Chương 119

Hoạn phi thiên hạ

Hoạn phi thiên hạ 16-11-2023 15:04:58

Chương thứ một trăm mười chín: Âm mưu. "Sư phụ, ngài dịu dàng chút được không, thịt đồ nhi sắp bị ngươi cắn rớt rồi." Tây Lương Mạt mềm giọng nói, dúi đầu vào cánh tay như đà điểu, nàng còn chưa nghĩ ra phải đối phó với yêu nghiệt phía sau thế nào. Bách Lý Thanh dài giọng nghe như ngạc nhiên lắm: "A... Ngươi còn biết đau cơ à, đúng là chuyện kỳ lạ đây." "À..." Tây Lương Mạt không rõ bị lời nói lúc chiều của Liên công công ảnh hưởng hay đầu óc vừa tỉnh còn mơ hồ, nhất thời không biết nói gì. Chính trong nháy mắt do dự này, trên vai lại nhói đau một cái, Tây Lương Mạt không nhịn được co vai: "Sư phụ, đồ nhi sai rồi được chưa!" Thật ra nếu nói đau cũng không phải đau, chỉ là đối phương dùng răng nanh sắc nhọn cọ ra vết máu cực nhỏ trên làn da, rồi lại thè lưỡi liếm, cảm giác vừa đau vừa tê vừa ngứa, như bôi mật trên miệng vết thương, cũng giống có côn trùng đang bò phía trên, thật sự làm người ta da đầu tê dại. Bách Lý Thanh chỉ "ừ" một tiếng rồi thỉnh thoảng lại liếm làn da non mềm và vết thương bị hắn cắn ra, giọng nói có điểm khó nắm bắt: "À, ngươi sai ở đâu?" Tây Lương Mạt biết yêu ma này đang ở phía sau há miệng, nhe răng chỉ chờ nàng nói, nếu nàng nói sai nhất định sẽ cắn một cái. Người kia không biết dùng biện pháp gì, hoặc đầu lưỡi làm từ loại độc gì, bị hắn cắn một cái khiến người ta... à... gân cốt tê dại! Tê từ đầu ngón chân tê lên, cảm giác này không dễ chịu đâu. Tây Lương Mạt hơi đỏ mặt, nàng do dự một lát rồi ngoan ngoãn nói: "Ừm, đồ nhi không nên đuổi Mị Lục và Mị Thất đi, dấn thân vào nguy hiểm, càng không nên cậy mạnh trực tiếp trở mặt với Tư Lưu Phong, nên hỏi ý sư phụ mới đúng." "Hết chưa?" Bách Lý Thanh thì thầm hỏi. Tây Lương Mạt có điểm không yên: "Rồi." Được rồi, ngài nể mặt ta hiếm khi nào ngoan như thế này, bỏ qua đi. Lời còn chưa dứt, nàng đã cảm thấy một bên ngực mềm mại bị bàn tay của hắn bóp mạnh, da thịt non mịn phía sau bả vai lập tức bị răng nanh yêu ma sắc nhọn cắn lấy. "Không ngoan!" Tây Lương Mạt khẽ hít vào một hơi, nàng vội vàng quay người lại mặc kệ mình có lộ hết xuân sắc hay không, đôi tay tuyết trắng vội vã ôm lấy cổ Bách Lý Thanh xin tha: "Sư phụ, được rồi, được rồi, đừng cắn nữa, còn cắn nữa sẽ rớt da." Cả bánh bao nhỏ của nàng nữa, vất vả lắm mới lớn được, bị bóp hỏng thì làm sao bây giờ! Bách Lý Thanh liếc Tây Lương Mạt hiếm khi tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng ở trong lòng, cười lạnh nói: "Rớt mới tốt, không bằng tính tình của ngươi cả đời này không nhớ đời!" Tây Lương Mạt lập tức gật đầu như băm tỏi: "Nhớ, nhớ, nhớ đời không thể nhớ hơn nữa, lần sau lại bỏ lại Mị Lục và Mị Thất ta sẽ mặc ngài xử trí!" Nàng thật sự đã nhận được bài học, hộ vệ quả nhiên không thể tùy tiện đuổi đi, ai biết thứ nguy hiểm ngươi gặp là người hay là thú, hoặc là thứ không bằng cầm thú. "Sau này có tính toán gì không? Có về phủ Quốc Công ở không?" Bách Lý Thanh kéo cánh tay nàng đang ôm mình xuống, thuận tiện vén mái tóc dài rủ xuống ra phía sau, miễn cho bị Tây Lương Mạt đè vào, vạt áo mềm mại mở ra vì thế lộ lồng ngực trắng nõn mà rắn chắc, vừa vặn cọ trên mặt Tây Lương Mạt. Tây Lương Mạt đỏ mặt sờ sờ cái mũi, bỗng nảy một ý định, học hoa nương vươn một ngón tay chậm rãi vẽ vòng vòng trước ngực Bách Lý Thanh: "Ừm, đương nhiên phải về phủ Tĩnh Quốc Công, không thì điều tra tung tích lệnh bài thế nào." Khi đó ăn cắp được kế hoạch bí mật của Tĩnh Quốc Công có nửa phần là gặp may, nàng chỉ dùng chút thủ đoạn tạo một lỗ hổng trong phòng thủ nghiêm mật của thư phòng, để Mị Lục lẻn vào nhìn xem có bản vẽ quân sự gì đáng giá ăn cắp, để hãm hại Tây Lương Tĩnh hay không. Ai ngờ vô tình lật ra bí mật Tĩnh Quốc Công tỉ mỉ sắp xếp, đối phó với Tư Lễ Giám,. Sau đó thư phòng tăng mạnh đề phòng, nhất thời nàng không có cửa nào vào. Rồi tiếng gió hơi lặng xuống, nàng từng để Mị Lục lại tới nhưng không có thu hoạch gì lớn, còn suýt chút nữa làm Mị Lục bị phát hiện. "Sư phụ, có khi nào lệnh bài kia không ở trên tay cha già của ta không?" Tây Lương Mạt luôn có nghi vấn này, liền ngẩng đầu liếc Bách Lý Thanh. Bách Lý Thanh hơi ngừng, nắm lấy ngón tay nàng đang tác quái trên người mình, đưa lên mũi khẽ ngửi: "Nếu nói không ở trong phủ Tĩnh Quốc Công còn có điểm khả năng, nhưng nếu nói không ở trong tay Tĩnh Quốc Công hoặc lão không biết gì hết thì chắc chắn là nói dối." Tây Lương Mạt sửng sốt: "Vì sao?" Vì sao Bách Lý Thanh chắc chắn lệnh bài ở trong tay Tĩnh Quốc Công? Lam gia gặp chuyện Tĩnh Quốc Công không hề nhúng tay, Lam Linh sao có thể giao lệnh bài phụ thân mình dùng mạng đúc thành cho một phu quân máu lạnh như thế? Chẳng lẽ năm đó Lam Linh yêu và tin tưởng Tây Lương Vô Ngôn đến thế? Đến mức giao cả tính mạng người thân cho hắn? "Còn một cách giải thích nữa, chính là bà ta không có lựa chọn tốt hơn." Bách Lý Thanh thản nhiên nói. Tây Lương Mạt im lặng, đúng vậy, lúc đó Lam Linh phu nhân cửa nát nhà tan, Hoàng Đế thì ban Hàn thị cho Tĩnh Quốc Công làm thiếp, chỉ đợi sinh trưởng tử sẽ nâng làm bình thê. Lam thị và Tây Lương Vô Ngôn vì chuyện này mà quan hệ đóng băng, mọi người đều biết, thậm chí bà tình nguyện cắt tóc làm ni cô. Cho nên không ai nghĩ rằng Lam thị sẽ giao thứ gì cho Tây Lương Vô Ngôn. "Ừ." Tây Lương Mạt gật gật đầu: "Chờ đồ nhi trở về phủ Tĩnh Quốc Công sẽ cẩn thận tra tìm, nói không chừng sẽ có thu hoạch." "Sau này thì sao?" "Sau này?" "Ngươi không tính lập gia đình à?" "Sư phụ tính gán đồ nhi ta cho ai?" Tây Lương Mạt nhíu mày nhìn về phía Bách Lý Thanh, hắn đang tính đổi nàng lấy cái gì à? Ngón tay dài của Bách Lý Thanh dao động trên lưng nàng, khẽ vuốt: "Gán cho ai? Nghe giọng điệu của ngươi là đang hoài nghi tình thương của bản tọa với ngươi đấy à?" Tây Lương Mạt lập tức mở to đôi mắt mèo xem xét hắn, hai tay lần nữa vờn quanh cổ hắn, ghé đầu lên vai hắn than thở: "Vẫn là sư phụ tốt với ta nhất ... ." Thái độ nịnh nọt đến buồn nôn của Tây Lương Mạt khiến Bách Lý Thanh hoài nghi đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Hôm nay ngươi uống nhầm thuốc à?" Có điều nha đầu này hiếm khi nào giống nữ nhân một chút, có lẽ hắn có thể suy nghĩ không truy cứu chuyện nàng gây ra vì cái tính nông nổi. Tây Lương Mạt tinh mắt phát hiện độ cong khóe môi Bách Lý Thanh hơi thay đổi, đó là biểu hiện coi như dịu dàng, nhưng cái miệng nàng lại quá nhanh, bổ sung nốt nửa câu nói còn lại: "... Nếu ngươi là cha ta thì ta thỏa mãn rồi." Bách Lý Thanh: "..." Tây Lương Mạt: "...!" "Ngươi đang ghét bỏ bản tọa quá tốt với ngươi phải không?" Bách Lý Thanh chậm rãi nở nụ cười, mặt mày dưới ánh nến vàng càng trở nên yêu dã. "Ta sai rồi... ." Có thể tưởng tượng được, người nào đó nói cho thích miệng xong đương nhiên bị Thiên Tuế gia dày vò một trận. —— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia thích cắn hạt dưa nhất —— Ngay khi Tây Lương Mạt cùng Bách Lý Thanh đang "cắt hoa đèn dưới song tây"*, "thân thiết kể cảm nhận ngày đầu tiên du xuân", trong lều bạt của Đức Vương phủ đang mây đen mù mịt. * Trích thơ "Dạ vũ ký bắc" của Lý Thương Ẩn. Nguyên câu: Hà đương cộng tiễn tây song chúc. "Mẫu phi thế nào rồi?" Tư Lưu Phong nhìn ma ma đứng trước cửa lều trại. Ma ma kia gật đầu có chút bất an: "Tiểu Vương gia, tất cả dựa theo ngài dặn dò, đã tạm thời giam lỏng Vương phi, không cho Vương phi ra ngoài, miễn cho quấy nhiễu bệ hạ." Tư Lưu Phong gật gật đầu, bảo ma ma kia vén mành rồi đi vào lều lớn của mình, trong lều lớn quả nhiên nhìn thấy Đức Vương phi dường như đã lấy lại bình tĩnh, đang im lặng ngồi trên ghế dựa uống trà xuân, nếu hai tỳ nữ không căng thẳng cao độ thì không cách nào nhìn ra bộ dạng tâm thần của Đức Vương phi chiều nay. Nhìn thấy Tư Lưu Phong đi vào, hai nha hoàn lại càng căng thẳng, Tư Lưu Phong khoát tay để bọn họ đi ra ngoài rồi mới ngồi xuống bên cạnh Đức Vương phi. "Con đã đến rồi." Đức Vương phi chậm rãi nâng tầm mắt nhìn Tư Lưu Phong. Chính trong nháy mắt này, Tư Lưu Phong liền cảm thấy Đức Vương phi dường như đã già đi, tóc mai thoáng vài cọng bạc, ngay cả vẻ mặt mệt mỏi cũng giống một lão phu nhân. Tư Lưu Phong gật đầu: "Nhi tử đã đến." "Vừa rồi mẫu phi diễn tuồng kịch kia đại khái chỉ có thể che giấu kéo dài một thời gian." Đức Vương phi hạ tầm mắt, mệt mỏi nói. Tư Lưu Phong nhìn Đức Vương phi, bỗng nhiên có chút không đành lòng, hắn thấp giọng nói: "Mẫu phi, tất cả là lỗi của nhi tử." Đức Vương phi nhìn hắn, bỗng thê lương cười lạnh: "Không, không phải lỗi của ngươi, là ta nhận người không rõ, chẳng những chính mình nuôi lớn một con sói mắt trắng mà còn rước một con hổ trắng ác độc từ ngoài vào. Nay làm hại con gái ruột thịt chịu kết cục thế này, còn vì nghiệp lớn của con trai mà không thể không bảo vệ tiện nhân hại chết Hàm Ngọc của ta, thiên đao vạn quả cũng không giải hết mối hận của ta với nó!" "Mẫu phi... ." Tư Lưu Phong tính nói cái gì. "Không cần nói nữa, chuyện mẫu phi có thể làm được đều đã làm, nay bệ hạ thương xót bản vương phi thần trí không tỉnh táo, con cũng không ở hiện trường càng không thể xác định chân tướng sự việc cho nên mạng của tiện nhân Hàm Hương kia tạm thời giữ lại được, con muốn mang nó đi dưỡng thương hay giữ lại đây cẩm y ngọc thực giám sát, sau đó chém đầu thị chúng, đó là việc của con." Đức Vương phi bi thương thở dài. "Mẫu phi, nhi tử biết chuyện này thật sự làm mẫu phi khó xử, sau này sự thành, nhi tử sẽ giao Hàm Hương cho người tùy ý xử trí." Tư Lưu Phong chắp tay nói. Đức Vương phi nhìn hắn, thản nhiên nói: "Được, bản vương phi chờ ngày con thực hiện lời hứa, nhưng bản vương phi còn muốn một người chôn cùng Hàm Ngọc." "Ai?" "Tây Lương Mạt!" Đức Vương phi nghiến ra một cái tên từ kẽ răng. Bà thật lòng oán hận Tây Lương Mạt, trong mắt bà, từ lúc Tây Lương Mạt tiến vào Đức Vương phủ, cả Đức Vương phủ không thấy một chuyện gì tốt. Tư Lưu Phong sửng sốt, rồi nói: "Mẫu phi..." "Thế nào? Con không nỡ? Tiện nhân kia giấu diếm lừa gạt con lâu như vậy, lẽ nào con không tức giận chút nào sao. Hơn nữa hiện giờ người sau lưng nó là ai con còn chưa biết, con còn tính tiếp tục với nó? Cho dù con thương hương tiếc ngọc, bản vương phi tuyệt đối không chấp nhận sự tồn tại của nó." Trong mắt Đức Vương phi hiện lên một tia lạnh giá.