[Quyển 2 – Chương 49] Hứng thú giết chóc
Ngay khi bầu không khí bên trong cung thành đang rất áp lực vì cái chết của Lục hoàng tử Tư Thừa Niệm, bầu trời u ám, tại Thiên Dương Quan cách đó ngàn dặm cũng đang kịch chiến, bụi đất cuồn cuộn.
Trên đỉnh núi cao nhất, bóng dáng nữ tử yểu điệu mảnh khảnh lắc lư như sắp đổ, chỉ là, bất kể cuồng phong vùi dập cỡ nào nàng vẫn không ngã xuống, ngược lại giống một u hồn sơn dã, lạnh lùng nhìn bụi đỏ bốc lên dưới chân núi, tiếng hét vang lên bốn phía, có gió cuốn đất đỏ mang theo mùi máu tươi lên.
Người phía sau nàng nhìn trận chiến gần như có thể nói là nghiêng hẳn về một bên dưới đó, gót sắt ngựa của Đỗ Lôi đã hoàn toàn bước vào trong Thiên Dương Quan, Chu Vân Sinh lại không nóng vội chút nào, chỉ trầm ngâm nói: "Tiểu tiểu thư, có thể bắt đầu chưa?"
Tây Lương Mạt nhìn người của Đỗ Lôi chạy như bay, thế như chẻ tra, một phần kỵ binh dẫn đầu đã vượt qua Thiên Dương Quan.
Nàng nheo mắt lại hết sức chăm chú nhìn chín ngàn kỵ binh một đường xuyên núi, nói nhỏ: "Ừ, chờ một lát nữa đi."
Chu Vân Sinh hơi nhăn mày: "Nhưng nếu còn đợi nữa chỉ sợ bọn chúng sẽ rời khỏi Thiên Dương Quan."
Tây Lương Mạt không chút để ý nói: "Ừ..."
Khoanh tay đứng, nàng chậm rãi nắm chặt nắm tay, bàn tay chậm rãi thấm mồ hôi.
Chu Vân Sinh nhìn dáng vẻ Tây Lương Mạt chỉ có thể kiềm chế bất an trong lòng mà im lặng.
Nhưng mắt thấy ngay cả Đỗ Lôi cũng dẫn người chạy ra khỏi Thiên Dương Quan, Chu Vân Sinh rất lo lắng, hắn bắt đầu hoài nghi tiểu tiểu thư có phải không hiểu chiến thuật hay không?
Chu Vân Sinh thật sự không thể nhịn được nữa, mở miệng: "Tiểu tiểu thư..."
Đúng lúc này, Tây Lương Mạt bỗng lạnh lùng nói: "Thu lưới!"
Chu Vân Sinh sửng sốt, ngược lại Túc Vệ ở bên thông minh hơn, hét lớn một tiếng: "Tuân lệnh!" Sau đó, hắn lập tức nhảy lên, thổi chiếc còi bằng xương trong tay.
"Ù ù ù —!
Tiếng còi sắc nhọn xuyên thẳng tới tận trời.
Vang lên cùng với tiếng còi còn có một loại tiếng động ù ù khác, giống như tiếng sấm vang lên ở chân trời.
"Ầm!"
Tiếng sấm cực lớn, gần như muốn phá vỡ màng nhĩ người ta, làm cho đàn ngựa đang chạy băng băng thoáng chốc đã quỳ chân trước xuống, rất nhiều kỵ binh phiên vương còn ở trên lưng ngựa, kinh ngạc quay đầu nhìn xem trên trời xảy ra chuyện gì bị ngựa đá bay ra ngoài.
Con đường nhỏ hẹp như vậy chỉ đủ cho ba con ngựa chạy song song, hơn nữa cường kỵ binh phiên vương nổi danh về tốc độ, ngựa Đại Uyên chạy cực nhanh, cho nên một khi có một con té ngã cản đường, người phía sau muốn lập tức dừng vó gần như là chuyện không thể nào.
Rất nhiều tuấn mã cứ thế giẫm đạp lên nhau, giẫm lên chính đồng bọn và chủ nhân của mình, rồi lại té ngã.
Tiếng kêu thê thảm và tiếng ngựa hí đau đớn thoáng chốc vang vọng khắp Thiên Dương Quan.
Mà đây chỉ là bắt đầu, những kỵ binh có vẻ may mắn hơn tránh thoát vụ giẫm đạp lại không tránh khỏi đá bay đầy trời, và cả...
"Không xong, đó là phích lịch lôi hỏa đạn!
"Cái gì? Lôi hỏa đạn?"
"A— Đó là đá tảng — là đá tảng!"
Nhóm kỵ binh hoảng sợ mở to mắt, nhìn đá đầy trời đang phủ xuống mình.
Tiếng động cực lớn kia thì ra là lôi hỏa đạn!
Dưới mệnh lệnh của Tây Lương Mạt, Túc Vệ thổi cái còi xương một lát, nhóm quỷ quân bộ chữ Đấu đầu tiên đồng loạt lấy ra lôi hỏa đạn đập về phía mỏm đá, lôi hỏa đạn chạm vào vách núi sẽ sinh ra xung lực rất lớn, mà vách núi này vốn vì địa chấn mà không chắc chắn lắm, bị va đập mạnh sẽ rơi xuống vô số đá to đá nhỏ.
"Ầm ầm!"
Thoát được ngựa giẫm đạp lại chưa chắc thoát được đá vụn oanh kích.
"A ——!"
"Chạy mau ——!"
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên lại bị tiếng nổ và tiếng núi đá nứt vùi lấp.
Đỗ Lôi vừa mới dẫn mấy trăm quân tiên phong của mình chạy ra khỏi Thiên Dương Quan, trong một giây lao ra khỏi Thiên Dương Quan, trong lòng hắn thả lỏng, ngay cả khi chém giết kẻ địch ngăn cản mình hắn nhìn có vẻ vũ dũng nhưng vẫn luôn băn khoăn tình hình vừa rồi, dù sao toàn quân đi qua Thiên Dương Quan hẹp như vậy, nếu đối phương dùng kế, chờ bọn họ tới đây để hạ sát thủ, cho dù có thể vượt qua Thiên Dương Quan thì vẫn tổn hại ít nhất mấy trăm người.
Nhưng nay đã qua Thiên Dương Quan, chứng tỏ kẻ chỉ huy tác chiến thật sự chỉ là một bao cỏ không hiểu chút chiến thuật nào!
Đỗ Lôi không nhịn được cười ha hả, nhìn phía trước rồi bỗng dừng lại, thấy đám Samuel không hề vội vàng chạy trốn, hắn vung kiếm trong tay lên, lạnh giọng quát: "Giết, tiêu diệt hết đám tay sai của Cửu Thiên Tuế!"
Lời còn chưa dứt hắn đột nhiên lại nghe thấy tiếng sấm rất lớn từ bầu trời phía sau, đám Đỗ Lôi giật mình quay người lại, vừa lúc trông thấy vô số đá vụn đang trút xuống như mưa, đập thuộc hạ và đồng bọn không kịp né tránh của mình thành thịt nát, óc văng tung tóe, tứ chi rụng rời, máu tanh bắn khắp nơi!
Còn có vài cục đá to như hòn núi nhỏ rơi xuống, chẳng bao lâu sau đã lấp kín đường chạy trốn khỏi nhất tuyến thiên của hầu hết cường kỵ binh, chỉ còn lại mấy trăm cường kỵ binh phiên vương đã rời khỏi đó là hoàng sợ nhìn tất cả xảy ra trước mặt, nghe tiếng hét thảm thiết của đồng bọn mình phía sau hòn đá lớn vang vọng tận chân trời.
"A... Chân của ta!"
"Cứu mạng!"
"A ——!"
"Tướng quân, chúng ta phải đi cứu!" Giáo úy áo đen không nhịn được lớn tiếng nói.
Nhưng giáo úy áo xanh lại hừ lạnh một tiếng: "Cứu? Cứu thế nào?"
Con ngựa của đám Đỗ Lôi cũng vì tiếng nổ mạnh và tiếng hét đáng sợ không phải của con người phía sau dọa sợ mà không ngừng lùi về sau.
Đỗ Lôi nhìn bức tường đá đã xếp lên rất cao, lần đầu tiên hoang mang đến thế, trong lòng hoàn toàn rét lạnh, dù ngu ngốc cỡ nào cũng hiểu, bọn họ trúng kế!
Phía trong nhất tuyến thiên vẫn không ngừng có đá rơi xuống, tiếng lôi hỏa đạn nổ mạnh như sét đánh, máu đỏ sậm chậm rãi luồn qua khe đá chảy ra, ánh vào mắt rất đáng sợ.
Cứu?
Trừ khi chính mình cũng muốn chịu chết theo!
Không cứu?
Trong đó đều là huynh đệ của mình, còn có người của Tấn Ninh Và Đông Dương Vương, bằng mấy trăm người còn sót lại hiện nay làm sao có thể chống lại kinh đô đại doanh?
Huống hồ cho dù mình có may mắn chạy thoát, tổn thất nhiều người thế này, chẳng những đắc tội Tấn Ninh Vương và Đông Dương Vương, ngay cả Tấn Bắc Vương cũng không tha cho hắn!
Ngay trong khi Đỗ Lôi đang do dự, đấu tranh tư tưởng, thời gian trôi qua từng giây, tiếng nổ mạnh nguy hiểm bên trong đã dần lắng lại, đá cũng rơi thưa dần, theo đó tiếng kêu rên thảm thiết cũng nhỏ xuống.
Giáo úy áo đen không thể nhịn được nữa, bỗng cắn răng nói: "Tướng quân, nơi đó là huynh đệ của chúng ta, không thể không cứu, huống hồ nhất tuyến thiên tuy dài nhưng hẹp, nói không chừng còn rất nhiều người của chúng ta còn ở bên ngoài chưa tiến vào, nay chúng ta chạy thoát cũng có kết quả gì tốt?"
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Đỗ Lôi cắn răng, bất kể thế nào cũng phải thử một lần mới biết tất cả có cơ hội chuyển biến hay không!
Hắn lạnh lùng nói: "Quân tiên phong, lập tức phái người của phi tỏa đội đi xem tình hình!"
Phi tỏa đội chính là đội quân tiên phong đầu tiên dùng móc sắt bay lên vách núi chém giết đám người đánh lén. Tuy hình tình lúc này trong nhất tuyến thiên nguy hiểm vạn phần, tiểu đội trưởng Lục Dã của phi tỏa đội vẫn cắn răng hô một tiếng: "Các huynh đệ, theo ta, lên!"
Dứt lời, hắn lập tức dẫn thành viên phi tỏa đội dùng cung nỏ bắn về phía vách núi, đồng thời đề khí phi thân lên trên vách núi xem xét tình hình bên trong.
Lục Dã dẫn người bò lên trên phiến đá lớn, hoàn toàn kinh sợ trước cảnh tượng máu me tàn ác trước mắt, toàn thân run rẩy, hắn cũng từng lên chiến trường cùng Đỗ Lôi, nhìn thấy không biết bao nhiêu cảnh chết người, nhưng cảnh tượng máu tanh trước mặt và mức độ đáng sợ của nó vẫn làm cho hắn không chịu nổi, trong bụng cuồn cuộn bốc lên.
Đoạn tay đoạn chân gãy rời, máu thịt lẫn lộn, đó là một địa ngục máu thịt được tạo ra từ đá vụn và lôi hỏa đạn.
Phía trong nhất tuyến thiên rất giống bị một hòn ma thạch địa ngục cực lớn nghiền qua, đoạn tay đoạn chân đã là bình thường nhất, trên tảng đá nơi nơi là miếng thịt, dạ dày, mảnh óc, còn có vài người sống nhưng lục phủ ngũ tảng đang chảy ra ngoài, vậy mà không hề hay biết, vẫn liều mạng chạy đi, chưa được hai bước đã giẫm lên chính ruột của mình ngã quỵ rồi không thấy đứng lên nữa, có người không biết chân mình đã đứt, hai mắt đăm đăm muốn chạy lại ngã xuống đất, mà vẫn sống chết chạy ra bên ngoài.
Có một vài hố đá đã bị máu thịt nhồi đầy.
Toàn bộ nhất tuyến thiên tràn ngập mùi thịt bị đốt cháy, máu tanh, thịt nát tươi mới, hỗn hợp với khói thuốc súng, mùi máu thịt bị đốt như mùi địa ngục bốc lên cùng cảnh tượng đáng sợ này làm cho không ít người trong phi tỏa đội của Lục Dã không nhịn nổi nôn mửa.
"Ọe ——!"
Lục Dã nhịn cảm giác buồn nôn, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ từ hàm răng siết chặt: "Súc sinh!"
Quá khiếp sợ và phẫn nộ khiến cho bọn họ không chú ý tới một cái bóng lặng lẽ bay từ trên trời xuống, nhẹ như một chiếc lá bị lôi hỏa đạn đánh rơi, thậm chí chỉ như một hạt bụi, tốc độ quá nhanh làm cho cái bóng như ẩn như hiện, gần như không ai thấy rõ, mang theo một hơi thở âm trầm kỳ lạ.
Nhưng đã có người chú ý tới động tĩnh khác thường giữa đầm lầy bằng máu và thịt kia.
"Đội trưởng, ngươi xem, đó là cái gì?!" Một thành viên phi tỏa đội chặn ngang Lục Dã đang định phi thân xuống báo cáo tình hình với Đỗ Lôi, ngón tay run run chỉ vào thứ gì đó đang mấp máy giữa tàn thi.
Lục Dã cũng nhìn sang, chỉ hơi nhăn mày: "Hẳn là huynh đệ của chúng ta may mắn còn sống sót."
"Không phải, đội trưởng, ngươi xem, cái kia... cái màu đỏ kia, đang khẽ mấp máy!" Giọng nói căng thẳng của đội viên kia thu hút sự chú ý của Lục Dã.
Lục Dã cũng nhìn kỹ lại, quả nhiên trông thấy không ít nơi lẽ ra tuyệt đối không còn sự sống đang phập phồng kỳ quái, loại phập phồng này không quá mạnh lại đáng sợ dị thường.
"Mấy thứ kia, rốt cuộc là..." Một đội viên bên cạnh Lục Dã đang định nói gì lại bỗng kêu thảm một tiếng, ngã xuống khỏi hòn đá lớn mà cậu ta đang đứng, rơi về phía vực sâu máu thịt lẫn lộn kia.
Lục Dã cũng giật mình, lập tức nằm xuống, vươn tay xuống túm được tay cậu ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cẩn thận một chút, sao lại vô dụng vậy, đứng cũng không vững!"
Lời còn chưa dứt, Lục Dã bỗng nghe bên cạnh liên tiếp vang lên tiếng hét hoảng sợ của đội viên mình, hắn kinh hãi nhìn quanh mới phát hiện người phía mình không biết vì sao liên tiếp ngã vào trong địa ngục đầy máu kia.
Hiện nay đã không còn hỏa lôi đạn nổ, nhưng đá vụn vẫn không ngừng rơi xuống, nay không cẩn thận ngã xuống chỉ sợ sẽ ngã mất nửa cái mạng.
Mà một đám binh lính phi tỏa đội của Lục Dã đều là tinh anh trong toàn quân được Đỗ Lôi cẩn thận chọn ra, có khinh công và nội lực trong người, nhiều người trượt chân một cách ký quái như thế làm cho Lục Dã thật sự không thể tin vào mắt mình, nhưng nếu nói có kẻ đánh lén thì dùng mắt thường để thấy lại hoàn toàn không có bóng người nào tứ chi lành lặn.
"Đội trưởng, có người... Không, có thứ gì đó đang kéo chân ta!" Đội viên được Lục Dã kéo tay hoảng sợ hét lên, thứ gì đó kéo hắn rất mạnh.
Lục Dã cũng có thể cảm nhận được lực mà tay mình thừa nhận ngày một lớn, hắn gần như sắp không kéo được đội viên của mình, hơn nữa nghe đội viên đó nói, mồ hôi lạnh trên đầu Lục Dã tuôn ra.
Thứ gì đó?
Thứ gì?
Ngay cả bóng quỷ cũng không thấy!
Hắn hoàn toàn không nhìn thấy ai, hơn nữa đội viên rơi xuống cũng không ngã chết, mà không biết bị cái gì kéo vào trong vũng máu.
Lục Dã chỉ có thể nhìn đội viên của mình hoảng sợ trợn trừng mắt, ban đầu còn có thể kêu lên, sau đó lại như bị bóp cổ, há to miệng không nói ra lời, không ngừng vung kiếm trên tay, nhưng vẫn bị thứ gì đó không nhìn thấy được kéo vào trong khoảng tối trong khe đá, sau đó không còn tiếng động nữa.
Mà trong lúc khiếp sợ, Lục Dã không còn kéo được đội viên kia, người kia kêu thảm một tiếng, tuyệt vọng ngã trên đất, sau đó cũng như những đội viên khác, giống như mọc chân trên lưng, ngã ngửa bị kéo đi, biến mất trong một đống tứ chi gãy rụng.
Phía trên vách đá vốn có hơn một trăm người, từng đám một ngã nhào biến mất, giống như chưa từng tồn tại.
Tiếng kêu rên của người và ngựa còn chưa tắt thở quanh quẩn trong biển máu thịt nát này, tăng thêm vài phần đáng sợ.
Lục Dã nằm bên trên tảng đá, toàn thân đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía địa ngục máu thịt nhất tuyến thiên.
Là quỷ à?
Nhất định là ác quỷ mới có thể tàn nhẫn và đáng sợ như thế!
Sự sợ hãi bắt lấy trái tim hắn, Lục Dã chậm rãi lùi về sau, mắt thấy sẽ lùi về bên kia, chỉ cần xoay người là có thể nhảy xuống chỗ những người may mắn còn sống sót, Lục Dã vừa thở ra một hơi, đang định phi thân thì bỗng cảm thấy cổ chân mình nặng trĩu.
Trong lòng hắn lạnh toát, hơi lạnh nháy mắt bò dọc từ dưới chân lên, hắn cắn chặt răng không dám quay đầu lại, vung kiếm chém về thứ gì đó đang quấn lấy chân mình, lại không hiểu vì sao mà tay mềm nhũn, kiếm sắt "keng" một tiếng rơi xuống đất.
Cuối cùng Lục Dã nhìn về phía chân mình theo bản năng, ngay sau đó, hắn trợn trừng mắt, một cái mặt tái nhợt, không, không có mặt, cái kia chỉ là một cái mồm, không biết từ khi nào đã tiến đến trước mặt hắn, Lục Dã cúi đầu vừa vặn đối diện ngay với nó, cũng không biết thứ kia đã dán tới phía sau Lục Dã bao lâu, gần như chạm vào mặt Lục Dã.
Lúc này, nó phát hiện Lục Dã cũng cúi đầu nhìn nó, nó nở nụ cười quỷ quái, cái miệng kia tét đến tận mang tai.
"A—!"
Trên tảng đá cực lớn kia lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người, làm cho những người may mắn sống sót phía bên kia vốn đã căng thẳng lại phải rùng mình một cái.
Giáo úy áo đen nuốt nước miếng, nhìn về phía tảng đá đã không còn một bóng người: "Tướng quân đại nhân, Lục Dã... Vừa rồi... không thấy nữa, có phải hắn nhìn thấy cái gì không?"
Mọi người đều trông thấy Lục Dã vốn định nhảy xuống với bọn họ, lại không hiểu sao đột nhiên ngã ngược lại phía bên kia tảng đá, ánh mắt hoảng sợ của Lục Dã làm cho người ta sợ hãi.
Rõ ràng giữa tháng mười khô hanh, nhưng dưới ánh mặt trời gay gắt tất cả những người may mắn được Đỗ Lôi dẫn ra ngoài đồng loạt đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ có thể nhìn vô số máu tươi chảy qua kẽ đá như dòng suối nhỏ lại không ai biết phía bên kia tảng đá xảy ra chuyện gì, cách một viên đá lại như địa ngục nhân gian cách trở.
"Hay là... chúng ta vào nhầm... lãnh địa ác quỷ?" Có người răng va vào nhau lập cập nói.
"Câm miệng!" Đôi mắt dài nhỏ của Đỗ Lôi bắn ra tia bạo ngược, tay giơ roi, kỵ binh kia gào lên, bị hắn quất từ trên ngựa ngã xuống đất.
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn kỵ binh xui xẻo kia, giống như đối phương chính là tử địch của mình: "Ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ, dao động lòng quân, chết!"
Chúng kỵ binh im lặng, Đỗ Lôi ngẩng đầu nhìn về phía hòn đá cực lớn kia, sau đó quay người lại nhìn về phía Samuel không biết đã ngồi xổm bên cạnh hòn đá từ bao giờ, vung tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giả thần giả quỷ sao có thể coi là hảo hán, lên, giết đám gian tặc này cho bản tướng quân, báo thù cho các huynh đệ của chúng ta!"
Hắn biết trong lòng mấy trăm kỵ binh còn lại của mình vô cùng sợ hãi, cần một mục tiêu để trút nỗi sợ và tức giận.
Huống hồ đối phương rõ ràng chỉ là một con mồi!
Samuel dẫn mấy chục người lười biếng ngồi trên tảng đá ven đường, hắn chê trời nóng, đã cởi khăn che mặt của mình xuống, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, mắt khép hờ, dáng vẻ như sắp ngủ đến nơi.
Giờ phút này, Samuel bỗng nghe thấy tiếng rống giận của Đỗ Lôi, hắn mới mở mắt ra, khẽ hừ một tiếng cực kỳ khinh miệt, ném kiếm trên tay xuống, rút một thanh loan đao tạo hình kỳ quái bên hông mình ra, đầu lưỡi liếm thân đao sáng như tuyết, nở nụ cười như dã thú chuẩn bị ăn thịt: "Ái chà, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi, đúng là làm cho người ta không thể chờ lâu hơn được nữa!"
Đỗ Lôi nhìn bộ dạng Samuel, lại nhìn về phía nhóm tàn binh bị người của mình đuổi giết "vô cùng thê thảm" phía sau Samuel, bọn họ giống như biến thành người khác, tuy vẫn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước nhưng đã đều ghét bỏ trường kiếm, từ bên hông rút loan đao ra.
Trên người những người đó mang một loại hơi thở quỷ mị, dưới ánh mặt trời mãnh liệt lại khiến người ta cảm thấy khí lạnh từng đợt thổi tới, hơi lạnh không giống nhân gian, thế cho nên bầu không khí có chút vặn vẹo.
Trong đôi mắt dài nhỏ của Đỗ Lôi hiện lên một tia kinh ngạc và bất an, hắn muốn tiêu trừ cảm giác bất an làm cho người ta chán ghét này, lớn tiếng hạ lệnh: "Lên, giết hắn, không, dùng vó ngựa của chúng ta đạp nát đám gian tặc kia!"
Nhóm kỵ binh đã không thể nhịn hơn nữa, giơ kiếm chém về phía đám Samuel, bọn họ cần chứng minh đối thủ kỳ quái trước mặt đều là người, chắc chắn là người, dùng máu tươi của bọn chúng để rửa trôi nỗi sợ hãi của bọn họ!
Bởi khoảng cách giữa hai bên không xa, hơn nữa đám Samuel hoàn toàn không có ý định cưỡi ngựa đối kháng, chỉ lẳng lặng đứng trước mấy trăm kỵ binh, cho nên chỉ chốc lát sau Đỗ Lôi đã thúc kỵ binh tới, con ngựa cao lớn rất nhanh đã hung hăng đạp lên thân thể của đám Samuel.
Giáo úy áo đen kia đầu tiên vui vẻ, sau đó biến thành kinh ngạc, rồi bụi mù tan đi, dưới vó ngựa không một bóng người.
Người đâu?
Giáo úy áo đen đang định quay đầu kêu lên, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng cười quỷ dị: "Hì hì, ngươi đang tìm ta à?"
Giáo úy áo đen quay đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt xanh như biển của Samuel, hắn mở to mắt hoảng sợ: "Ngươi..."
Làm sao có thể có người có động tác nhanh như thế, cao lớn như Samuel mà không biết đã ngồi xổm trên ngựa của hắn từ bao giờ.
Mà cái đầu của giáo úy áo đen trong chớp mắt đó đã bay lên, mang theo dòng máu phụt ra, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là thân thể không đầu của mình vẫn ngồi trên lưng ngựa dần cách thật xa, giống như kỵ sĩ không đầu luyến tiếc con ngựa của mình.
Samuel thì lại nhẹ bẫng như ma ngồi phía sau một kỵ binh khác, giơ tay chém xuống, thanh loan đao dưới ánh mặt trời tỏa ra tia sáng chết chóc lạnh tận xương.
Những bóng đen này nhẹ nhàng đến mức hoàn toàn trái với lẽ thường xuất hiện, hoặc nên nói bay lượn trên lưng ngựa, không ngừng gặt đầu nhóm kỵ binh phiên vương.
Hơn mười cái đầu đồng thời bay lên, hoàn cảnh nhìn có vẻ đáng sợ, hầu hết bọn họ thậm chí không kịp kêu một tiếng. Đỗ Lôi nhung mã nhiều năm, lần đầu tiên rõ ràng cảm thấy bóng ma tử thần đang phủ lên đầu mình.
Cuối cùng hắn bỏ qua tất cả kiêu ngạo, hơi thở dồn dập điên cuồng gào lên với giáo úy áo xanh vẫn bảo vệ bên cạnh mình: "Đừng lo cho bọn họ nữa, ngươi chắn truy binh cho ta, chúng ta chạy!"
Giáo úy áo xanh kia vốn nghiêm mặt, nghe tiếng hắn quát liền quay sang, nở nụ cười kỳ lạ với hắn: "Tướng quân, ngươi đang bảo ta à?"
Khi Đỗ Lôi nhìn thấy gương mặt trắng trợt không có ngũ quan, chỉ có một cái miệng đầy máu cười toét tận mang tai, đồng tử co lại, giống như thoáng chốc bị phủ đầy sương giá, sau đó cũng phát ra tiếng hét chói tai như Lục Dã.
"A— a— a—!"
Tiếng kêu tràn ngập sợ hãi cắt ngang bầu trời, cũng xuyên vào tai người ở trong nhất tuyến thiên.
Một bóng người yểu điệu thu mũi kiếm, mũi chân điểm một cái nhảy ra khỏi hỗn chiến, như một con chim xinh đẹp đập cánh bay lên, nàng dừng trên một mỏm đá còn chưa sụp xuống, nhìn về phía một đường ra của nhất tuyến thiên.
Nhảy lên cùng nàng còn có vài bóng người màu đen và màu xám.
Túc Vệ nhìn về phía kia, không nhịn nổi xoa lỗ tai: "Chậc, Samuel và Bạch Khởi lại đang dọa người ta rồi, đúng là nhàm chán!"
Tây Lương Mạt không nói gì, chỉ thầm nghĩ trong lòng, đùa? Nên gọi là trò đùa tử thần thì thích hợp hơn.
"Ừ, Túc Vệ, lát nữa ngươi qua đó nói với bọn họ vừa phải thôi, nhớ kỹ, chúng ta là lính, không phải đồ tể!" Tây Lương Mạt bỗng thản nhiên nói.
Lính?
Đồ tể?
Hai cái này có gì khác nhau sao? Đều là người sát sinh cả!
Túc Vệ rất nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu, ôm quyền nói: "Vâng!" Sau đó hắn khoát tay, một sợi dây nhỏ gần như trong suốt dính lên vách núi, Túc Vệ cứ thế theo sợi dây bay về một lối ra khác của nhất tuyến thiên, đi nhắn mệnh lệnh của Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt nhìn sắc trời, sau đó cúi đầu nhìn đám kỵ binh phiên vương bị quỷ quân bao vây đang khổ chiến ở lối vào, không khỏi nhướng mày lâm vào trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Chu Vân Sinh nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt, trong mắt hiện lên vẻ kính nể, ngay cả hắn thường xuyên đối phó ngoại tộc xâm phạm, đã quen các loại chiến thuật cũng phải thừa nhận, Đỗ Lôi là một kẻ địch cẩn thận, chỉ sắp xếp đám Samuel dẫn người của bộ Binh làm ra vẻ khinh địch là không thể dụ hắn chạy vào nhất tuyến thiên không chút cố kỵ.
Trước khi tới đây Đỗ Lôi đã phái quân tiên phong tới tra xét địa hình của nhất tuyến thiên, đồng thời tra xét xem có người chạm vào đá hay không, sau khi xác nhận không có dấu vết bị người khác di chuyển hắn mới tương đối yên tâm.
Mà chín nghìn cường kỵ binh không thể nào đồng thời tiến vào nhất tuyến thiên rất hẹp này, khi Đỗ Lôi dẫn đầu mấy trăm người sắp ra khỏi nhất tuyết thiên vẫn còn hai ngàn người ở bên ngoài nhất tuyến thiên.
Cho nên lúc đó Tây Lương Mạt mới hạ lệnh cho Túc Vệ nổ tung vách núi đá, ngoại trừ dùng vô số đá rơi và vụ nổ giết chết kẻ địch, còn lợi dụng đá rơi chia đội hình hình rắn này làm ba đoạn.
Thân rắn không đầu chính là miếng thịt để người ta băm thôi!
Nay "đầu rắn", "thân rắn" đều cơ bản được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn "đuôi rắn" vẫn cố gắng chống cự.
Nhưng con sâu mất đầu này không đủ để gây sợ hãi.
Chu Vân Sinh không thể không bội phục thiếu nữ Tây Lương Mạt trước mặt, tốc độ trưởng thành nhanh kinh người, hoặc nên nói nàng nàng thiên phú về phương diện này, giỏi học hỏi, không lâu trước còn vì nóng vội mà vây bắt giáo hoàng Thiên Lý Giáo thất bại, đến trận chiến này đã tỉ mỉ tính toán, gần như có thể coi như một cuộc mai phục hoàn mỹ, tốc độ trưởng thành của nàng khiến lão thủ như hắn cũng phải kinh ngạc.
Chỉ là, hiện giờ nàng đang nghĩ gì?
Chu Vân Sinh chú ý thấy ánh mắt của nàng dừng trên những cường kỵ binh đang khổ chiến, sau đó, ánh mắt hắn cũng hướng về đám kỵ binh đang bị quỷ quân bao vây, tuy kỵ binh luôn có ưu thế tuyệt đối với bộ binh, chỉ trọng bộ binh mới có thể đối kháng kỵ binh, nhưng định luật này không thích hợp để dùng với quỷ quân.
Người bộ chữ Đấu của quỷ quân am hiểu phương thích chiến đấu nhẹ, nhanh, khéo, sức mạnh và tốc độ bạo phát trong cự ly ngắn làm cho nhóm kỵ binh thậm chí còn chưa kịp đụng tới bọn họ đã bị đá xuống ngựa, hoặc bị quỷ võng tơ nhện trên tay binh sĩ quỷ quân kéo xuống ngựa. Quỷ võng tơ nhện là tơ của con nhện quỷ ăn thịt người nhả ra khi đánh lén khách qua đường trú trong các pháo đài đá trong sa mạc, sợi tơ to như sợi chỉ, hơn nữa còn có đặc tính đuổi theo nhiệt độ cơ thể người, không sợ đao kiếm, chỉ sợ lửa.
Sau đó bị quỷ quân đời thứ nhất phát hiện trong lúc bọn họ đi trộm vàng bạc trong mộ vương sa mạc, con nhện bị bắt được mang về nuôi nhốt, lấy tơ nhện luyện chế ra quỷ võng tơ nhện.
Một quỷ quân tung quỷ võng tơ nhện ra tùy tiện có thể túm lấy cổ của năm, sáu kỵ binh, treo bọn họ lên.
Cho nên hai nghìn kỵ binh chống lại ba trăm người bộ Đấu của quỷ quân chỉ như một trò chơi, nhóm cường kỵ binh vốn nên khiến bộ binh sợ hãi trở thành thứ đồ chơi để quỷ quân thế hệ mới luyện tập lần đầu tiên giao thủ với quân chính quy, dù sao trước kia chỉ chiến quy mô nhỏ với người Hách Hách và Khuyển Nhung, chưa bao giờ giao thủ với quân chính quy quy mô lớn thế này. Đám quỷ quân trẻ tuổi vô cùng hưng phấn, những người trẻ tuổi này lớn lên trong sa mạc gian khổ, hung hãn hoang dã hơn lớp cha ông bọn họ nhiều, giống như dã thú chưa từng thấy máu, sau khi bị máu tươi kích thích, bộc phát ra dục vọng khát máu.
Nay đang như bầy dã thú non trẻ vây bắt, khiêu khích con mồi của mình trong lần đi săn đầu tiên, nhấp nháp sự hoảng sợ của đối phương, khi hứng thú thì tùy tiện cắt ngang cổ đối phương.
Giết chóc giống như một loại trò chơi.
Tây Lương Mạt lại bỗng cao giọng hạ lệnh: "Từ giờ trở đi, phải bắt sống tù binh, bắt sống chiến mã!"
Nhìn trong mắt bầy dã thú trẻ tuổi kia hiện lên không cam lòng và thèm khát, loan đao khát máu trong tay rục rịch, Tây Lương Mạt thản nhiên bổ sung một câu: "Ta muốn đầy đủ, tù binh sống, không thiếu tay thiếu chân, tóm được tù binh như vậy mới là có bản lĩnh thật sự!"
Quả nhiên, lời này vừa nói ra gợi lên tâm lý thi đua giữa đám quỷ quân, dập tắt ý đồ chặt đứt tay chân đối phương nhưng vẫn để cho sống của bọn họ.
Đám trẻ tuổi dùng hết các loại thủ đoạn ti tiện, bắt đầu thi xem ai có thể bắt sống nhiều con mồi hơn, hơn nữa còn khiến cho đối phương không có khả năng phản kháng.
Nhưng đồng thời, cũng kích dậy sự tức giận của nhóm kỵ binh, bọn họ lại bị coi thành con mồi trong cuộc chơi, thật sự không thể chấp nhận được, bọn họ đỏ mắt, sống chết chiến đến cùng như phát điên, giống như muốn đồng quy vu tận với đối phương.
Đối thủ lâm vào trạng thái như hổ điên làm cho quỷ quân bộ chữ Đấu như đối mặt với con nhím, con hổ, nhất thời không có chỗ để hạ thủ.
Tây Lương Mạt nhìn tình hình giằng co này, khóe môi lại nhếch lên nụ cười nhạt.
Chu Vân Sinh bỗng thoáng hiểu ra, đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy của hắn cũng hiện lên một tia cười: "Thế nào, đang thu sợi dây?"
Tây Lương Mạt khẽ gật đầu, không chút ngạc nhiên khi Chu Vân Sinh có thể hiểu được ý đồ của mình, dù sao hắn có kinh nghiệm thực chiến hơn nàng.
"Bọn họ giống một thanh đao, hoặc nên nói là mãnh thú non trẻ hung hãn, nhưng nếu để mặc thanh đao này cứ thế nhúng máu, dã thú quen thói tàn sát, thì sẽ có một ngày bọn họ mất đi lòng người, tổn thương chính mình, dễ dàng bị coi rẻ!" Tây Lương Mạt xa xăm nói, nàng thoáng dừng rồi nở nụ cười: "Huống hồ, bọn họ cũng phải học làm thế nào dùng phương pháp thích hợp hoàn thành yêu cầu của chủ tướng, đồng thời không làm bản thân bị thương."
Bộ chữ Đấu của nàng tuy cũng chủ ám sát, nhưng nàng không muốn bọn họ biến thành như nhóm sát thần Mị bộ và Tư Lễ Giám, từ đầu đến chân là một cỗ máy giết người.
Chu Vân Sinh vô cùng chấp nhận, mỉm cười nói: "Tiểu tiểu thư có lòng."
Lúc trước hắn tiếp xúc đạo lý đối nhân xử thế sớm hơn đồng bọn, hắn là người nổi bật trong số bọn họ, người lãnh đạo trực tiếp nhất, thế nhưng có một số việc lĩnh ngộ rồi hắn cũng không thể hiểu thay bọn họ.
Tuy tình hình rất khó giải quyết, nhưng bầy dã thú trẻ tuổi bộ Đấu của quỷ quân vẫn "nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ" bắt sống đám kỵ binh và ngựa chiến còn lại.
Một thống lĩnh tiểu đội trẻ tuổi của bộ Đấu thở hổn hển quỳ một gối trước mặt Tây Lương Mạt, trên gương mặt trẻ tuổi bình thường đầy kiêu ngạo: "Bẩm báo tiểu tiểu thư, ba phân đội bộ Đấu đã thuận lợi hoàn thành mệnh lệnh của ngài!"
Tây Lương Mạt nhìn đám cường kỵ binh phiên vương bị đánh cho mặt mũi bầm dầm nằm dưới đất, hoặc ôm bụng mặt mày tái mét, hoặc bị quỷ võng tơ nhện cuốn lấy còn sống chết giãy giụa, nàng cười khen ngợi: "Rất tốt, chúng ta nên đi hội hợp với bộ chữ Binh đi!"
"Vâng!"
Nhóm quỷ quân bộ chữ Đấu được khen ngợi đều nở nụ cười kiêu ngạo và hài lòng.
Khi Tây Lương Mạt đuổi tới Thiên Dương Quan thì tất cả đã chấm dứt, hơn một trăm con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ dính máu, mà chủ nhân của bọn chúng thì đã đầu lìa khỏi cổ nằm trên đất.
Chủ tướng Đỗ Lôi bị treo trên cây, bị lột áo, toàn thân chật vật đầy máu.
Tây Lương Mạt nhìn bộ dạng của hắn, hơi nhăn mày, thản nhiên hạ lệnh: "Thả hắn xuống cho ta."
Samuel và Bạch Khởi đang viết chữ chính (正) trên mặt đất để đếm xem ai chặt được nhiều đầu hơn, vốn thấy Tây Lương Mạt lại đây, đang định vui vẻ sát tới gần bẩm báo chiến tích của mình, nghe Tây Lương Mạt ra lệnh như vậy liền đi lên thả Đỗ Lôi xuống, sau khi buông xuống bọn họ mới phát hiện Đỗ Lôi đã ngất vì mất máu quá nhiều.
Bạch Khởi tiện tay lấy hồ lô trên lưng đổ nước vào đầu Đỗ Lôi đã hôn mê.
"Rào!" Đỗ Lôi vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn quanh một lượt, giống như bỗng nhớ tới tình cảnh của mình bây giờ, hắn trợn trừng đôi mắt nhỏ, trước hết nhìn thấy Bạch Khởi, nhổ một bãi nước bọt: "Gian tặc, bản tướng quân thật sự có mắt không tròng!"
Trên người Bạch Khởi còn mặc bộ trang phục giáo úy áo xanh quân Tấn Bắc, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Đỗ Lôi, không giận mà còn cười tủm tỉm lắc ngón trỏ của mình: "Tướng quân nói vậy sai rồi, vị giáo úy bên cạnh tướng quân đã xuống hoàng tuyền trước mấy ngày để chờ ngươi rồi, ta chỉ lột da mặt hắn xuống mà thôi."
Loại mặt nạ màu trắng quỷ dị này là một loại mặt nạ đặc chế của nhóm quỷ quân, dùng một loại dây đay trắng mềm mại ngâm trong thuốc có tác dụng gây ảo giác, ở một thời điểm nhất định có tác dụng mê hoặc và làm kẻ địch hoảng sợ.
Đỗ Lôi không phải đồ ngốc, lập tức hiểu ra, hắn ngẩn ra một lát rồi cúi đầu nở nụ cười: "Ha ha ha ha... rốt cuộc là... là bản tướng có mắt không tròng, người ra sống vào chết nhiều năm bên mình còn có thể nhận sai!"
"Đỗ tướng quân đừng tự coi nhẹ bản thân, ngài là đại tướng Tấn Bắc, chỉ theo sai chủ tử mà thôi." Giọng nói lạnh nhạt của Tây Lương Mạt vang lên phía sau Bạch Khởi.
Đỗ Lôi giương mắt nhìn lại, phía sau Bạch Khởi là một một thiếu niên tuấn mỹ, áo đen quần đen, mặt mày như vẽ, một đôi mắt to lại có vẻ âm trầm không hợp tuổi.
Hơi thở toàn thân...
"Ngươi là người lãnh binh của bọn họ?" Đỗ Lôi nheo mắt lại.
Tây Lương Mạt thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy."
Đỗ Lôi hỏi lại: "Lần phục kích lần này là ngươi bày ra?"
Tây Lương Mạt lại gật đầu: "Đúng vậy."
Đỗ Lôi nhìn Tây Lương Mạt một lúc, sau đó ngửa đầu cười lạnh: "Quả là một nhân tài, chỉ tiếc trăng sáng chiếu mương máng, người tài không được trọng dụng, vậy mà lại làm việc cho cẩu hoạn quan Cửu Thiên Tuế!"
Tây Lương Mạt lười giải thích cái gì với Đỗ Lôi, chỉ thản nhiên nói: "Tướng quân cảm thấy quân đội vốn phải đi biên quan trợ giúp lại ở lúc này được ba phiên vương dùng để bức cung sẽ không phải người tài không được trọng dụng? Hoặc nên nói là... phản quốc?"
Đỗ Lôi sửng sốt, sau đó cười lạnh một tiếng: "Cẩu tặc, các ngươi nói gì cũng được!"
Tây Lương Mạt nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Tướng quân có tình nguyện đầu phục dưới trướng Thiên Tuế gia không?"
Đỗ Lôi không chút suy nghĩ, lớn tiếng quát: "Nằm mơ, bản tướng quân tình nguyện máu tươi ba thước!"
Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nở nụ cười lạnh: "Thật không? Chuyện đó không do ngươi quyết định." ...
Dẫn mọi người đã thay xong quần áo kỵ binh phiên vương, Tây Lương mạt mặc một bộ giáo úy màu đen đứng phía trên sơn cốc, nhìn cảnh tượng máu me trong nhất tuyến thiên, khẽ thở dài một tiếng: "Nổ bằng hai ngọn núi bên cạnh đi, coi như làm mộ tập thể, tiễn nhóm kỵ binh này một đoạn đường rồi lại xuất phát."