Chương 15: Quen thuộc

Gương Quỷ Ám

Văn Nam 09-08-2023 22:39:30

Việt lôi điện thoại ra nghịch rồi nói: - Giấu gì là giấu gì? Chúng ta có gì mà để thầy Mãn phải giấu chứ? Sơn lắc đầu, nghĩ ngợi rồi nói: - Tao đoán là ông ta chưa thực sự tiêu diệt con quỷ nhi. - Hả? - Đang xem điện thoại, Sơn vội quay sang, hốt hoảng nhìn Sơn Sơn gật đầu: - Như mày cũng đã thấy thái độ của ông ta rồi đó. Và tao nghĩ nếu ông ta chưa tiêu diệt được con quỷ đó thì đây không phải là sơ ý. Mà ông ta cố tình làm vậy? Không lẽ ông ta còn làm gì cô bé đó sao? Việt tặc lưỡi ra chiều khó chịu: - Thôi kệ đi mày. Ông ta làm gì con quỷ thì kệ đi. Miễn là chúng ta không gặp lại con quỷ đó là được rồi. - Không được! Chắc chắn cô bé có điều gì muốn nói với chúng ta. Tao nghĩ cô bé ấy đáng thương hơn... - Cái gì? Đáng thương sao? Mày bị gì vậy Sơn? Nó đã giết chết con My và thằng người yêu của nó mà mày còn nói con quỷ đáng thương sao? Mày điên thật rồi! Mày muốn làm gì thì kệ mày. Tao đi ngủ đây! Nói rồi Việt tắt điện thoại, nằm xuống ngủ. Trong đầu Sơn bấy giờ là hình ảnh cô bé ngồi trong góc phòng khóc một mình. - Tại sao em lại qua đời chứ? Rốt cuộc quá khứ em đã gặp phải chuyện gì? Em muốn nói gì với bọn anh? Từng sự thắc mắc cứ vậy trỗi dậy trong lòng của Sơn khiến anh đứng ngồi không yên. Sơn đi đi lại lại trong căn phòng. Bỗng như chợt nhớ tới điều gì, anh vội leo lên giường nằm ngủ, miệng lẩm bẩm: - Hãy cho anh gặp em lần nữa nha. Không nằm ngoài sự kì vọng, mong chờ, giấc mơ đó anh đã nhìn thấy cô bé. Nhưng lần này mọi thứ rõ ràng hơn. Anh nhìn thấy cô bé đang bị trói bởi vô vàn sợi xích, từng tiếng la hét của cô ngày một xót xa. - Em bị tra tấn sao? Em bị ông ta tra tấn sao? Nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là tiếng xiềng xích công với tiếng la hét của quỷ nhi vang lên. Bỗng hình bóng cô bé biến mất, trước mặt Sơn bấy giờ chỉ là một màu đen vô tận. Sơn chạy xung quanh, réo gọi cô bé: - Em gì ơi? Em ơi Tiếng gọi của Sơn vang vọng khắp tứ phía, nhưng không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào. Sơn giật mình tỉnh dậy, nghĩ lại giấc mơ vừa rồi, anh chắc chắn thầy Mãn đã làm gì cô bé đó. Sơn nằm vắt tay lên trán suy nghĩ. Ông ta đã làm gì linh hồn nhỏ bé ấy chứ? Bất giác người anh chợt nổi da gà khi nghĩ đến những viễn cảnh trong truyện, hoặc trong phim. Đó là các thầy trừ tà sẽ nuôi quỷ và lợi dụng nó để làm những việc xấu xa, trục lợi cá nhân. Nếu như vậy chẳng phải cô bé sẽ lại càng ngày càng xa vào vũng bùn lầy này sao? Hơn nữa khi anh nhớ lại vài ngày đầu a gặp cô bé, ngoài cảm giác sợ hãi, giờ ngẫm nghĩ lại anh còn thấy có gì đó rất quen thuộc. Mặc dù chưa gặp mặt lần nào nhưng anh chút nào đã hình dung được khuôn mặt của con bé. Nhưng anh không tài nào nhớ rõ được, khuôn mặt ấy xuất hiện như làn sương khói ẩn hiện trong tâm trí của Sơn. Ngày hôm sau, Sơn vẫn nói với Việt rằng anh ta chắc chắn con bé đang bị thầy Mãn bắt nhốt, hành hạ. Nhưng Việt mặc kệ, anh buông một câu phũ phàng: - Tao không quan tâm, mày muốn làm gì thì kệ mày. Tao không rảnh đâu mà cứu một con quỷ suýt nữa giết chết mình. Nói rồi anh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Về phía của Sơn, anh ngồi thụp xuống khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Sau đó anh ngẫm nghĩ làm sao để có thể giúp cô bé đây? Hy vọng con bé sẽ đưa cho anh thêm gợi ý. Chiều hôm đó, Sơn quyết định tới nhà thầy Mãn, nhưng anh không vào bên trong mà chỉ đứng ở ngoài sân nhìn quan sát dòng người đang ra vào nhộn nhịp, trong đầu dấy lên một suy nghĩ: - Không lẽ bây giờ mình đi vào ông ta về con quỷ? Không! Không làm vậy chỉ khiến ông ta thêm nghi ngờ thôi. - Đợi lâu quá đi bà? Hay về đi mai thì tới xem Bất chợt giọng nói của một người phụ nữ kéo Sơn trở lại với thực tại. - Không được đâu bà? Nghe nói mai thầy Mãn đi có việc. Nên hôm nay cho dù chờ tới tối thì tôi vẫn sẽ chờ. Sơn mở to mắt, miệng khẽ nở nụ cười. Đêm hôm đó thì Sơn không còn mơ thấy cô bé nữa, chính điều đó khiến Sơn có chút lo lắng, không biết linh hồn nhỏ bé đó có ổn không? Sơn ngồi trên giường đưa mắt về phía Việt đang đánh răng rửa mặt, anh nói: - Tầm tối nay mày đi với tao không? Việt súc miệng, rửa mặt rồi nói với ra: - Đi đâu? - Vào nhà thầy Mãn - Mày hâm mà, Vào đấy làm gì? Đừng nói với tao là mày lại hỏi thầy về vụ con quỷ nha. Sơn lắc đầu: - Không! Mày hâm mà. Hỏi để chết tao à? Mà hơn nữa tối nay ông ta cũng không có nhà đâu mà hỏi - Không có nhà thì mày vào làm gì? Việt bước ra từ nhà tắm nhìn Sơn bằng ánh mắt khó hiểu. Đoạn anh đứng khựng lại khi nhìn thấy nụ cười của Sơn, Việt trợn tròn mắt, miệng hét lớn: - Mày đột nhập... ưm ưm... Anh chưa kịp nói hết câu thì Sơn đã chạy tới bịt miệng Việt lại. Sơn đưa tay ra hiệu: - Mày be bé cái miệng thôi. Mày đi với tao không? Chắc chắn ông ta không đơn giản như chúng ta nghĩ - Mày điên thật rồi Sơn ơi. Mày bị con quỷ đó mê hoặc rồi sao? - Việt hất tay Sơn ra, càu nhàu - Mày nói ít thôi. Có đi với tao không? - Sơn đưa mắt về phía Việt rồi hỏi Việt lắc đầu chắc nịch: - Tao không! Đi vào đó lạnh lẽo ghê lắm. Sơn gật đầu: - Vậy để tao đi mình! Cả sáng và chiều hôm đó, thi thoảng Sơn lại chạy ra nhà thầy Mãn để thám thính tình hình. Quả đúng là ông ta đã đi đâu không có ở nhà, nghĩ vậy Sơn lại càng vui mừng cho hành động của anh vào đêm nay. Màn đêm buông xuống bao phủ khắp con đường, dưới ánh đèn đường, hình bóng của một cậu thanh niên đang chầm chậm bước đi. Anh đeo khẩu trang kín mít phòng trường hợp bị ai đó phát hiện ra. Đứng trước cửa nhà thầy Mãn, Sơn nổi hết cả da gà. Thiệt tình mà nói nhìn ngôi nhà vào ban ngày thì không có gì đáng sợ. Nhưng đến đêm, căn nhà như bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám đến rợn người. Lại nghĩ đến cảnh ông ta nuôi âm binh khiến Sơn bủn rủn chân tay không dám đi vào. Anh đứng ngoài cửa một lúc rồi cũng cắn chặt răng trèo vào. Do bức tường không quá cao nên chỉ mất chưa đầy một phút Sơn đã trèo tót vào bên trong. Nhảy xuống sân, nhìn vào bên trong nhà khiến Sơn nhăn nhó mặt mày khi thấy chiếc chuông gió trước cửa đang đung đưa, trong khi đó không hề có một ngọn gió nào lướt qua. Sơn nắm chặt chiếc vòng cổ rồi chầm chậm bước vào, miệng lẩm nhẩm: - Nam mô a di Đà Phật... Nam mô a di Đà Phật... Thi thoảng anh còn cảm thấy như có ai đang lướt sau lưng mình, khiến Sơn run rẩy không dám bước tiếp, từng giọt mồ hôi lạnh đã lăn dài trên trán của anh chàng. Nhưng khi nghĩ đến cô bé đang cần anh thì Sơn nhắm mắt bước tiếp. Đứng trước cánh cửa gỗ đang được khóa chặt, Sơn lôi trong cặp sách ra đèn pin đeo đầu và một vài chiếc kẹp tăm, Sơn bật đèn flash, rọi thẳng vào chiếc ổ khóa, sau đó anh chầm chậm cầm kẹp tăm hí hoáy mở khóa. Vừa mở, anh vừa run rẩy vì sợ hãi. Khoảng chừng mười phút sau, cánh cửa cũng được phá khóa, Sơn chầm chậm mở cửa ra, tiếng cót két vang lên khiến anh gai người. Chỉ mới khoảng mười lăm phút trôi qua, mà Sơn cứ ngỡ là đã một tiếng đồng hồ. Khi cánh cửa gỗ mở ra là một luồng khí lạnh phả thẳng vào người Sơn. Anh như chết lặng ngay lúc đó, da gà, da ốc nổi lên từng cục. Ánh đèn dầu trên bàn thờ lúc tỏ lúc rạng cộng với ánh đèn đỏ khiến căn nhà trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết. Nhìn khắp gian nhà cấp cấp bốn một lượt, Sơn nuốt nước bọt, anh không biết nên đi tìm kiếm ở đâu đây. Đứng nhìn một lúc, Sơn cũng quyết định đi đến bên giường thờ. Trên giường thờ cũng không có gì lạ ngoại trừ hai chiếc hũ sứ màu trắng đang được để cạnh bát nhang. Tò mò Sơn chầm chậm lấy nó xuống. Đến lúc này anh mới để ý có hai chiếc bùa đang được dán chặt lên trên đó. Nghĩ đến những điều nguy hiểm sau khi Sơn tháo lá bùa ra, anh lại không dám làm gì, đặt nó xuống đất rồi đứng dậy. Trong đầu Sơn hoàn toàn trống rỗng, bởi anh không biết nên làm gì bây giờ? Anh thậm chí còn không rõ cô bé có ở đây không? Mọi thứ quá mơ hồ. Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng anh giật mình khi có một bóng đen bé nhỏ chạy vụt qua Sơn, nó tiến thẳng về phía trước rồi mất hút trong bóng đêm. Hình như là một con mèo, Sơn chầm chậm đi theo hướng nó chạy thì nhìn thấy một cánh cửa gỗ đang được khóa chặt.