉ đến 7 vạn, chính trong thành huyện Bình Cao cũng chỉ có đến 5 ngàn người mà thôi. Lục Thất gật đầu, trước đó đương nhiên là hắn đã biết Nguyên Châu là một nơi nghèo khó, chủ yếu là đối địch với Hạ quốc khiến cho nhân khẩu của Nguyên Châu giảm sút. Thương lộ không thông, thu hoạch vùng tây bắc mấy năm nay cũng không được tốt. Đúng là Lục Thất thiếu gạo để ăn, nhiều tướng sĩ trong quân là hàng tướng Hạ quốc đã quen ăn gạo, bởi vậy khiến các tướng sĩ không quen. Hơn nữa, không ăn thịt sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến thể lực của các tướng sĩ. Lục Thất vẫn luôn giáo huấn quân rất nghiêm, cho nên thức ăn phải mang theo, từ Thạch Châu đến không thể nuôi thêm đàn cừu. Nếu là mùa đông có thể mang theo thịt đông rồi. - Lý đại nhân, chuyện dê béo ông hãy giúp tôi mua một chút, có thể mua được bao nhiêu thì mua, nhưng cũng đừng cố ý nâng giá lên là được. Lục Thất bình thản nói. - Vâng , hạ quan sẽ cố hết sức. Huyện lệnh Bình Cao trả lời. - Được, làm phiền rồi. Nếu đại nhân không có chuyện gì khác, vậy hãy về đi thay ta gửi lời hỏi thăm đến Thứ sử đại nhân. Đợi có thời gian ta sẽ đến thăm ông ấy. Lục Thất bình thản đáp. - Vâng, hạ quan cáo lui. Huyện lệnh Bình Cao đứng dậy thi lễ nói. Huyện lệnh Bình Cao đi rồi, Lục Thất như thoáng suy nghĩ điều gì đó. Tiểu Điệp đỡ Lục Thất dậy hỏi: - Sao vậy? - Ồ, ta cảm thấy, huyện lệnh Cao Bình đến gặp ta không biết là muốn do thám điều gì? Lục Thất nhẹ nhàng nói. - Thất lang là đại nhân, ông ta là tiểu quan đương nhiên không có chuyện gì thì đến hỏi thăm thôi mà. Tiểu Điệp dịu dàng nói. Lục Thất gật đầu, rồi dường như xực nhớ ra điều gì, hắn dặn dò cận vệ một chút. Cận vệ ra ngoài thi hành, Tiểu Điệp ngạc nhiên nói: - Thất lang, chàng tìm những hàng tốt quen thuộc vùng này, lẽ nào muốn đột kích Hạ quốc sao? Lục Thất nhìn Tiểu Điệp một cái rồi mỉm cười nói: - Mười vạn quân Chu đều đại bại quay về, ta sẽ chủ động đi đột kích Hạ quốc. - Thiếp thấy chàng đi đột kích Tuy Chau cũng chiếm được Ngân Châu rồi. Tiểu Điệp dịu dàng nói. Lục Thất lắc đầu: - Không giống nhau, ở Thạch Châu ta có Hoàng Hà hiểm yếu lại hợp lực với Chiết thị cho nên mới có được Ngân Châu. Tập kích Tuy Châu, ở Nguyên Châu không thành được, ta chỉ có 2 ngàn kỵ binh. Nếu xuất Tiêu quan đi nhập chiến Linh Châu căn bản sẽ trở thành bia ngắm của người Đảng Hạng. Người Đảng Hạng ở ngoài Tiêu Quan đều có một lượng binh lớn, tính cơ động đủ để kéo chết bộ binh. Giống như chiến sự Ngân Châu, 3 ngàn kỵ binh đấu với 10 vạn bộ binh, thua thiệt là 10 vạn bộ binh. Tiểu Điệp gật đầu nói: - Nếu là Chu hoàng đế để chàng chiếm Linh Châu vậy chàng ứng đối thế nào? - Nếu để ta đi, ta chỉ có thể kháng lệnh. Nhưng Chu hoàng đế sẽ không để ta đi chiếm Linh Châu đâu. Mười vạn quân đều đại bại, Chu hoàng đế muốn hại ta, cũng sẽ không ra cái lệnh ngu xuẩn đó. Nếu đổi lại là Lý Quốc Chủ vậy sẽ phát sinh rồi. Lục Thất cười nhạt nói. Tiểu Điệp gật đầu nói: - Nhưng chàng không thể khinh thường được. Chàng nghĩ xem Chu hoàng đế vì sao phải điều chàng đến Nguyên Châu? Chính là ở lại Thạch Châu cũng có thể khống chế Hạ quốc, chỉ cần binh vào Tuy Châu là có thể đột kích Hoành Sơn, binh ép Hạ Châu. Lục Thất ngây người ra như thoáng suy nghĩ một lát rồi nói: - Nếu là bình thường, để cho ta trú ở Nguyên Châu mục đích chính là uy hiếp Hạ quốc không dám tiến quân Ba Thục. Nàng xem, Hạ quốc chiếm vùng Hà Hoàng. Lan Châu và Hội Châu cũng hoàn toàn có thể cướp được Vị Châu, tiến đến Tần Châu và Lũng Châu. Cái gọi là được voi đòi tiên đó là quân Hạ cũng có thể vào Thục chinh chiến. - Vậy không bình thường rồi? Tiểu Điệp nghe ra có chuyện xấu liền nói. - Nếu không bình thường có thể dể ta đến Thường Châu đối chiến với Hạ quốc. Nàng nghĩ, nếu Hạ quốc biết bọn họ phải chịu thiệt lớn ở Nguyên Châu thì họ có phát binh trả thù không? Lục Thất bình thản nói. Tiểu Điệp gật đầu: - Rất có thể, Nguyên Châu này không dễ phòng thủ rồi. - Nếu một vạn kỵ binh đã đến vậy chắc chắn sẽ rất khó đối phó. Lục Thất nói. - Ừ, không có nơi hiểm yếu có thể để cản kỵ binh, vậy chỉ có thể thủ theo thành. Thiếp thấy thị trấn Bình Cao có vẻ đổ nát hơn thị trấn Ly Thạch. Tiểu Điệp nói. - Dù đổ nát cũng có thể cản kỵ binh nhưng nếu quân Hạ độc ác mang đến 10 vạn quân lực, vậy thủ thành sẽ là tự tìm đường chết rồi. Lục Thất nói. - Đúng vậy, đại quân Hạ quốc bỏ thành Ngân Châu chạy hoàn toàn có thể đến Nguyên Châu. Tiểu Điệp nói. Lục Thất gật đầu nói: - Chu hoàng đế, đúng là cao minh không ngờ đem ta ra làm con mồi. - Nếu thế quân Hạ quốc thế lớn, chàng có lui binh không? Tiểu Điệp hỏi. Lục Thất mỉm cười nói: - Nếu mười vạn quân đến ta mà không chạy thì thành kẻ ngốc. Hơn nữa ta sẽ chạy về phía Ba Thục đi đánh đòn cảnh cáo quân Chu. - Nếu chàng chạy đến Ba Thục, vậy Vân thúc thúc ở Thạch Châu phải làm sao? Còn cả người thân ở huyện Thọ nữa. Tiểu Điệp hỏi. - Tiểu điệp, có lúc chỉ có thể đánh bạc. Cho dù ta bỏ chạy đến Ba Thục, Chu quốc chính là thiên tội, cũng không nên làm quá tuyệt. Vì thân ở phía nam tới, nhưng vạn bất đắc dĩ ta sẽ cố gắng không chạy đến Ba Thục. - Chàng nghĩ hồ đồ rồi, nếu chàng có thể bỏ quân lực ở đây vậy sao không thể chạy trốn. Tiểu Điệp oán trách nói. Lục Thất ngẩn người ra, rồi giật mình cười nói: - Lại ngốc rồi, ta có thể giả chết rời đi. - Chàng ấy à, không nỡ bỏ thu hoạch ở Tây Bắc mà. Tiểu Điệp dịu dàng nói. Lục Thất gật đầu nói: - Đúng là tiếc, tất cả ở Thạch Châu đều là ta tự mình có được. Còn ở Hấp Châu ta chỉ phân phó cơ bản không đích thân quản vào giáo huấn quân. Ở Thạch Châu, thì ngày nào ta cũng đến quân doanh đấy. Tiểu Điệp gật đầu dịu dàng nói: - Lần trước nghe nói, quân Chu chiếm toàn bộ Nhuận Châu. Huyện Kim Đàn và huyện Cú Dung đều bị quân Chu chiếm cả. Không biết quân Chu có làm khó các đạo sĩ Mao Sơn, phá hủy đạo quan không? - Sẽ không phá đâu, Triệu Khuông Dẫn xuất chinh Giang Nam. Ta nghe Thạch Trung Phi nói, Triệu Khuông Dẫn trị quân cẩn thận, lãnh quân bên ngoài không dung túng. Chu quốc xuất binh Giang Nam là muốn chiếm cứ, sở dĩ phải cố gắng không tạo thành thảm họa chiến tranh theo ta nghĩ Triệu Khuông Dẫn chắc chắn sẽ áp dụng an dân để trị ở Nhuận Châu. Lục Thất bình thản nói. - Chỉ mong là như vậy. Tiểu Điệp cầu nguyện.