[Quyển 2 – Chương 51]
"Lần này bản đại vương đến để giật tiền cướp sắc, tiền chính là ba mươi vạn đại quân của các ngươi, còn sắc thì...!" Tây Lương Mạt ngắm nghía gương mặt ngay trước mặt, lắc đầu: "Quên đi, ngươi còn không đẹp mắt bằng bản đại vương nữa!"
Nàng tiện tay dùng sức, lấy kiếm trên tay Tấn Bắc Vương đặt trên chính cổ hắn.
Tấn Bắc Vương được coi là mỹ nam tử, cũng là người trẻ tuổi nhất trong ba phiên vương, luôn có nhân duyên vô cùng tốt với nữ nhân. Tuy biết đối phương chỉ trêu đùa mình nhưng dáng vẻ ghét bỏ của Tây Lương Mạt lập tức làm cho hắn tức giận, bất đắc dĩ trên cổ còn thanh trường kiếm, hắn chỉ có thể cáu giận trừng mắt nhìn gương mặt quả thật xinh đẹp hơn mình, Tư Ninh Ngọc cười lạnh: "Người thông minh không nói tiếng lóng, các ngươi là người của Tư Lễ Giám hay Cẩm Y Vệ?"
Dứt lời, hắn cũng không quên châm chọc: "Nhìn gương mặt không ra nam không ra nữ của ngươi tám chín phần mười là công công của Tư Lễ Giám."
Tây Lương Mạt giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt hắn: "Chậc chậc, thiển cận, quê mùa. Thứ nhất, Tư Lễ Giám không phải hoàn toàn là công công, thứ hai, đã nói chúng ta tới để ăn cướp, liên quan gì tới Tư Lễ Giám hay Cẩm Y Vệ?"
Tư Ninh Ngọc nhìn nàng, cười khẩy một tiếng: "Thật không? Hừ!"
Tây Lương Mạt nở một nụ cười quỷ dị: "Mặc kệ có phải hay không, ngài không thấy ngài hỏi cái này hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì sao, đã đi qua địa bàn của bản đại vương thì ngài phải để lại tiền mua đường, hoặc là, ngay cả người cũng để lại nhé?"
Tấn Bắc Vương cười lạnh: "Được thôi, coi như ngươi không phải người của Cửu Thiên Tuế, xin hỏi vị đại vương này phải xưng hô thế nào?"
Tây Lương Mạt sờ cằm, à, chuyện này... nàng còn chưa nghĩ đến.
Bạch Khởi bỗng ghé tới, hưng phấn nói: "Đây là Tây Thiên Thác Tháp Thiên Vương của chúng ta!"
Ăn cướp mới tốt, bọn họ thích nhất ăn cướp, chuyện này làm cho đám Bạch Khởi nhớ tới thời gian tốt đẹp ở sa mạc đi cướp của đám kỵ binh Hách Hách hung hãn.
Tây Lương Mạt nhếch mày, Tây Thiên Thác Tháp Thiên Vương?
Khi ở sa mạc có phải Bạch Khởi nghe quá nhiều Tây Du Ký mà nàng kể lúc rảnh rỗi hay không? Nên nghiện rồi?
Nhưng nàng vẫn gật đầu: "Đúng, bản tôn là Tây Thiên Thác Tháp Thiên Vương!"
Tư Ninh Ngọc nhìn thiếu niên mỹ mạo dào dạt đắc ý trước mặt, khóe miệng không nhịn được giật giật, Tây Thiên Thác Tháp Thiên Vương? Đó là cái gì? Có điều nghe có vẻ cực kỳ vang dội!
"Được, Tây Thiên Thác Tháp Thiên Vương thì Tây Thiên Thác Tháp Thiên Vương, ngươi cảm thấy, chỉ bằng mấy trăm người của ngươi mà muốn cướp ba mươi vạn đại quân của bản vương và hai vị vương thúc khác, không phải quá mức tham lam à?"
Tây Lương Mạt nhướng mày: "Thế nào, có đầu lĩnh giặc như ngươi trong tay bản thiên vương, lẽ nào còn không thể uy hiếp đám giặc này à?"
Gân xanh trên gương mặt thanh tú của Tư Ninh Ngọc bật lên, trợn mắt với nàng: "Thứ vô liêm sỉ, bản vương tuyệt đối sẽ không để loại người như các ngươi uy hiếp, còn nữa, các ngươi mới là giặc!"
Tây Lương Mạt cười tủm tỉm nói: "Thật không? Thì ra Tấn Bắc Vương hiên ngang lẫm liệt như thế, thà chết không chịu khuất phục, đạo đức tốt, thật sự làm cho bản thiên vương cảm động đến rơi lệ đầy mặt, nhất định phải thành toàn cho khí thế của ngươi, vừa lúc bản đại vương và thuộc hạ đều rất ái mộ nam tử như ngài, trước khi ngài chết để chúng ta vui vẻ một phen đi!"
Dứt lời, nàng không nhìn gương mặt trắng bệch của Tư Ninh Ngọc, quay đầu nói với Bạch Khởi: "Nào nào, A Khởi, nghe nói ngươi có thiên phú dị bẩm, nhất định có thể khiến Vương gia sướng đến chết đi sống lại, sống lại tìm chết, để cho ngươi làm nhé!"
Bạch Khởi đóng giả làm thị vệ áo xanh giật giật khóe môi, ai oán trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt – tiểu tiểu thư, không chơi hố người ta vậy đâu!
Tây Lương Mạt lẳng lặng nhe răng cười – ngươi có đi không? Không thì để người khác thay ngươi!
Bạch Khởi vừa định lui về sau đã cảm thấy Túc Vệ đứng sau lưng hắn bỗng đá một cước, đá thẳng vào bắp đùi hắn, hắn không đề phòng bay thẳng tới chỗ Tư Ninh Ngọc.
Túc Vệ thầm dùng công phu truyền âm nhập mật lầu bầu sau lưng hắn – ngươi không vào địa ngục, ai vào địa ngục.
Bằng võ công của Bạch Khởi không phải không thể bứt người quay lại, nhưng hắn cảm giác được vô số ánh mắt lạnh lẽo sau lưng, Bạch Khởi cắn răng một cái, nhắm chặt hai mắt vồ về phía Tư Ninh Ngọc, còn Tây Lương Mạt thấy hắn thức thời cũng chủ động nhường vị trí để Bạch Khởi ôm được "mỹ nhân" về.
Tư Ninh Ngọc vốn không yên lòng, không ngờ đối phương nói nhào tới là nhào tới, hắn không tránh được, bị ôm vừa đúng, Tư Ninh Ngọc không hề có hứng thú làm tiểu thụ, lập tức sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, kêu lên thảm thiết: "A—!"
Bạch Khởi nằm trên người hắn cũng tái mét không còn giọt máu, nắm chặt tay để mình đừng có không nhịn được một quyền đánh gục đối phương.
Tây Lương mạt nhìn "một đôi" đáng thương trước mặt, chậm rãi nói: "Đúng rồi, Vương gia ngài chậm rãi hưởng thụ, lát nữa nơi này còn vài trăm người chờ thành toàn cho đạo đức tốt của ngài đấy!"
Tư Ninh Ngọc không thể nhịn nổi nữa: "Ngươi... ngươi... được được... Tây Thiên Thác cái gì Tháp Thiên Vương... ngươi để bản vương suy nghĩ một lát!"
Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi: "Bản thiên vương cho rằng Tấn Bắc Vương trời sinh thông minh, luôn có chỗ hơn người, vậy thì vừa hưởng thụ vừa suy nghĩ cũng được, dù sao phía sau còn không ít người, đợi được ngươi!"
Tư Ninh Ngọc nghe vậy sắc mặt lại xanh mét, qua lại vài lần giữa đỏ bừng và tái mét, thật sự không chịu nổi cảm giác ghê tởm bị một nam nhân đè trên người, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, cho dù bản vương đồng ý rút về Thục Địa, thì làm sao có thể cam đoan hai vị vương thúc cũng rút về?"
Tây Lương Mạt dùng kiếm nhấc cằm hắn, chậm rãi nói: "Vương gia, bản thiên vương nghĩ ngươi nhầm lẫn một điểm rồi, bản thiên vương không phải muốn các ngươi rút về lãnh địa, mà muốn ngươi dẫn ba phiên quân đồng loạt tới khai chiến ở biên cương Tây Địch!"
Tư Ninh Ngọc giật mình, trong mắt có vẻ do dự và hoang mang: "Chuyện này làm sao được, tuy bản vương phụng mệnh tới kinh thành tập kết, dẫn quân tới biên cảnh nghênh chiến đại quân Tây Địch, nhưng hai vị vương thúc không phải ngồi chơi, làm sao có thể giao binh quyền vào tay bản vương!"
Tây Lương Mạt khẽ nhếch khóe môi: "Lát nữa ngươi sẽ biết."
Dứt lời, nàng vô cùng tiếc nuối vỗ vỗ Bạch Khởi đang cứng nhắc nằm trên đùi Tư Ninh Ngọc: "Xem ra Tấn Bắc Vương đã bỏ qua sự cố chấp của hắn, ngươi đứng dậy đi, thật tiếc cho tư sắc của Tấn Bắc Vương chúng ta, chúng ta không được hưởng thụ!"
Lời còn chưa dứt, Bạch Khởi bật dậy như bị kim châm, mặt xanh mét lùi thẳng ra ngoài cửa.
Tư Ninh Ngọc cũng không phải đồ ngu, phát hiện ra vừa rồi mình bị đùa bỡn, hắn hung tợn trừng mắt với Tây Lương Mạt: "Ngươi đùa giỡn ta!"
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: "Thế nào? Hay là Tấn Bắc Vương muốn thật sự thể nghiệm cảm giác muốn sống muốn chết? Bản thiên vương không phải không thể thành toàn ngươi."
Khi Tây Lương Mạt nói chuyện, dáng vẻ mang theo một tia cười nhạt lại khiến Tư Ninh Ngọc bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Hắn nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của thiếu niên mặc áo đen mỹ mạo trước mặt, mơ hồ ngửi được mùi máu tanh trên người y.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau đã có người mặc trang phục binh lính Tấn Bắc vội vàng tiến vào, trên tay cầm hai cái hộp, vừa vào liền đi về phía thiếu niên mặc trang phục giáo úy màu đen kia, hai người nói: "Bẩm chủ tử, chúng ta đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đồ đã được mang đến."
Thiếu niên áo đen nhìn hai cái hộp gỗ, cười khen ngợi hai người kia: "Được, vất vả."
Dứt lời, thiếu niên áo đen cầm hai cái hộp đi tới nói với hắn: "Tấn Bắc Vương, bản thiên vương lần đầu gặp ngươi, coi như có duyên, bởi vậy đưa tặng một phần đại lễ, xin vui lòng nhận cho!"
Tư Ninh Ngọc nhìn hai cái hộp gỗ, trong lòng có dự cảm không tốt nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng, trừng mắt nhìn người đang cười đến kỳ lạ trước mặt: "Đừng tưởng các ngươi lấy ít vàng bạc châu báu là có thể mua chuộc bản vương!"
Tây Lương Mạt nhìn hắn, trào phúng nhếch khóe môi: "Đương nhiên rồi, Tấn Bắc Vương làm sao có thể bị những thứ tục vật đó mua chuộc được, bản thiên vương cũng sẽ không dùng tục vật đó để làm bẩn "đạo đức tốt" của ngài!"
Tư Ninh Ngọc nhìn hai cái hộp, cắn chặt răng vươn tay mở ra.
Nhưng mà, hắn không thể ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy vật thế này, đôi mắt dài nhỏ của hắn trợn to, lộ ra biểu cảm sợ hãi và không thể tin.
Trong hai cái hộp kia là hai cái đầu người đầm đìa máu, mà hai cái đầu đó đều thuộc về người hắn rất quen thuộc – Tấn Ninh Vương và Đông Dương Vương!
"Cạch!"
Tư Ninh Ngọc run tay không cầm vững, hai cái hộp lập tức đổ nghiêng, nhưng Túc Vệ nhanh tay lẹ mắt chụp tới, lập tức đỡ được cả hộp và đầu, tốc độ cực nhanh, thậm chí cả máu bên trong cũng không bắn ra một giọt.
Chỉ một tay công lực như vậy đã đủ khiến Tư Ninh Ngọc và đám mưu thần tham tướng Tấn Bắc cảm thấy trong lòng rét lạnh, Tấn Bắc đại doanh bọn họ tuy tự xưng có vô số cao thủ nhưng e rằng chỉ mình Đỗ Lôi tướng quân đã bị bắt là có công lực như vậy, vậy mà một đầu mục nho nhỏ của đối phương đã có bản lĩnh này, không biết công lực của thiếu niên áo đen cao đến đáng sợ thế nào, cho nên mới có thể hoàn toàn không đổi sắc khi nhìn hai cái đầu người.
Tây Lương Mạt không biết rằng bởi Túc Vệ lộ chút bản lĩnh mà địa vị của nàng trong cảm nhận của người Tấn Bắc đã tăng lên nhanh chóng, nàng chỉ cười cười sai Túc Vệ: "Tốt lắm, ngươi giữ cho vững hai phần đại lễ này, miễn cho Tấn Bắc Vương của chúng ta quá kích động lại làm rơi."
"Ngươi... Các ngươi rốt cuộc... rốt cuộc làm thế nào..." Tấn Bắc Vương Tư Ninh Ngọc cũng là một người thông minh, vừa rồi hắn luôn kéo dài thời gian để đợi nhóm binh lính ngoài trướng phát hiện tình hình khác thường ở trong sẽ chạy vào cứu giá, nhưng nay, sau khi nhìn thấy đầu của Tấn Ninh Vương và Đông Dương Vương, hắn gần như hoàn toàn tuyệt vọng.
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: "Rất đơn giản, trong số chín nghìn cường kỵ binh Đỗ Lôi tướng quân dẫn đầu chỉ còn lại hầu hết là kỵ binh Tấn Bắc của ngươi, sau đó bản thiên vương sai người dẫn đám kỵ binh của các ngươi tới dò hỏi quân doanh của Đông Dương Vương và Tấn Ninh Vương. Hai vị Vương gia nghe nói Tấn Bắc quân có chuyện quan trọng cầu kiến, sự tình liên quan trọng đại, bọn họ lại không thấy ba nghìn cường kỵ binh nhà mình, trong lòng đương nhiên lo lắng, chúng ta cũng rất thuận lợi gặp được Tấn Ninh Vương và Đông Dương Vương, giống như bây giờ, nhờ Đỗ Lôi tướng quân mở đường, ta rất thuận lợi gặp được Vương gia."
Tây Lương Mạt hơi dừng rồi lại mỉm cười nói: "Nay nhìn thấy đầu của hai vị Vương gia là biết Tấn Ninh Vương và Đông Dương Vương nhất định không hào phóng bằng Tấn Bắc Vương ngươi, cực kỳ keo kiệt, nếu bọn họ không muốn để tiền lại thì đành mời bọn họ để người lại, đây này, cái đầu này chính là tiền mua đường của bọn họ!"
Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ của Tây Lương Mạt lại như một tiếng sấm vang lên trên đầu người Tấn Bắc!
Đây... Đây rõ ràng là vu oan và uy hiếp trắng trợn!
Đầu tiên là kỵ binh Tấn Bắc xuất hiện trong đại doanh Tấn Ninh, Đông Dương, sau đó Tấn Ninh Vương và Đông Dương Vương bị giết hại, bị chặt đầu mang đi, người Tấn Ninh và Đông Dương không nghi ngờ Tấn Bắc mới là lạ!
Tây Lương Mạt cười cười, tiếp tục bâng quơ nói: "Tấn Bắc Vương, ngài xem, bản thiên vương cực kỳ lương thiện cho các ngươi cơ hội lựa chọn, thật đáng tiếc, chỉ có ngài là hào phóng chút, nếu người của bản đại vương để lại một phong thư trong đại doanh Tấn Ninh và Đông Dương, cảnh cáo người Tấn Ninh và Đông Dương phải nhanh chóng cùng Tấn Bắc các ngươi đầu nhập vào Cửu Thiên Tuế, thì ngươi đoán xem, sáng sớm mai sẽ xảy ra chuyện gì?"
Sẽ xảy ra chuyện gì?
Sẽ xảy ra một trận sống mái!
Người của đại doanh Tấn Ninh và Đông Dương sẽ coi Tấn Bắc là tử địch, cho dù đối phương đã không còn chủ soái nhưng vẫn còn phó soái, hai mươi vạn đại quân Tấn Ninh và Đông Dương dù là rắn mất đầu vẫn có thể vây khốn Tấn Bắc bọn họ trong một thời gian rất dài, đến lúc đó, cho dù hắn có thể chạy trốn ra ngoài, Tấn Bắc nhất định sẽ tổn thất thảm thiết, từ nay về sau kết thành kẻ thù truyền kiếp với Đông Dương và Tấn Ninh, không ngừng công phạt!
Không cần nói đến vào kinh ép Cửu Thiên Tuế để Thái Tử gia đăng cơ, chỉ ứng phó gió lửa nội chiến thôi đã trở tay không kịp!
Chỉ có Cửu Thiên Tuế là thắng lớn vụ này!
Tấn Bắc Vương đã hoàn toàn nói không ra lời, sắc mặt khi trắng khi xanh, giống y hệt như tất cả mưu thần tham tướng Tấn Bắc, hắn im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Tiểu cữu cữu của bản vương... Đỗ Lôi tướng quân rốt cuộc thế nào? Chín nghìn cường kỵ binh có phải đã tổn thất trong tay các ngươi không? Nay bọn họ còn bao nhiêu người?"
Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt của hắn rồi mới cảm thấy vừa lòng, nàng đang muốn hiệu quả làm đối phương kinh sợ thế này, nàng thản nhiên nói: "Đỗ Lôi tướng quân chỉ trúng nhiếp hồn thuật thôi, lát nữa sẽ không sao, hắn không phản bội Tấn Bắc các ngươi. Chỉ là, nhờ sự chí công vô tư của hắn nên để kỵ binh Tấn Bắc các ngươi tiên phong và áp hậu, thành ra cứu đám kỵ binh này một mạng, nay các ngươi còn lại cũng không ít, khoảng một ngàn năm trăm cường kỵ binh!"
Tư Ninh Ngọc trợn to mắt, vẻ mặt đau lòng: "Cái gì? Một nghìn năm trăm, đây còn là không ít?"
Túc Vệ cười lạnh: "Nếu không thì sao? Các ngươi muốn giống Tấn Ninh và Đông Dương, không còn lại một mống?"
Cuối cùng Ngọa tiên sinh không nhịn được: "Chuyện đó... rốt cuộc các ngươi làm sao làm được, rõ ràng ta đã phái người thăm dò..."
"Vừa rồi không phải Đỗ Lôi tướng quân đã nói hết tiền căn hậu quả à, thế nào? Không tin?" Tây Lương Mạt nhíu mày cười.
Người Tấn Bắc đồng loạt ngẩn ra, nhớ lại những lời Đỗ Lôi vừa nói, tưởng rằng lúc đó hắn thần trí mơ màng bị người ta khống chế mới nói vậy, ai ngờ là thật!
Chỉ bảy trăm người đối phó chín nghìn cường kỵ binh, chuyện này...
"Các ngươi thật sự không phải người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám à?" Tư Ninh Ngọc không nhịn được hỏi, tuy hắn căm tức nhưng vẫn muốn biết rốt cuộc mình đã thua trên tay ai.
Tây Lương Mật gật đầu, nhếch khóe môi: "Thật sự không phải!"
"Nhưng mà, bản vương chưa bao giờ nghe nói ngoại trừ Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám lại có người có năng lực đến thế, cho dù là Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám..." Tư Ninh Ngọc đột nhiên ngừng lại.
Người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ dù sao đều là nội vệ, thủ đoạn có cao minh tới đâu cũng chỉ có thuật nghiệp tấn công riêng của mình.
Tây Lương Mạt cười cười: "Ngươi có thể gọi chúng ta là quỷ quân!"
"Quỷ quân? Quỷ quân là cái gì?" Tư Ninh Ngọc hơi nhăn mày, tìm tòi từ này trong trí nhớ của mình.
Lời này vừa nói ra, những người khác còn chưa phản ứng lại, ngược lại Ngọa tiên sinh bỗng sửng sốt, sau đó trợn tròn mắt khó tin, run run vươn ngón tay: "Các ngươi nói, các ngươi là... các ngươi là... quỷ quân... quỷ quân Lam gia?"
Tư Ninh Ngọc kỳ quái nhìn Ngọa tiên sinh: "Lam gia nào..."
Nói đến phân nửa, hắn bỗng nhíu mày chần chừ nói: "Các ngươi nói đến Lam gia hơn hai mươi năm trước... Lam Đại nguyên soái?"
Ngọa tiên sinh kích động nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, lại nhìn người quỷ quân như bóng quỷ đứng phía sau bọn họ, thấy Tây Lương Mạt thản nhiên gật đầu.
Hắn lập tức kích động, đột nhiên quỳ phịch xuống đất: "Thì ra là quỷ quân của Lam Đại nguyên soái, đệ tử Ngọa Ngôn, tham kiếm thống lĩnh quỷ quân đại nhân!"
Tây Lương Mạt sửng sốt, nhìn thư sinh trung niên trước mặt: "Ngài là?"
Tư Ninh Ngọc nhìn mưu sĩ mình nể trọng nhất quỳ trước thiếu niên kia, bực bội nói: "Ngọa tiên sinh, sao ngài lại..."
Ngọa tiên sinh kích động ngắt lời Tư Ninh Ngọc: "Vương gia, ngài đừng trách tại hạ vô lễ, chỉ là quỷ quân này, nếu ngài chưa từng nghe nói thì các tướng quân thế hệ trước bên cạnh ngài có lẽ từng nghe qua – "cửa địa ngục đã mở, hỏi quân khi nào trở về ngô môn", cửa địa ngục mở, diêm vương muốn ngươi canh ba chết tuyệt đối không để đến canh năm. Năm đó quỷ quân là tư binh của Lam Đại nguyên soái hiệu lệnh binh mã thiên hạ, tất cả đều là người tài ba dị sĩ, năm đó phía tây khu trục Khuyển Nhung, phía bắc thu phục Hách Hách, phía nam tru sát Tây Địch, mỗi cuộc đại thắng đều có bóng dáng quỷ quân. Còn đệ tử, năm đó may mắn được bái sư làm đệ tử bí mật dưới trướng Francis tướng quân thuộc bộ chữ Đấu của quỷ quân, nhiều năm qua luôn tìm kiếm tung tích sư tôn, không ngờ khi còn sống còn có thể gặp lại quỷ quân!"
Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi nhíu mày, không ngờ tới đây còn gặp được cố nhân, cũng coi như có duyên phận.
Tấn Bắc Vương vừa nghe đệ nhất mưu sĩ của mình không ngừng khuyên bảo mình hợp tác với quỷ quân, sắc mặt vừa có vẻ rất đặc sắc.
— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia —
"Thiên Tuế gia, đám Lục Thừa Tướng đã bị dồn tới trên thành cung phía nam, ngài xem, tiếp theo chúng ta có cần trực tiếp..." Liên công công vội vàng từ bên ngoài Tu Hành Điện đi vào, ghé vào tai Bách Lý Thanh nhẹ giọng nói.
Bách Lý Thanh hé mở mắt, nhận lấy trà nóng mà cung nhân đang sợ đến run rẩy dâng lên, khẽ nhấp một ngụm: "Chỗ nha đầu thế nào rồi? Giờ là giờ nào?"
Liên công công gật cười gật đầu nói: "Vừa rồi có một con diều hâu bay tới chỗ Lý tướng quân, mang theo tin báo, phu nhân đã dẫn người quỷ quân thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nay đang chạy tới đại doanh của ba phiên vương."
Bách Lý Thanh dừng lại, mở đôi mắt hẹp dài âm mị, trong mắt có vẻ không vui: "Không phải khi đó bản tọa đã dặn, bảo nàng xong việc ở Thiên Dương Quan lập tức trở về à?"
Liên công công cười: "Thiên Tuế gia, phu nhân không phải nữ nhi tầm thường, sẽ không làm chuyện không nắm chắc."