Chương 149b

Hoạn phi thiên hạ

Hoạn phi thiên hạ 16-11-2023 15:05:21

Chương thứ một trăm bốn mươi chín (hạ): Đùa Thái Tử Bách Lý Thanh này có tật xấu, chính là chán ghét quật cường, ngay cả Tây Lương Mạt mà hắn hận không thể dắt vào đai quần mang theo khắp nơi hắn còn thích nhất mài đi sự quật cường của nàng, nói gì đến Tư Thừa Kiền. "Điện hạ nói vậy không thấy buồn cười sao?" Tây Lương Mạt vươn tay chậm rãi gẩy đuôi mũi tên của hắn, mặt mày đầy vẻ trào phúng. "Chẳng lẽ không phải điện hạ uy hiếp bắt tỳ nữ của ta rời đi à? Nay bọn họ đi rồi ngài có thể làm bất cứ chuyện gì ngài muốn thôi." "Làm bất cứ chuyện gì ta muốn? Ngươi đang dụ dỗ ta đấy à?" Tư Thừa Kiền nâng cái cằm nhỏ nhắn của nàng lên, nheo mắt nhìn nàng. Tây Lương Mạt để mặc hắn bắt lấy cằm mình, lãnh đạm nói: "Thái Tử gia quá coi trọng bản thân, hay quá khinh thường ta vậy?" "Ta nghĩ Quốc Công gia đã chuyển ý của ta tới ngươi." Tư Thừa Kiền nhìn nàng, trong con mắt sắc bén thoáng qua một tia u ám. Tây Lương Mạt nhìn Tư Thừa Kiền, bỗng nhiên nở nụ cười, mũi chân kiễng lên ghé sát vào mặt hắn: "Thái Tử ca ca, chúng ta là người thông mính không nói tiếng lóng, ngươi biết rõ bất kể là bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương, Lục Tướng gia, hay văn võ cả triều đều sẽ không thể nào để ta làm nữ nhân của ngươi, nếu đã vậy, ngươi nói những lời này là có ý gì?" Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, vẻ dịu dàng mất hết, dung nhan quyến rũ như hồ ly: "So với nói ta dụ dỗ Thái Tử ca ca, chẳng bằng nói Thừa Kiền ca ca đang dụ dỗ ta. Thế nào? Thừa Kiền ca ca cảm thấy muội muội ta đã không còn là nữ nhi khuê các, cho nên có thể đùa giỡn à?" Tư Thừa Kiền nhìn nàng, bàn tay bỗng chạm lên eo nhỏ của mình kéo nàng vào người mình thật mạnh, khiến toàn thân nàng dán trên người hắn, hắn cúi đầu đối mặt với nàng, lạnh lùng nói: "Nếu muội muội thông minh như vậy thì hẳn cũng biết trên tay Lam phu nhân có lệnh bài Lam gia chứ, Đại phu nhân đã chết, phủ Quốc Công giữ lại thứ đó cũng chỉ là gánh nặng." Chậc, lại vì lệnh bài. Tây Lương Mạt nhìn hắn, đầu ngón tay chọc lên ngực hắn tách ra một khoảng cách, nhìn hắn thản nhiên mỉm cười: "Thái Tử ca ca thật sự rất tin tưởng muội muội, thứ như thế làm sao ở trên tay muội muội được." Nàng cũng không nói mình có biết chuyện lệnh bài hay không, chỉ nói nàng còn chưa đủ tư cách lấy được lệnh bài. Đối với người như Tư Thừa Kiền mà nói, hắn dám nói ra lời này trước mặt nàng thì chắc chắn đã nắm chắc bảy phần, xác định nàng biết chuyện lệnh bài. Xem ra... bên cạnh nàng có gian tế rồi. Tư Thừa Kiền nhìn giai nhân trong lòng, cầm lấy bàn tay mềm của nàng bẻ về sau, cúi đầu tới gần mặt nàng, đáy mắt gợi lên nét mỉa mai, gần như dán sát vào môi nàng nói: "Thật không? Vi huynh lại cảm thấy bằng tính cách mỹ nhân rắn rết của muội muội thì muốn có được lệnh bài cũng không khó gì đâu." Tây Lương Mạt quay mặt đi, nhíu mày cười giễu cợt: "Mỹ nhân rắn rết, Thái Tử ca ca quá khen rồi, ngài đang xui muội muội ta đi lừa gạt phụ thân đấy à, chỉ bằng người như muội muội đây? Người quân lâm thiên hạ tương lai như Thái Tử ca ca không nên xin giúp đỡ từ một cô gái, còn là cô gái ti bỉ bị ca ca chướng mắt." Hắn thật sự rất thông minh, có điều người kiêu ngạo như Thái Tử gia sao có thể tự mình tới thương lượng với nàng? Thái Tử nhìn nàng một lát, bỗng nói: "Nếu bản cung có thể cho ngươi thứ đủ để ngươi động lòng thì sao?" Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nở nụ cười, ánh mắt xa xôi: "À, Thái Tử ca ca có thể cho ta cái gì? Một đám trai bao mỹ mạo? Một tòa cung điện? Ngàn mảnh ruộng tốt? Hay là... đứng đầu hậu cung?" "Muội muội công phu sư tử gặm quá nhỉ, đứng đầu hậu cung, muội muội cảm thấy mình xứng à?" Tư Thừa Kiền cười lạnh, càng khẳng định cô gái trong lòng là kẻ lòng tham không đáy. Không, tất cả nữ nhân đều như vậy, chỉ là bọn họ không có cơ hội này mà thôi, một khi có được cơ hội bọn họ cũng sẽ giống Thái Bình và Trinh Mẫn, được voi đòi tiên. Tây Lương Mạt mỉm cười, nhưng ý cười rét như sương lạnh tháng hai: "Chỉ sợ trong mắt Thái Tử ca ca, nữ tử như muội muội đây chỉ có giá trị lợi dụng, hoặc như đồ chơi làm ấm giường thôi." Nàng dừng một chút rồi lại nói: "Nhưng Thái Tử ca ca đã quên, mặc kệ muội muội là loại người gì, năm trước mạng của Thái Tử ca ca cũng do muội muội cứu. Thế nào? Thái Tử điện hạ anh minh thần võ của đế quốc Thiên Triều chúng ta chẳng những chưa từng báo đáp ân cứu mạng mà còn muốn uy hiếp tính mạng của ân nhân à?" Lời Tây Lương Mạt nói nhất thời làm Tư Thừa Kiền cứng đờ, đúng vậy, nàng là ân nhân cứu mạng của hắn. Bất kể nàng là loại nữ nhân gì, lúc trước cứu hắn có mục đích gì, nàng đều đã cứu hắn một mạng. Nhìn trong mắt Thái Tử hiện lên ánh sáng phức tạp, Tây Lương Mạt bỗng lật tay dùng khí thế lôi đình đánh về phía ngực Tư Thừa Kiền. Tư Thừa Kiền không ngờ Tây Lương Mạt nói ra tay là ra tay, hắn lập tức xoay tròn, vội vàng thối lui vài trượng, sau đó trợn mắt nhìn Tây Lương Mạt: "Ngươi điên rồi à?" Tây Lương Mạt phi thân đứng trên cọc gỗ, tay cầm trường thương chỉ vào hắn cười lạnh: "Thái Tử điện hạ, người điên rồi là ngươi, ngươi khinh thường thủ đoạn ti bỉ, hoành hành lớn lối của Cửu Thiên Tuế nhưng lại chẳng khác gì hắn; ngươi khinh miệt nữ tử say mê quyền thế lại lợi dụng nữ tử làm việc cho ngươi, ngươi có tư cách gì khinh miệt Cửu Thiên Tuế, hay là..." Nàng dừng một chút, ánh mắt sắc bén như muốn đâm xuyên trái tim hắn: "Hay là Thái Tử điện hạ muốn noi theo Tùy Văn Đế, nữ tử đối với ngươi, người sinh ngươi không thể, người ngươi sinh không thể, còn lại đều có thể, cho nên ngay cả muội muội mình cũng muốn thử mùi vị?" "Ngươi..." Tư Thừa Kiền trong lòng chấn động, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng qua một tia ấp úng, sau đó lãnh đạm nói: "Tây Lương Mạt, tốt nhất ngươi nên chú ý ngươi đang nói chuyện với ai, cũng dám nói ra loại ngôn từ làm càn phạm thượng này!" Tây Lương Mạt nhìn Tư Thừa Kiền, trên mặt đã sớm thu lại vẻ ngả ngớn trêu tức, chỉ còn đạm mạc nói: "Muội muội chỉ muốn nhắc nhở Thái Tử điện hạ, biết mình đang nói gì đang làm gì thì tốt, được Hoàng Hậu nương nương và Lục Tướng gia ký thác kỳ vọng cao như Thái Tử điện hạ, có việc nên làm, có việc không nên làm, hôm nay muội muội sẽ coi như chưa nghe thấy Thái Tử điện hạ nói gì." Dứt lời, nàng vung trường thương trên tay lên, trường thương mang theo kình phong sắc bén bắn nhanh tới Tư Thừa Kiền, tiếp đó mũi chân điểm nhẹ, xoay người nhanh nhẹn bay vút lên trong không trung, lên xuống vài cái đã biến mất trong cánh rừng. Khi cảm thấy đã thoát khỏi tầm mắt Tư Thừa Kiền, Tây Lương Mạt mới thở phào một hơi, lấy cái còi vẫn treo trên cổ ra đặt lên miệng thổi, một chuỗi tiếng chim thanh thúy phát ra. Sau một lát, cách đó không xa lại nghe thấy một chuỗi tiếng chim hót vang lên giữa bầu trời. Tây Lương Mạt nhìn về chỗ đó, quả nhiên thấy bóng dáng Tiểu bạch nhẹ nhàng bay vút tới, phía dưới còn có Bạch Nhụy, Bạch Ngọc vận khinh công băng qua rừng. Nhị tỳ trông thấy Tây Lương Mạt từ xa xa, vận đủ công lực chạy tới phía nàng. "Quận Chúa!" "Đại tiểu thư!" Bạch Nhụy, Bạch Ngọc chạy lại gần Tây Lương Mạt, đầu tiên đánh giá thân thể nàng từ trên xuống dưới một lần, xác định không có vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm. "Ta không sao." Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn bọn họ. "Thái Tử điện hạ hắn muốn..." Tây Lương Mạt khoát tay ngăn lời Bạch Ngọc muốn nói, có một số việc bọn họ biết có chuyện gì xảy ra là được. Tây Lương Mạt thản nhiên nói: "Ta biết các ngươi đang lo lắng cái gì, nhưng Thái Tử khác với Cửu Thiên Tuế, Thái Tử từ nhỏ được dạy dỗ quân nhân lễ nghĩa cực kỳ chính thống, cho dù có học đế vương tâm thuật, âm mưu sát phạt nhưng hắn rất kiêu ngạo, cách làm việc luôn bó gọn trong một quy phạm nhất định, có một số việc hắn khinh thường đi làm. Hôm nay ta dùng ân cứu mạng chèn ép hắn, tạm thời hắn sẽ không lại ra tay với ta." Thái Tử quả thật có ý đồ không bình thường với nàng, nhưng loại ý đồ này... Tây Lương Mạt hừ lạnh một tiếng, chỉ là ham muốn chiếm giữ và nghiên cứu của kẻ chinh phục đối với con mồi không thuần phục mà thôi, lần này xuất hiện làm phép thử cũng vì lệnh bài của Lam gia, có tâm tư này chỉ sợ sau lưng Thái Tử còn có ý của Lục Tướng gia! Ánh mắt Tây Lương Mạt sa sầm lạnh xuống, khẽ vỗ về Tiểu Bạch đứng trên tay nàng, Tiểu Bạch hiếm khi nào đứng im lặng, đôi mắt như ngọc lưu ly đen loang loáng sáng bóng. Vị Lục Tướng gia này, đúng là không tiếc tốn thời gian với nàng ! Với ánh mắt sâu sắc như thế, chẳng trách Lục Tướng gia có thể đứng dưới tay Bách Lý Thanh nhiều năm sừng sững không đổ. ... Tư Thừa Kiền giơ tay bắt lấy trường thương đang phi nhanh về phía mình, khi quay lại đã thấy bóng dáng Tây Lương Mạt đi xa, đáy mắt hắn dâng lên một tia âm trầm, Trinh Mẫn muội muội này đúng là có thù tất báo, một thương này để đáp lại một tên của hắn sao? Cũng dám so sánh hắn với hôn quân Tùy Văn đế kia! Nhưng đối với nữ tử này, hắn cũng không hiểu rõ ràng, giảo hoạt như hồ ly, tâm ngoan thủ lạt ép muội muội ruột hòa thân, cuồng vọng làm càn, dám trực tiếp ép phu quân hòa ly, thậm chí không biết tập được một thân võ nghệ từ bao giờ, vừa rồi nói chuyện với hắn ngôn từ lại mị hoặc, không hề ngượng ngùng; đủ thứ tỏ vẻ nàng là một nữ tử tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng mà, trong đầu hắn không bao giờ quên ngày săn bắn ấy, nàng một thân lam lũ, tóc dài tùy tiện buộc trên đỉnh đầu, tay cầm trường cung, tỏa ra anh khí, trên mặt đầy sát khí lạnh giá xoay người báo thù cho Hàm Ngọc Quận Chúa. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, không biết vì sao hắn lại cảm thấy đó mới là Tây Lương Mạt thật sự. "Xoẹt" trong không khí có một loại dao động kỳ lạ, tiếng gió rung lên, bỗng làm cho Tư Thừa Kiền cảm giác được nguy hiểm trong giây lát, hắn lập tức phục hồi tinh thần từ trầm tư. Chính trong nháy mắt này, tiếng cạnh sắc cắt ngang không khí đã lớn dần. Ánh mắt Tư Thừa Kiền tập trung lại, thân thể nhanh chóng nghiêng đi, nguy hiểm tránh thoát mũi tên dài sắc bén đầy sát khí đó, mũi tên màu trắng "phập" một tiếng cắm thẳng vào cọc gỗ bên cạnh hắn một tấc. Cảnh tượng này giống hệt vừa rồi hắn dùng trường cung bắn Tây Lương Mạt. Nhưng có ai lại to gan như thế, dám ra tay với hắn trong cung! "Thích khách phương nào..." Tư Thừa Kiền đang định gầm lên nhưng liên tiếp sau đó, mấy mũi tên dài màu trắng không ngừng phóng về phía hắn. Mỗi mũi tên đều mang theo sát khí nặng nề, làm cho Tư Thừa Kiền không kịp nói chuyện, chỉ có thể liên tục né tránh, trường cung trên tay cũng không ngừng vung lên ngăn cản. Khó khăn lắm mới tránh hết được tên, vừa đứng yên liền rút trường kiếm trên lưng ra, cơ bắp toàn thân siết chặt cảnh giác nhìn về hướng mũi tên phóng tới, nhưng không thấy một bóng người. "Xoẹt!" một tiếng, tiếng tên dài xé gió lại đột nhiên phóng tới hắn. Tư Thừa Kiền nhíu hàng lông mày kiếm, mũi chân điểm nhẹ, trường kiếm trên tay lập tức hướng thẳng về phía mũi tên dài. Mũi tên dài bị chém thành hai nửa, Tư Thừa Kiền vừa mới hạ xuống đã cảm nhận được nguy hiểm cực độ, một trận gió vang lên sau đầu, hắn lập tức xoay ngườ lại, đầu cũng chưa ngẩng, ngả người ngã nhào xuống đất. Ba mũi tên ngắn "phập phập phập" ba tiếng cắm thẳng dưới đất chỗ hắn vừa đứng, phía sau mũi tên dài kia thì ra là một loạt tên liên tiếp. Nếu là người bình thường sẽ chỉ né mũi tên đầu tiên, sợ là khó tránh được ba mũi tên sau. Tư Thừa Kiền lau vết máu bị cắt qua trên mặt, lòng còn sợ hãi, sau đó trong mắt dâng lên sát khí lạnh lẽo, ngưng khí trên trường kiếm, bày một thế nhạn lạc bình sa, nháy mắt dẫn theo mười phần công lực bổ về rừng trúc trước mặt, chặt ra một lỗ hổng lớn trong rừng. Nhưng hắn vẫn không nhìn thấy người tập kích mình. "Thích khách phương nào mà dám cuồng vọng như thế, ngay trong đại nội cũng dám ám sát bản cung!" Ánh mắt cảnh giác sắc bén của Tư Thừa Kiền tuần tra xung quanh. "Chậc, chậc, Thái Tử điện hạ, ngươi làm cho vi sư thất vọng quá rồi, ngay cả tên liên hoàn cũng không tránh được, sau này làm sao lên chiến trường chinh chiến cho nước nhà?" Một giọng nói mềm nhẹ mê hoặc vang lên phía trên rừng trúc. Giọng nói đó quen thuộc đến mức khiến vẻ mặt Tư Thừa Kiền sa sầm xuống trong nháy mắt, ánh mắt hắn liếc lên, quả nhiên thấy bóng người mặc quan bào bát long, thắt lưng châu ngọc đang đứng phía trên rừng trúc, chân hắn đạp lá trúc mỏng manh lại như giẫm trên đất bằng, có thể thấy nội lực thâm hậu. Tóc đen thật dài xõa sau lưng bị gió thổi tung, ống tay áo rộng càng có vẻ người kia phong thái như thần... hoặc nên nói là yêu thần. Mà lúc này, trong rừng trúc chầm chậm xuất hiện rất nhiều xưởng vệ Tư Lễ Giám, sắc mặt mỗi người đều âm trầm tái nhợt, mặc áo đen thêu sen đỏ địa ngục, đầu đội mũ đen, lẳng lặng hiện ra như mây đen che trời, ngay cả không khí cũng cứng lại. Bách Lý Thanh nhanh nhẹn từ trên rừng trúc hạ xuống đất. Hai gã tiểu thái giám cung kính đặt ghế bát tiên tử đàn phía sau hắn, rồi quỳ xuống đất, dùng cả tay cả chân bò đến bên cạnh Bách Lý Thanh thành ghế thịt người. Giờ Bách Lý Thanh mới tao nhã xốc áo choàng lên ngồi xuống, thuận tay ném trường cung trong tay cho người bên cạnh, nhận lấy trà thơm Đại thái giám đưa tới, dùng bàn tay có đeo bảo vệ móng hoàng kim khảm bảo thạch đẩy mấy lá trà nhỏ ra, nhấp một ngụm mới nhìn về phía vẻ mặt âm trầm của Tư Thừa Kiền, cười như có như không nói: "Thái Tử điện hạ, thế nào, gặp vi sư mà không bái kiến à?" Tư Thừa Kiền hạ tầm mắt, trầm mặc tiến lên, hơi chắp tay với Bách Lý Thanh: "Đệ tử bái kiến Thái Phó." "Ừ." Bách Lý Thanh lười biếng nâng tay coi như nhận lễ của hắn, nhưng không hoàn lễ. Theo quy củ Thiên Triều, Thái Tử sẽ chấp lễ thầy trò với Thái Phó, nhưng sau đó Thái Phó cũng phải đáp lễ Thái Tử, chỉ là không cần hành lễ thần tử chín mươi độ, tỏ vẻ tôn trọng đế vương tương lai. Nhưng đối với Bách Lý Thanh, hắn chưa bao giờ đáp lễ Tư Thừa Kiền, khi còn nhỏ Tư Thừa Kiền từng không cam lòng đi tìm Hoàng Đế bệ hạ kể tội, lại bị Tuyên Văn Đế răn dạy một trận, nói hắn không biết tôn sư trọng đạo, dám bất mãn với sư phụ, không cần chấp lễ thần tử. Mà sau khi kể tội, Thái Tử điện hạ đương nhiên đã được Bách Lý Thanh "đãi ngộ đặc biệt". Thân là Thủ Tọa Tư Lễ Giám, Cửu Thiên Tuế đối với cách làm cho người ta đau không thể kêu, đủ kiểu trừng trị, dạy dỗ người ta trước nay luôn chủng loại phong phú, chưa từng lặp lại. Tâm hồn bé nhỏ của Thái Tử điện hạ bị thương nặng, lại đi cáo trạng, hậu quả là lại bị Tuyên Văn Đế răn dạy. Ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng không tìm ra thương tích trên người hắn, đương nhiên không thể nói gì. Lâu dài, thậm chí cả Hoàng Hậu nương nương cũng hoài nghi có phải tiểu Thái Tử của mình không tốt, đôi nghịch với Thái Phó nên mới tới cáo trạng hay không. Thế cho nên Thái Tử điện hạ vẫn còn non nớt khi đó chỉ cần nghe "Thái Phó đến" là lập tức ngoan như mèo con, khiến đám ma ma trong cung bớt lo hơn không ít, một khi Thái Tử điện hạ không ngoan ngoãn ăn cơm, đi ngủ, tập viết, luyện võ, chỉ cần chuyển... Thái Phó ra, tiểu Thái Tử hẳn là đều ngoan ngoãn nghe lời. Thơ ấu vốn ngây thơ hoạt bát của Tư Thừa Kiền thoáng chốc thành mây bay, tính tình cũng ngày càng nhẫn nhịn im lặng. Cho đến khi hắn chậm rãi lớn lên, học được cách lần đầu tiên dùng kiếm giết chết ma ma thường tới chỗ Thái Phó "cáo trạng", nếm thử cảm giác vui sướng chưa từng có. Vì thế ngày hôm sau, hắn tìm cớ xử trí toàn bộ ma ma giáo dưỡng trong cung của mình, còn tự tay hành hình, giết sung sướng đầm đìa, toàn thân đầy máu tươi như ác quỷ, dọa hôn mê mấy cung nữ trông thấy cảnh này, đương nhiên, mấy cung nữ này cũng thành vong hồn dưới kiếm hắn. Nhưng trước mặt Bách Lý Thanh, hắn vẫn là đệ tử lãnh đạm, nhẫn nhịn như trước. "Không biết Thái Phó ở đây, đệ tử chưa nghênh đón, có chỗ thất lễ mong Thái Phó thứ lỗi." Đôi mắt cong tinh xảo của Bách Lý Thanh lóe lên tia sáng u ám, nhìn lâu giống như có thể cắn nuốt lòng người, khiến người ta không nhịn được rung động tâm thần, Tư Thừa Kiền đã sớm biết điểm này cho nên hắn chỉ liếc nhìn Bách Lý Thanh một cái rồi cúi đầu ra vẻ cung kính. Bách Lý Thanh nhìn Tư Thừa Kiền, bỗng cười khẽ: "Vi sư dường như đã lâu không luận bàn với Thái Tử điện hạ, vi sư còn nhớ lần đầu tiên Thái Tử điện hạ cầm kiếm, cầm bút tập viết đều do vi sư dạy." "Cho nên vừa rồi sư phụ mới không lên tiếng, dùng tên liên hoàn đoạt mệnh cũng vì thử võ nghệ của đồ nhi sao?" Tư Thừa Kiền lạnh nhạt nói, trong ngữ điệu không chút nào che giấu vẻ châm chọc. Bách Lý Thanh nhìn "học trò ngoan" trước mặt mình một lát, bỗng đặt chén trà xuống, nở nụ cười sắc nhọn: "Ha ha, gần đây Thái Tử trưởng thành rồi nhỉ, còn chất vấn vi sư cơ đấy, làm vi sư nhớ đến khi ngươi còn nhỏ đáng yêu cỡ nào." Bị chọc vào chỗ đau, trong đôi mắt cúi gằm của Tư Thừa Kiền hiện lên một tia nanh sắc, đôi môi mỏng mím chặt như kiếm, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt. Bách Lý Thanh lại không tính tha cho học trò này của mình, hắn luôn "cực kỳ trân trọng" đồ nhi của mình, đối với tiểu hồ ly đương nhiên là yêu thương trên giường, còn đối với Thái Tử trẻ tuổi bất tuân này đương nhiên cũng sẽ có phương pháp đặc biệt để "thương yêu". Hắn đứng dậy vươn ngón tay trắng nõn lạnh như băng nắm cằm Tư Thừa Kiền, hắn sát lại gần, gương mặt yêu dị gần như chạm vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tư Thừa Kiền, thổ khí như lan: "Nếu Thái Tử điện hạ đã trưởng thành, nghĩ tới đã lâu vi sư chưa tập võ luận văn với ngươi, lúc này không có bút mực, chi bằng để vi sư mở rộng tầm mắt xem võ nghệ của Thái Tử điện hạ đã tăng tiến đến mức nào rồi." Khi nói chuyện, ngón út và ngón áp út đeo bảo vệ móng hoàng kim khẽ vuốt hai má Tư Thừa Kiền như đang sờ vật gì yêu mến lắm. Bị ngón tay lạnh như ma của Bách Lý Thanh chạm vào, tóc gáy Tư Thừa Kiền gần như dựng đứng trong nháy mắt, trên lưng nổi đầy da gà, dung nhan yêu dị có thể mê hoặc lòng người phóng đại trong gang tấc, gần như làm cho thị giác của hắn không còn chỗ tránh. Hắn không nhịn được ngừng thở, ánh mắt dính cứng trên mặt Bách Lý Thanh, không thể dời. Cho đến khi Bách Lý Thanh nhìn ánh mắt ngẩn ngơ của hắn nở nụ cười châm chọc ác độc không chút che giấu: "Thái Tử điện hạ, ngươi nhìn vi sư như thế là vì vi sư rất đẹp phải không?" Lúc này Tư Thừa Kiền mới phản ứng lại, lập tức cắn lưỡi, nếm được mùi máu tươi trong miệng mình mới làm cho hắn phục hồi tinh thần, đồng thời giãy giụa tránh khỏi phạm vi khí thế của hắn, hơi điều chỉnh hơi thở, loại lời nói gần như đùa bỡn này khiến đáy mắt Tư Thừa Kiền dâng lên xấu hổ và giận dữ, hắn cắn răng lạnh lùng nói: "Thái Phó, ngươi không phải muốn luận bàn với bản cung sao, muốn luận bàn cái gì, đao thương hay kiếm kích?" Thời thiếu niên, khi lần đầu tiên nhìn thấy Bách Lý Thanh, lúc đó vẫn còn trẻ con, người kia đã là thanh niên, đó là người đẹp nhất mà hắn từng thấy, hắn cũng từng ngưỡng mộ người kia sát phạt quyết đoán, ngông cuồng tự đại, khí thế còn hơn cả phụ hoàng, cũng từng mê mẩn bởi dung nhan khuynh quốc khuynh thành của y. Nhưng rất nhanh, y đã khiến một đứa bé là hắn biết được, cái gì gọi là càng đẹp càng có độc, cái gì gọi là ngoài đẹp như ngọc, tâm như rắn rết. Hắn hiểu sự kiêu ngạo bừa bãi, tâm ngoan thủ lạt của người kia hơn bất cứ ai khác mà còn bị mê hoặc bởi dung nhan của y, điều này làm cho Tư Thừa Kiền vô cùng ảo não và phẫn nộ. Hắn không biết là, dung nhan của Bách Lý Thanh vốn khuynh thế, hắn lại theo con đường võ công yêu dị âm tà, loại võ công âm ngoan tà mị này luyện lâu, trên người tự nhiên mà sinh ra "mị sắc", cũng là một thứ võ công mê hoặc lòng người nhất, nhân sĩ chính phái thường thường chửi loại công pháp này là tà môn, khinh thường luyện tập. Ngay cả tử sĩ hàng năm bảo vệ Bách Lý Thanh như Mị Nhất, Mị Nhị cũng có lúc nhìn Bách Lý Thanh ngẩn ngơ chứ đừng nói là Tư Thừa Kiền. Bách Lý Thanh nhìn đồ nhi của mình thoát khỏi sự kiềm chế, không giận chỉ cười khẽ: "Ngươi chọn vũ khí của ngươi đi, vi sư không cần." Cách nói này nhất thời làm cho Tư Thừa Kiền cảm thấy bị vũ nhục, trước kia hắn quả thật bái sư Bách Lý Thanh, nhưng Hoàng Hậu sợ hắn luyện loại võ công âm ngoan này sẽ tổn hại nội mạch, ảnh hưởng đến con nỗi dòng tương lai, cho nên bảo Lục Tướng gia lén tìm cao thủ khắp nơi tới dạy, vì thế đối với sự chỉ dạy của Bách Lý Thanh hắn chỉ bằng mặt mà không bằng lòng thôi. Bách Lý Thanh nhìn vào mắt cũng chỉ cười một tiếng cho qua, không nói gì. Bằng võ công của Tư Thừa Kiền, đặt trong giang hồ cũng là cao thủ nhất đẳng, nay Bách Lý Thanh dùng thái độ khinh thường như thế nhất thời khiến hắn cảm thấy mình bị khinh thường cực độ. Kiêu ngạo như Tư Thừa Kiện, trong lòng lửa giận bùng lên, lòng hiếu thắng bốc cháy, tuy Lục Tướng gia từng dặn hắn võ công của Bách Lý Thanh sâu không lường được, đừng tùy tiện trêu chọc, nhưng hắn luôn không tin điều này. Huống hồ dù hắn thua cũng không coi là nhục, dù sao đối phương cũng là Thái Phó trên danh nghĩa của hắn. "Được, vậy đa tạ Thái Phó." Tư Thừa Kiền dựng thẳng kiếm trước ngực, sau đó cười lạnh một tiếng, trực tiếp tụ khí lên thân kiếm bất chấp bổ về phía Bách Lý Thanh. Vài Đại thái giám phía sau Bách Lý Thanh theo bản năng kêu lên: "Thiên Tuế gia." "Đốc Công!" Bách Lý Thanh khoát tay, khóe môi cong lên một nụ cười trào phúng lạnh như băng: "Các ngươi lui ra cả đi, bản tọa đã lâu không luận bàn với Thái Tử gia, không có gì đáng ngại, nếu lát nữa Thái Tử gia xấu mặt thì các ngươi đừng xem, Thái Tử điện hạ của chúng ta khóc rất khó coi." Người Tư Lễ Giám nghe vậy đều tuân lệnh thối lui. Giọng nói Bách Lý Thanh không cao nhưng trong tai người có võ nghệ là rất rõ ràng, mà lời nói nghe có vẻ săn sóc thực ra rất nhục nhã lại làm cho lửa giận trong lòng Tư Thừa Kiền càng bốc lên, trường kiếm trong tay đồng thời đánh xuống, một tay kia niệm kiếm quyết, thân hình chuyển động, trường kiếm trên tay nhất thời hóa thành trăm ngàn đường kiếm dồn về phía Bách Lý Thanh. Sát khí nặng nề, một chiêu đã muốn lấy mạng đối phương, đây nào có phải luận bàn. Mắt thấy kiếm quang sắp lấy mạng đối phương, Bách Lý Thanh lại không chút dấu hiệu di chuyển, đáy mắt Tư Thừa Kiền thoáng qua một tia hoài nghi, nhưng sau đó sự tàn nhẫn lại lóe lên không chút nể mặt, một tay còn bắn ra vài điểm ngân quang chặn đứng mọi đường lui của Bách Lý Thanh. Nhưng kiếm quang qua đi, không thấy bất cứ bóng dáng kẻ nào, Bách Lý Thanh nháy mắt biến mất như bọt biển. Hắn giật mình, lập tức bứt ra quay về, nhưng vừa nhích người thì một bàn tay tái nhợt lạnh như băng đã lặng lẽ đặt lên bên hông hắn từ lúc nào, tiếng cười quỷ mị âm lãnh vô cùng vang lên bên tai hắn: "Chậc, xem ra công lực của Thái Tử điện hạ đã tiến rất xa, công phu đánh lén cũng tinh diệu." Đáy mắt Tư Thừa Kiền hiện lên một tia giận dữ, trường kiếm trong tay trực tiếp xuyên về phía sau qua dưới nách. Nhưng ngay sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện thanh kiếm kia không thể động đậy, hắn cúi đầu nhìn, ngón trỏ và ngón giữa nhợt nhạt của Bách Lý Thanh đã kẹp lấy thân kiếm, mắt Tư Thừa Kiền lạnh xuống, không rút kiếm lại như người bình thường mà bỗng dùng khuỷu tay huých mạnh lên mặt Bách Lý Thanh. Bách Lý Thanh cười lạnh, dùng một tay bắt lấy khuỷu tay của hắn, sau đó ấn về phía trước. Tư Thừa Kiền nhất thời cảm thấy một hơi thở cực lạnh ép thẳng xuống mình, làm hắn bất giác đổ xuống đất, nếu lúc này ngã xuống sẽ chỉ có thể mặc người xâm lược, hắn trực tiếp mạo hiểm nguy cơ khuỷu tay trật khớp, phóng thẳng về phía trước, đồng thời nhấc chân một thế yến lạc bình sa, dùng góc độ cực kỳ xảo quyệt đánh về phía hạ bàn của Bách Lý Thanh. Mũi chân Bách Lý Thanh điểm lên, nhẹ nhàng nhảy lên không trung, buông lỏng khuỷu tay Tư Thừa Kiền. Tư Thừa Kiền tuy cảm thấy cơ bắp trên vai đau nhói nhưng cũng tránh được cánh tay bị trật khớp. Hắn đang định đoạt lại bảo kiếm trong tay đã thấy Bách Lý Thanh vẫn dùng hai ngón tay giữ mũi kiếm của hắn, Bách Lý Thanh nhìn hắn cười như không cười, tựa hồ đang đùa một món đồ chơi không hề quan trọng, làm cho Tư Thừa Kiền hận cực. Hắn thầm niệm khẩu quyết, vận khí đan điền, bỗng trực tiếp dùng nội lực lên thân kiếm, chỉ thấy thân kiếm kia lập tức đỏ rực như bị đốt hồng, đâm thẳng tới trước ngực không được đề phòng của Bách Lý Thanh. Trong mắt Bách Lý Thanh ánh lên một tia lãnh ý tối tăm, đùa cợt cười khẽ: "Vi sư không nhớ đã dạy Thái Tử điện hạ mãnh dương công này bao giờ, xem ra điện hạ vô sự tự thông, để vi sư lĩnh giáo đi." Khi đang nói đã thấy Bách Lý Thanh nắm thân kiếm đỏ bừng, màu đỏ từ chỗ đầu ngón tay hắn dần dần lui bước, biến về màu sắc bình thường, rồi một màu xanh lam lạnh lẽo chết chóc quấn lấy thân kiếm như rắn bằng mắt thường có thể thấy được, từ thân kiếm vòng thẳng lên mặt Tư Thừa Kiền. Màu xanh lam kia dùng tốc độ cực nhanh, vừa thấy đã biết là khói độc âm hàn đến cực điểm, Tư Thừa Kiền cả kinh muốn buông tay, nhưng đã không kịp nữa, sợi màu lam kia đã quấn lên tay hắn. Nóng lạnh chạm nhau, huyết mạch đảo nghịch. Hắn chỉ cảm thấy trên tay lạnh ngắt, sau đó hơi thở âm hàn nháy mắt tập kích đại huyệt trong lòng bàn tay, đảo ngược kinh mạch. Mà cùng lúc đó, Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng, quát khẽ: "Đoạn!" Tư Thừa Kiền vừa nghe đã biết không tốt, rút kiếm không kịp, chỉ nghe "tách tách" vài tiếng, bảo kiếm trong tay nháy mắt đã gãy thành vài đoạn dưới đầu ngón tay như ngọc của Bách Lý Thanh, rơi xuống đất. "Phụt!" Ngực Tư Thừa Càn khó chịu, cổ họng ngòn ngọt, lùi lại mấy bước rồi đột nhiên phun ra một búng máu. Hắn kinh hãi, bảo kiếm long tuyền này chính là chân truyền của Liệt Hỏa chân nhân, cộng thêm mãnh dương công là loại võ công chuyên khắc chế khí lạnh, làm sao có thể... Tư Thừa Kiền không cam lòng, một chưởng đánh thẳng về hướng Bách Lý Thanh. Bách Lý Thanh cười khẽ, không nhúc nhích, thân mình nhẹ nhàng bay lên, như một chiếc lông chim bị gió từ chưởng của Tư Thừa Kiền thổi bay, trực tiếp phiêu về sau. Trong chớp mắt, hai người đã liên tục qua hơn mười chiêu, nhìn như sàn sàn khó phân nhưng chỉ có hai người giao thủ mới biết chênh lệch thực lực lẫn nhau. Tư Thừa Kiền dù muốn chạy cũng không cách nào thoát khỏi vòng chiến, muốn đánh lại thấy đối phương giữa quyền cước của mình như trêu chọc, ngực hắn càng ngày càng đau nhưng chỉ có kìm nén cắn răng tiếp tục giao thủ với Bách Lý Thanh. Tuy càng giao thủ hắn càng hiểu chênh lệch giữa hai người, nhưng mà... Hắn là Thái Tử, là người thừa kế đế quốc, lòng kiêu ngạo của hắn tuyệt đối không cho phép hắn cúi đầu trước Bách Lý Thanh, tuyệt đối không! Bách Lý Thanh nhìn Tư Thừa Kiền yên lặng đánh bừa dưới chưởng của mình, đáy mắt thoáng qua tia mỉa mai, hắn bỗng hợp song chưởng lại, sau đó tay áo rộng vung lên, một dòng khí cực lớn cực lạnh mang theo cát và đá đánh về phía Tư Thừa Kiền, sức mạnh dời núi lấp biển khiến Tư Thừa Kiền hoàn toàn không thể ngăn cản. Tư Thừa Kiền kinh hãi, căn bản không kịp phản ứng gì, bị đánh bay ra ngoài. Lực cực lớn khiến Tư Thừa Kiền bay thẳng ra ngoài mấy trượng, cho đến khi đập lên một cây sam già, va chạm mạnh khiến cây sam già cũng phải phát ra những tiếng rắc rắc đáng sợ, rồi Tư Thừa Kiền mới rơi xuống đất. Hắn nằm rạp trên mặt đất đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi: "Hự..." Đám xưởng vệ Tư Lễ Giám và bọn thái giám vốn là tay sai của hoàng gia đứng xa xa nhìn người thừa kế đất nước bị đánh thương hoàn toàn giống như không nhìn thấy gì, vẫn đứng lạnh như băng. Tư Thừa Kiền nằm trên mặt đất chờ khí huyết bốc lên trong ngực lặng xuống, hắn cắn răng, không cho mình rên ra tiếng, đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh. Một đôi giày tinh xảo thêu kim long xuất hiện trước mặt hắn, chủ nhân đôi giày làm như hoàn toàn không biết người nằm trước mặt mình là Thái Tử điện hạ. Bách Lý Thanh dùng mũi chân nhấc cằm Tư Thừa Kiền, từ trên cao nhìn xuống hắn, cười bừa bãi: "Chậc, xem ra mãnh dương công cũng chỉ đến thế thôi, Thái Tử điện hạ vẫn là chưa có kinh nghiệm đâu." Mãnh dương công nho nhỏ đã muốn chèn ép hắn, hừ, châu châu đá xe, không biết tự lượng sức. Tư Thừa Kiền bị Bách Lý Thanh nhục nhã nhắc cằm như vậy, ngón tay hắn cào sâu vào mặt đất, nhưng dòng khí trong ngực làm cho hắn chỉ cần nói chuyện sẽ phun ra máu. Cho nên, Tư Thừa Kiền chỉ nhìn chằm chằm Bách Lý Thanh, quật cường không chịu há mồm. Bách Lý Thanh này có tật xấu, chính là chán ghét quật cường, ngay cả Tây Lương Mạt mà hắn hận không thể dắt vào đai quần mang theo khắp nơi hắn còn thích nhất mài đi sự quật cường của nàng, nói gì đến Tư Thừa Kiền. Bách Lý Thanh nheo mắt lại, ngồi xổm xuống đổi thành nắm cằm Tư Thừa Kiền bằng ngón tay: "Thái Tử điện hạ, dáng vẻ này của ngươi làm cho vi sư nhìn mà đau lòng vô cùng đấy." Lời nói như đùa bỡn cùng với hơi thở của Bách Lý Thanh phun trên mặt nhất thời làm cho Tư Thừa Kiền nổi một lớp da gà, hắn bỗng nhớ tới đám phu nhân và công tử mà Bách Lý Thanh nuôi trong viện, trong lòng buồn nôn, âm thầm giận mắng, gã hoạn quan ghê tởm! Bách Lý Thanh sao có thể không nhìn ra sự chán ghét và ghê tởm của Tư Thừa Kiền, hắn thầm cười lạnh một tiếng, tiểu tử kia, chính ngươi mới buồn nôn! Bách Lý Thanh ghé sát vào gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tư Thừa Kiền, cười khẽ: "Điện hạ từ nhỏ đã có duyên với nữ tử, cũng biết long dương vui thích không thuộc về nam nữ hoan ái, khi còn nhỏ đã cảm thấy điện hạ kế tục điểm mạnh của bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương, có dung nhan rất tốt, thật sự khiến bản tọa trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Hôm nay phong cảnh đẹp đẽ như thế, chi bằng để bản tọa truyền thụ cho điện hạ chút gì đó mới mẻ nhé." Dứt lời, đầu ngón tay hắn chậm rì rì trượt xuống ngực Tư Thừa Kiền, lập tức đẩy vạt áo Tư Thừa Kiền ra, quả thật có ý dâm ô đường đường Thái Tử điện hạ ngay tại đây. Tư Thừa Kiền toàn thân rét run, sắc mặt tái mét, thốt ra: "Ngươi dám!" Vừa há miệng, hắn sao chịu được dòng khí kích động trong ngực, lập tức phun ra một ngụm máu lớn. Bách Lý Thanh nhanh tay lẹ mắt, thân mình né ra tránh được máu của Tư Thừa Kiền, hắn chán ghét nhăn mày, sau đó đứng lên đạp một chân lên lưng Tư Thừa Kiền, mỉm cười: "Thái Tử điện hạ, đã từng thấy chuyện vi sư không dám làm chưa, hay là hy vọng ai tới cứu ngươi?" Tư Thừa Kiền chưa từng tuyệt vọng như thế, hắn oán độc nhìn Bách Lý Thanh chằm chằm. Bách Lý Thanh lại bỗng nheo mắt lại, một tay chống nạnh, một tay túm vạt áo Tư Thừa Kiền: "Có điều vừa rồi bản tọa nhìn thấy một chuyện vô cùng thú vị, dường như điện hạ và Trinh Mẫn Quận Chúa có giao tình rất sâu, vị Quận Chúa kia quả là mỹ nhân, điện hạ có từng nghe đồn vị Quận Chúa kia là con gái riêng của bệ hạ chưa, hay là chơi muội muội của mình thích lắm?" "Ngươi muốn làm gì?" Tư Thừa Kiền hốt hoảng, cắn răng oán giận hỏi. Bách Lý Thanh cười khẽ: "Không muốn làm gì cả, chỉ là bản tọa bỗng cảm thấy hứng thú với vị Quận Chúa kia..." "Không được động vào nàng!" Bách Lý Thanh còn chưa dứt lời Tư Thừa Kiền đã thốt ra, nhưng hắn lập tức ý thức được mình mất không chế, sau đó nói: "Nàng là nghĩa nữ phụ hoàng sủng ái nhất, ngươi không thể động vào nàng!" "Không động nàng, chẳng lẽ động ngươi?" Bách Lý Thanh nheo mắt hừ lạnh, Tư Thừa Kiền bảo vệ Tây Lương Mạt khiến hắn vô cùng bực bội. "Ngươi... Vô liêm sỉ!" Tư Thừa Kiền nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu. Bách Lý Thanh cười lạnh, sau đó túm áo Tư Thừa Kiền kéo lên, nói với hắn: "Hừ, xem ra Thái Tử điện hạ cũng chẳng để bụng "muội muội" mình đến thế, bản tọa luôn thích cướp lấy thứ kẻ khác yêu mến, cái này gọi là ức hiếp nam cường đoạt nữ, tiểu Quận Chúa này bản tọa nhất định phải động!" Hắn dừng một chút, rồi lại nhìn Tư Thừa Kiền đang thất sắc cười mị hoặc: "Nếu Thái Tử điện hạ bằng lòng dùng bản thân thay thế, hầu hạ bản tọa trên giường, thì bản tọa có thể suy nghĩ tha cho nàng." Dứt lời, hắn đột nhiên buông tay làm cho Tư Thừa Kiền bất ngờ ngã xuống đất. Tư Thừa Kiền ôm ngực, phẫn nộ trừng mắt nhìn Bách Lý Thanh xoay người đi, khàn khàn gào lên: "Bản cung sẽ không cho ngươi động vào nàng, tuyệt đối không!" Hắn cũng không biết vì sao mình bỗng muốn che chở Tây Lương Mạt đến thế, cho dù cô gái kia ti bỉ lạnh lùng, nhưng hắn vẫn không muốn thấy nàng sa sút đến mức bị một thái giám đùa bỡn, còn là tại hắn! Bách Lý Thanh không hề quay đầu, thản nhiên rời đi, chỉ để lại một câu tà tứ: "Thái Tử điện hạ có thể ngăn cản bản tọa thử xem, ha ha." Dứt lời, cười to mà đi. Chỉ để lại Tư Thừa Kiền vừa đau vừa giận, không nhịn được lại phun ra máu. Hắn oán độc nhìn bóng lưng Bách Lý Thanh, tay chậm rãi duỗi về phía tay áo mình, nơi đó có ba chiếc ám tiễn nhúng kịch độc, làm từ hàn thiết ngàn năm, là mũi tên phòng thân cuối cùng của hắn, nếu lúc này hắn bắn ra, sau lưng Bách Lý Thanh không hề phòng bị, có thể một kích tất trúng! Cho dù chỉ cắt qua da đối phương cũng có thể lập tức lấy mạng! Nhưng ngay khi hắn tính ra tay thì một bàn tay bỗng đè chặt cổ tay hắn, giọng nói quen thuộc thở dài bên tai: "Thái Tử điện hạ, không thể!" — Ông đây là đường ranh giới Cửu gia ti bỉ muốn bình luận — Trừng trị xong nghịch đồ dám ngỗ nghịch hắn, Cửu Thiên Tuế lười biếng nằm lệch người trong cỗ kiệu hoa mỹ mười sáu người nâng, đang nhắm mắt dưỡng thần thì một giọng nữ trào phúng rất nhỏ vang lên phía cửa sổ: "Thiên Tuế gia, trêu đùa Thái Tử điện hạ có vui không?" Bách Lý Thanh vẫn nhắm hai mắt, lười biếng hừ khẽ: "Thế nào, nha đầu, đau lòng cho Thái Tử ca ca của ngươi à?" Nàng kia than một tiếng: "Chỉ không quen nhìn thanh niên tốt chính trực như Thái Tử gia bị gian nịnh trêu chọc thôi." Thái Tử gia tuy không phải đàn ông tốt nhưng nhân nghĩa liêm sỉ cơ bản thì tốt hơn vị Cửu Thiên Tuế điện hạ ở trước mặt nhiều, ít nhất động lòng với nàng còn biết là không nên, là đáng xấu hổ. Bây giờ, có khi Thái Tử gia còn đang lo lắng Cửu Thiên Tuế sẽ ra tay với nàng kìa, không biết Cửu Thiên Tuế chẳng những động nàng mà đã sớm ăn nàng không còn một mảnh rồi. Bách Lý Thanh nhíu mày, mắt cũng chưa mở, trực tiếp năm ngón tay chộp ra ngoài màn, túm tiểu hồ ly ồn ào kia vào, giam cầm trong lòng, mới từ từ mở đôi mắt âm lãnh tà mị: "Bản tọa phát hiện nha đầu ngươi gần đây đặc biệt có duyên với nam nhân, có phải quá nhàn hạ nên thích câu ba đáp bốn không?" Tây Lương Mạt giơ tay vẽ vòng vòng trên ngực hắn, giảo hoạt cười nói: "Ai nha, sư phụ, xem ngài nói kìa, ngài phong tao thế này, đồ nhi được ngài dạy dỗ thì cũng không dám cướp tiếng tăm với ngài đâu, vừa rồi không phải ngài còn tính chơi một đồ nhi khác của ngài à, có đôi khi rất hoài nghi làm đồ nhi của ngài có phải chỉ để ấm giường cho ngài hay không?" Bách Lý Thanh bắt lấy bàn tay tác quái của nàng trước ngực mình, để tới bên môi cắn một cái: "Thế nào? Không hài lòng à? Đồ nhi chính là để chơi, không chơi thì làm sao tiến bộ được, đương nhiên một chơi trên giường, một chơi dưới giường." Tây Lương Mạt đỏ bừng mặt than một tiếng, Thái Phó đại nhân quả nhiên vẫn vô liêm sỉ như thế! "Nói xem, nếu Thái Tử gia thật sự bằng lòng dùng bản thân thay cho ta, ngươi sẽ để hắn hầu hạ trên giường à?" Tây Lương Mạt lập tức đổi đề tài, miễn cho người náo đó lát nữa lại muốn chơi nàng! Hơn nữa, trong đầu nàng còn tưởng tượng hình ảnh một mỹ cường công kiêu ngạo, ma quỷ, súc vật cùng cường thụ tuấn tú, lạnh lùng trên giường, nhìn có vẻ còn rất hài hòa. "Cốp!" Một cái cốc đầu làm trán Tây Lương Mạt nở hoa. "Đau chết được, ngươi làm gì vậy!" Tây Lương Mạt xoa trán mình, cáu giận kháng nghị. "Thu hồi cái tưởng tượng xấu xa của ngươi lại." Bách Lý Thanh nghiêm mặt nói: "Ngươi cảm thấy tiểu tử đó sẽ làm loại chuyện đấy à?" "Ừm..." Tây Lương Mạt lắc đầu, thầm oán, ai xấu xa, ai còn xấu xa hơn đại gia ngươi nữa! Có điều nói gì thì nói, bằng ánh mắt chuyên nghiệp của Tây Lương Mạt xem ra, Thái Tử điện hạ theo một góc độ nào đó mà nói thì là Thái Tử hoàn mỹ, bình tĩnh, nhạy bén, trí tuệ, dã tâm, thao lược, ẩn nhẫn, tàn nhẫn... Không thiếu thứ gì, được thời gian bù đắp có lẽ thành tựu của hắn chưa chắc sẽ kém hơn Bách Lý Thanh, thậm chí có lẽ một ngày sẽ đoạt lại chính quyền từ tay Bách Lý Thanh, phục hưng Thiên Triều. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trước khi hắn đủ lông đủ cánh Bách Lý Thanh không một đao kết liễu mầm non tốt đẹp là Thái Tử đây. Nay khuyết điểm của Thái Tử chỉ có hắn quá trẻ tuổi, cộng thêm thiếu tôi luyện, có chút cấp tiến, dù sao Thái Tử điện hạ hiện nay đã được coi là một mầm non minh quân tương lai tương đối không tệ. Mà đối với một minh quân mà nói, nữ nhân chỉ là thứ dệt hoa trên gấm, không nên là trở ngại trong cuộc đời chính trị của hắn, thậm chí là cả đời. Cho nên, hắn có thể mê luyến một nữ tử nhưng không thể yêu một nữ tử. Mà ý nghĩ thay thế một nữ nhân hầu hạ dưới thân một nam tử khác, không, là dưới thân một thái giám, không, ngay cả hầu hạ cũng không bằng, căn bản chính là một chuyện dâm ô, tuyệt đối sẽ không nảy ra trong đầu Thái Tử điện hạ. "Ừm, thật ra ta luôn cảm thấy loại chuyện này căn bản sẽ không xảy ra đối với bất cứ kẻ nào." Tây Lương Mạt cười giễu. Đối với đàn ông quyền cao chức trọng mà nói, lấy thân chết thay còn dễ dàng hơn loại chuyện này. Bách Lý Thanh lười biếng liếc nàng một cái: "Thật không?" "Thế nào, lẽ nào ngươi nói ngươi sẽ làm loại chuyện này?" Tây Lương Mạt nhíu mày. Bách Lý Thanh rũ đôi lông mi thật dài, làm cho người ta không nhìn rõ mắt hắn, hắn chỉ thản nhiên cười khẽ: "Có gì không thể, ngô mong muốn có thể vì thế mà chết, kẻ ngô hận có lẽ sẽ hận chết trăm lần không giải oán!" Tây Lương Mạt sửng sốt nhìn Bách Lý Thanh, trái tim giống như bị thứ gì đó cực mềm chạm vào, tuy lời hắn nói vẫn rất ngoan độc, nhưng điều hắn nói lại chỉ có người tính tình cực yêu cực hận như Bách Lý Thanh mới làm được. "Thế nào, không tin?" Đầu ngón tay của Bách Lý Thanh khẽ vuốt lên môi Tây Lương Mạt, nâng mặt nàng lên, ánh mắt xa xôi nhìn nàng. Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, dâng lên đôi môi mềm mại của mình, thì thầm trên đôi môi lạnh như băng của hắn: "Ta tin." Trong tấm màn rộng lớn, có tiếng rên rất nhỏ. Ngọt ngào và mềm mại, như cánh bướm khẽ đụng vào cánh hoa. "Đúng rồi..." "Hử?" "Còn nhớ những lời ta đã nói với ngươi không?" "Cái gì?" "À, rất nhanh sẽ có người đóng gói ngươi tặng cho ta trường kỳ tận hưởng." "Hả?!" — Ông đây là đường ranh giới Tiểu "Ngươi điên rồi à?" "Chát!" Tiếng bạt tai vang dội cùng tiếng Hoàng Hậu nương nương tức giận quở trách vang lên trong Trường Môn Cung. Lục Tướng gia tiến lên một bước cầm lấy tay Hoàng Hậu, lạnh nhạt nói: "Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử là Thái Tử một nước, ngài không thể như vậy!" "Ngươi nghe xem, ca ca, ngươi nghe xem nghịch tử này vừa nói cái gì!" Hoàng Hậu nương nương nổi giận đùng đùng chỉ vào Thái Tử quỳ trên mặt đất, trên người còn quấn băng vải. Tư Thừa Kiền cúi gằm, mặt không chút thay đổi lại cực kỳ ngang ngạnh nói: "Mẫu hậu, nhi tử nói, muốn xin phụ hoàng nạp Trinh Mẫn!" Đây là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến để không cho Bách Lý Thanh chạm vào Tây Lương Mạt!