Chương 10

Gương Quỷ Ám

Văn Nam 09-08-2023 22:37:59

Sơn giật mình tỉnh dậy, giọt nước mắt bất giác lăn dài trên gò má của anh. Nghĩ lại giấc mơ vừa rồi, Sơn cảm thấy đau lòng, thương xót hơn là sợ hãi. Anh ngẫm nghĩ trong đầu: - Không lẽ cô bé gái đó là con quỷ sao? Nếu đúng là vậy thì tại sao cô bé đó lại cho anh biết quá khứ của cô bé? Không lẽ cô bé muốn được giúp đỡ gì sao? Nghĩ vậy, nỗi sợ hãi con quỷ bên trong Sơn hoàn toàn tan biến. Sáng hôm sau, anh tới nhà ông thầy. Vừa đến nơi thì Sơn ngạc nhiên khi người phụ nữ ấy đã đợi sẵn ở cửa. Sau đó cô ta dẫn Sơn vào bên trong. Nhìn khung cảnh xung quanh cũng không có gì lạ. Nhưng khi bước chân vào bên trong nhà, da gà Sơn bỗng nổi lên từng đợt, anh cảm thấy có một làn khí lạnh đang bao phủ nơi đây. Quả thực nơi đây khá đáng sợ, xung quanh tràn ngập một màu đỏ như máu bởi ánh đèn. Giữa nhà là ông thầy đang ngồi xếp bằng trước một cái bàn với hai tay chắp lại, mắt nhắm chặt. Bên trên mặt bàn đựng một bát hương, đĩa cau, nhang, nến, ... Giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị của ông ta cất lên khiến Sơn giật mình: - Ngồi xuống đi! Sơn nhẹ nhàng ngồi xuống nhưng mắt vẫn quan sát xung quanh, đoạn ánh mắt anh va phải một góc tối của căn nhà, trong đầu dấy lên một câu hỏi: - Nhà thầy bói nào cũng như vậy sao? U tối ghê thật! Như đọc được suy nghĩ của Sơn, ông thầy mở mắt rồi đáp: - Cậu không phải sợ. Do dạo này ta luyện công nên phải để căn nhà tối như vậy thì mới dễ dàng tập trung. Còn việc không khí nơi đây lạnh lẽo là do mỗi ngày có biết bao nhiêu người tới gọi hồn. Vong hồn bước vào để lại âm khí nên lạnh như vậy đó, haha... Nghe giải thích như vậy khiến Sơn đỡ sợ hơn. Sau đó ông thầy lấy một cây nhang, cắm lên bát hương rồi khấn vái. Một lúc sau ông lấy một quả cau trên đĩa, bổ nó ra, ông ta nhìn Sơn rồi nói: - Bổ quả cau này ra. Ta thấy đêm hôm qua con quỷ nó đã báo mộng cho cậu điều gì đó, đúng không? Có vẻ liên quan tới quá khứ của nó đúng chứ? Sơn trợn tròn mắt kinh ngạc khi thấy thầy phán. Sơn gật đầu lia lịa: - Dạ đúng đúng rồi ạ! Ông thầy gật đầu rồi nói: - Mau kể cho ta nghe coi! Sơn bình tĩnh kể lại giấc mơ đêm qua cho ông thầy nghe, sau đó anh nói: - Con cảm thấy nó muốn chúng ta giúp gì đó. Chứ không có ý... - Haha... cậu thật là ngây thơ. Một con quỷ như nó thì có chuyện gì không làm được mà phải cần người giúp cơ chứ? Quá khứ của nó đúng thật là đáng thương. Nhưng đã hóa thành quỷ có nghĩa là chấp niệm và hận thù của nó quá lớn. Và theo ta cảm nhận con quỷ này đã từng giết rất nhiều người. Vậy nên chắc chắn không bao giờ tâm dữ hóa lành được. Bọn quỷ mưu mô xảo quyệt lắm! Chắc chắn nó đang lấy lòng thương hại của cậu. Và rồi sau đó khi cậu mắc bẫy và không đề phòng thì nó sẽ hút đi linh hồn của cậu đó! Vừa nói, ông thầy làm ra bộ mặt đáng sợ khiến Sơn run rẩy. Anh lắp bắp nói: - Vậy... vậy giờ con phải làm sao ạ? - Ta sắp luyện đủ rồi. Đến lúc đó mọi việc cứ để ta lo. Còn cậu hãy cứ làm theo những gì ta dặn vào ngày hôm qua. Mà khoan, cậu hãy điều tra cho ta về nguồn gốc của chiếc gương này. Bởi khi xử lý việc gì thì phải nắm được gốc rễ của nó. Nghe ông thầy nói, trong đầu Sơn nghĩ ngay tới tiệm đồ cũ. Sơn vâng dạ rồi phóng xe tới chỗ đó. Đến nơi, Sơn đi vào bên trong. Mọi thứ vẫn như hồi anh tới đây lần đầu, vẫn đông đúc, nhộn nhịp. Sơn không để ý tới điều đó mà tìm kiếm ông chủ. Khi nhìn thấy ông ta đang ngồi một góc, tay cầm cốc cà phê, nhâm nhi từng tí. Sơn tiến tới, lễ phép cúi đầu: - Cháu chào bác ạ! Ông ta hạ cốc cà phê xuống, nhấc cặp kính lên, hỏi: - Cậu là? Sơn gãi đầu cười hì hì: - Dạ, cháu chỉ là khách hàng thôi ạ. Nhưng có việc cháu muốn hỏi ông về món đồ mà cháu đã từng mua ở đây ạ. Ông ta nhăn nhó mặt có vẻ khá bực bội, ông làu bàu: - Món đồ gì? Ở đây biết bao nhiêu đồ, cậu muốn hỏi cái gì? - À dạ, là cái gương đó ạ! - Vừa nghe đến đó, ông giật mình, tay đang tính cầm ly cà phê lên thì hạ xuống, sắc mặt thay đổi, đoạn ông lắc đầu, xua tay đuổi Sơn: - Gương, gương nào? Ở đây biết bao nhiêu cái gương! Cậu đừng làm mất thời gian của tôi nữa. Đi đi! Đi đi! Nhận thấy sắc mặt ông ta nên Sơn biết chắc chắn ông ta biết chuyện gì đó. Anh liền nói: - Cái gương mà ông bán cho cháu với giá 1 triệu đó! - Bao nhiêu gương với giá đó! Làm sao ta có thể nhớ được? Thôi cậu đi về... - Ông biết cái gương đó có vấn đề rồi đúng không? Bạn tôi đã bị chết vì cái gương đó rồi kìa! - Không để ông chủ tiệm nói, Sơn đã cắt ngang lời. Ông ta nghe vậy, sắc mặt lại càng trở nên trắng bệch, ông vẫn chối bay chối biến: - Tôi không liên quan gì tới chuyện này hết! Đi đi! Về đi! Nói rồi ông ta đang tính đi sâu vào bên trong nhà thì Sơn nắm tay ông ta rồi đe dọa: - Ông không nói cho tôi! Thì tôi sẽ loan tin rằng cửa tiệm ông bán đồ bị ma ám và nó đã hại chết bạn tôi. Để tôi xem lúc đó, ai dám mua đồ ở cửa hàng ông nữa. Nghe vậy, ông ta đứng khựng lại, quay ra đằng sau thì nhìn thấy có vài sinh viên đang ngóng câu chuyện giữa hai người. Ông ta run rẩy ra hiệu im lặng với Sơn rồi vội vã kéo anh vào sâu trong nhà. Sau đó đóng cửa lại rồi mời Sơn ngồi xuống ghế. - Cậu cứ bình tĩnh. Tôi... tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện. Xin cậu đừng loan tin, không thì tôi cũng không biết phải sống sao đâu! Sơn nhẹ nhàng gật đầu: - Bác cứ kể đi ạ! Ông ta gật đầu rồi kể lại sự việc: - Chuyện là cách đây mấy tháng trước, tôi có đi vào rừng dã ngoại cùng với gia đình thì thấy một chiếc gương được treo trên cây. Ban đầu tôi đã không để ý đến nó. Nhưng về sau càng nhìn thì tôi lại càng bị cuốn vào nó. Sau đó tôi đã mang chiếc gương đó về. Khi về đến nhà thì tôi mới nhận ra có một lá bùa nhỏ được dán đằng sau tấm gương. Tính tôi thì không tin vào tâm linh nên đã bóc nó ra rồi lau chùi. Sau đó mang ra cửa tiệm để bán. Ngày hôm sau, chiếc gương đã được bán đi. Nhưng sau đó vài ngày thì nó lại được mang trả lại. Sự việc cứ vậy lặp đi lặp lại mấy lần liền. Nhưng tôi vẫn không nghĩ ngợi gì cả. Cho đến một hôm, tôi đang ngủ thì nghe thấy tiếng trẻ con vọng ra từ bên ngoài cửa hàng. Quái lại, rõ ràng là gia đình tôi làm gì có đứa bé nào. Vậy tiếng đó phát ra từ đâu chứ? Sau đó thì tôi đã lén ra xem thì thấy có một đứa bé đang chạy nhảy khắp gian hàng, sau đó nó biến mất. Lúc đó tôi mới tin vào ma quỷ. Tôi sợ hãi đến nỗi không đứng vững. Ngay sáng hôm sau, tôi phải gọi thầy đến. Nhưng vừa nhìn thấy chiếc gương ông thầy đã chạy bán sống bán chết. Tôi lại tiếp tục gọi ông thầy khác nhưng ông ấy vẫn không giải quyết được. Ông ấy bảo bây giờ không được vứt bỏ, bởi điều đó có thể gây nguy hại đến gia đình của tôi. Muốn thoát được nó thì bắt buộc phải bán cho một người thì may ra con quỷ mới không bám theo nhà tôi nữa. Vài ngày hôm sau thì gặp được cậu... cho... cho tôi xin lỗi! Tôi cũng không còn cách nào khác nữa! Nghe đến đó, đôi mắt của Sơn đỏ hoe, anh nắm chặt tay cố gắng giữ bình tĩnh, Sơn gằn giọng: - Ông có biết vì sự tò mò và ích kỷ của ông mà ông đã hại chết hai mạng người không hả? Và bạn thân của tôi cũng vì nó mà đang hôn mê trong bệnh viện kìa! Ông chủ chắp tay lại, mếu máo: - Tôi xin lỗi cậu... tôi xin lỗi các cô ... Sơn đập mạnh tay xuống bàn rồi quay lưng ra về. Để lại ông ta ngồi thừ một chỗ nhìn bóng dáng cậu bằng ánh mắt hối hận, u buồn.