Dứt lời, Sơn mang chiếc gương ra thanh toán. Sau khi nghe giá của nó, Việt trợn mắt kinh ngạc, tính khuyên Sơn đừng mua. Nhưng khi thấy Sơn rút ví ra trả tiền với vẻ mặt vô cùng vui vẻ, anh cũng chỉ biết lặng im, trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng. Trên đường về, Việt cũng gặng hỏi tại sao Sơn lại mua chiếc gương với giá chát vậy. Nhưng chỉ nhận được sự im lặng của Sơn.
Về tới phòng trọ, Việt đặt hai con tượng nhỏ lên trên bàn, vui vẻ nói:
- Cuối cùng tao đã rước được chúng mày về rồi, cute thật á hehe...
Anh ngắm nghía chán chê xong đoạn quay ra nhìn Sơn đang treo chiếc gương lên tường, chầm chậm bước tới, đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi hỏi:
- Tao thấy nó có gì đặc biệt đâu nhỉ mà sao giá chát vậy? Tận 1 triệu lận.
Nghĩ đến cái giá đó, Việt lại càng cảm thấy bực bội hơn, anh nói:
- Tao không hiểu sao mày mua được cái gương này luôn á? Không to cũng chẳng đẹp. Thế mà tận 1 triệu. Bằng cả tháng ăn đấy mày. Rồi giờ cạp đất mà ăn nha!
Sơn treo xong gương rồi quay lại thở dài nói với Việt:
- Mày cứ bình tĩnh xem nào. Tao chắc chắn rằng chiếc gương này không hề bình thường đâu. Mày không tìm hiểu về đồ cổ nên không biết đó thôi. Tao đoán chiếc gương này cũng phải tồn tại cỡ năm mươi năm rồi đấy. Hơn nữa xét về nghệ thuật thì nhìn những đường viền xung quanh mà xem. Chúng được sắp xếp rất nghệ thuật và bắt mắt. Và có điều đặc biệt, khi mày nhìn vào nó lâu, cảm giác như mày bị hút vào luôn đó. Không tin mày thử xem. Nên tao thấy giá 1 triệu cũng bình thường à. Còn tiền ăn thì mày không phải lo đâu. Tao mới lĩnh lương, đủ để ăn cả tháng này, haha...
Việt chau mày tỏ vẻ khó hiểu rồi đẩy Sơn sang một bên. Anh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, rồi bỗng ánh mắt trợn lên, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc:
- Ui uii
- Sao? Sao? Thấy rồi đúng không mày? Bị hút chưa? - Sơn nhỏ giọng hỏi
- Đẹp trai quá!
Nghe thấy vậy, Sơn tặc lưỡi rồi đánh vào vai Việt:
- Thấy gì không mày?
- Có! Thấy tao đẹp trai! Còn lại chả thấy gì.
Sơn bực bội đẩy Việt sang một bên rồi nói:
- Mày đúng là không có con mắt nghệ thuật! Thôi tránh ra đi! Đi nấu ăn đi. Tối nay đến mày đó!
Cả bữa ăn hôm đó, Việt để ý Sơn cứ chốc chốc lại nhìn lên chiếc gương treo tường. Thấy lạ, Việt bỏ bát cơm xuống hỏi:
- Sao mày cứ nhìn về hướng cái gương thế? Có gì à?
Miệng vẫn nhai cơm, mắt nhìn chiếc gương, Sơn khẽ lắc đầu, anh nói:
- Không mày! Chỉ là tao thấy nó có gì đó hấp dẫn lắm! Nó dường như thuộc về tao đó mày!
- Thôi ăn xong rồi rửa bát đi bố! Thuộc cái bờ luộc tuộc á. Ngắm ít thôi có ngày khéo mày bị lôi vào đó đó!
Nghe vậy, Sơn quay sang đánh Việt một cái:
- Vớ va vớ vẩn! Lôi mày á!
Màn đêm buông xuống, cả xóm trọ chìm ngập trong màn đêm tĩnh mịch. Thi thoảng vang lên tiếng động cơ xe máy của ai đó đi làm về, rồi lại im bặt.
Sơn đang nằm ngủ thì bỗng cảm thấy lành lạnh, anh với lấy cái chăn để đắp thì bỗng giật thót mình khi nắm phải bàn tay của một ai đó. Anh vội quay sang thì thở phào khi đó là tay của Việt. Sơn lấy chăn đắp và tiếp tục chìm trong giấc ngủ. Bỗng bên tai anh vang lên tiếng khóc thút thít của một đứa bé gái. Sơn ngẫm nghĩ chắc là bên hàng xóm vọng sang. Nhưng một lúc sau, bỗng anh giật mình.
- Không đúng! Những người thuê trọ ở đây hầu như toàn là sinh viên. Có cả mấy gia đình nhưng họ đều ở đầu dãy trọ. Vậy làm sao tiếng khóc vọng tới đây được?
Nghĩ đến đó da gà anh nổi lên từng cục bởi tiếng khóc nghe y hệt phát ra từ bên trong căn phòng này. Không dám mở điện, anh nhắm chặt mắt lại, lay lay người Việt, vội vã gọi:
- Ê... Việt... Việt... mày ơi!
- Cái gì vậy? - Việt nhăn nhó, mơ màng nói.
Sơn nhỏ giọng:
- Mày có nghe thấy tiếng khóc không?
- Không mày! Làm gì nghe thấy tiếng gì đâu? Mày mơ ngủ à?
Đến lúc đó tiếng khóc bỗng dưng im bặt. Sơn lẩm bẩm:
- Rõ ràng vừa rồi tao nghe thấy mà? Hình như từ phòng mình phát ra á.
- Chắc do mày mơ ngủ hoặc là nhà bên cạnh có trẻ con lên chơi, ban đêm nó quấy nó khóc thôi. Có thể là do mày viết truyện ma nhiều nên ảo đó. Ngủ đi!
Sơn nghe vậy cũng thở dài, hy vọng là mình nghe nhầm. Anh lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Một giờ sáng...
- Hihihihi... hihihi
Lại một lần nữa, Sơn giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng cười của một đứa bé vang lên.
- Aaaa
Cùng lúc đó ánh mắt của Sơn pha phải xuống dưới chân giường. Sơn nhìn thấy có một bóng dáng nhỏ bé đang đứng dưới đó. Anh vội bật dậy hét toáng lên. Việt cũng vì thế mà giật mình tỉnh dậy. Anh nhìn Sơn bằng ánh mắt viên đạn, bực bội nói:
- Mày không để ai ngủ sao?
- Có... có người ở trong phòng mình.
Nghe vậy, sắc mặt Việt từ trạng thái bực bội chuyển sang hoang mang, anh hỏi lại:
- Mày nói gì cơ?
- Có... có một đứa bé đang ở sau lưng mày kìa.
- Má!
Việt hét toáng lên rồi nhảy xuống giường, vội chạy ra bật điện. Anh nhìn xung quanh nhưng thoạt nhiên không có ai hết, chỉ có mỗi Sơn đang ôm mặt, run rẩy. Việt tiến tới vỗ vai Sơn:
- Mày bị gì vậy? Làm gì có ai đâu chứ?
Sơn ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, lắp nắp nói:
- Ta. . o... tao vừa nghe thấy tiếng cười của một đứa bé. Rồi... rồi thấy nó đứng ở dưới chân giường, sau đó thấy nó đứng ngay sau lưng mày mà?
- Thế mày có thấy rõ mặt nó không?
Sơn lắc đầu:
- Không! Thấy có cái bóng đen nhỏ nhỏ à.
Nghe Sơn nói vậy, Việt thở dài rồi vỗ vai trấn tĩnh Sơn. Anh chỉ tay về cái móc quần áo dưới chân giường, từ tốn giải thích:
- Thấy gì không? Quần áo đó! Là quần áo. Tao nghĩ mày nhìn nhầm rồi đấy! Chứ làm gì có đứa bé nào!
- Vậy... vậy tại sao tao thấy bóng đó đứng sau lưng mày?
Việt nhún vai đáp:
- Có thể do trong bóng tối, mày sinh ra ảo giác thôi. Thi thoảng tao cũng bị vậy mà! Nên thôi đi ngủ đi mày. Mai còn đi học nữa! Không sao đâu!
Cả hai nằm xuống và tiếp tục giấc ngủ của mình. Một tiếng sau, Việt đã ngáy khò khò nhưng Sơn vẫn cứ không tài nào ngủ nổi. Anh cứ vậy thức cho tới sáng.
Sáng hôm sau, Sơn lết thân xác mệt mỏi cùng với đôi mắt gấu trúc đến lớp. Anh nắm cặp sách xuống bàn rồi nằm gục xuống. Lâm thấy vậy, tiến tới hỏi Việt:
- Ê! Sao trông nó mệt mỏi thế? Đêm qua nó thức làm bài à? Hay chúng mày làm gì nhau à, haha?
Việt đấm nhẹ Lâm một cái, đáp:
- Làm cái đầu mày á! Hôm qua nó kêu nghe thấy tiếng khóc, rồi tiếng cười, xong lại nhìn thấy bóng đen. Nên chắc sợ quá không dám ngủ đó mà.
Lâm nghe vậy, trợn mắt kinh ngạc. Đoạn anh kéo tay Sơn ra một góc rồi thì thầm:
- Hay là chỗ chúng mày ở có...
- Có cái đầu mày á. Bọn tao ở mấy tháng rồi có sao đâu! Hơn nữa khi thuê phòng, bọn tao cũng cúng bái rồi. Nên không có chuyện đó đâu. Mà hình như dạo này nó đang tập trung sáng tác bộ truyện gì á. Nên chắc căng thẳng quá, sinh ra ảo giác thôi.
Lâm gật gù, đoạn lại lắc đầu:
- Chắc gì chúng mày cúng bái đã xong. Tao nghĩ nên gọi thầy về...
- Thầy cái bờ lầy bầy á. Thôi vào lớp rồi. Về chỗ học đi mày.
Mặc kệ giáo viên giảng bài, Sơn vẫn nằm ngủ li bì. Đang say mê chìm trong cơn mơ, bỗng anh lại nghe thấy bên tai có tiếng khóc thút thít. Sơn bắt đầu cảm thấy hơi rờn rợn, anh nghiêng đầu, hi hí mở mắt ra thì thấy My đang úp mặt xuống bàn khóc lóc. Thấy thế, Sơn cố gắng ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi:
- Sao mày khóc vậy My?
My vẫn không nói gì. Như hiểu ý, Sơn ghé sát tai My nói nhỏ:
- Có gì thì tí nữa tan học qua phòng tao nói nha!
Giáo viên tắt máy chiếu, cô nói:
- Buổi học hôm nay đến đây là kết thúc! Các em có thể ra về.
Đến lúc này, Sơn mới thức giấc, anh vươn vai, xoay xoay cái đầu rồi thu dọn sách vở trên bàn, mỉm cười cảm thán một câu:
- Hơi... Hờiiii... Ngủ ngon quá!
Đoạn anh quay sang thì không thấy My đâu. Anh tiến tới chỗ Việt hỏi:
- Mày biết vì sao hôm nay con My nó khóc không á?
Việt lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Về đến phòng trọ, Sơn nằm vật ra giường:
- Mệt mỏi quá đi!
Việt vừa thay đồ, vừa quay sang bĩu môi với Sơn:
- Bố tổ! Mày ngủ cả buổi mà còn kêu mệt?
Sơn lôi điện thoại ra nghịch, rồi hỏi:
- Mà bài hôm nay thế nào đó? Cho tao mượn vở mày với.
Việt gật đầu, lấy vở ra vất xuống giường. Sơn mở ra, bỗng anh chau mày:
- Sao bài hôm trước? Bài hôm nay đâu?
- Tao có chép đâu mà có! Mệt mỏi bỏ mẹ ra!
Việt lườm Sơn, lẩm bẩm:
- Học chả hành!
Cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên. Sơn đi ra mở cửa thì thấy trước mặt là My cùng với đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.
- Nó đá tao rồi chúng mày ơi, huhu
My ngồi trên giường, khóc lóc. Việt lắc đầu, khẽ nhếch miệng:
- Tao biết ngay mà. Lúc mày yêu nó thì tao đã bảo rồi. Thằng chó đấy chẳng tốt đẹp gì đâu!
My xìu mặt, nói trong nước mắt:
- Nhưng lúc ấy anh ấy yêu tao thật lòng mà. Anh ấy quan tâm tao lắm rồi hứa hẹn đủ điều. Chẳng qua là tại tao dạo này học nhiều không quan tâm tới anh...
Việt chắp tay lại My, anh bực bội giải thích:
- Thôi xin mày! Giờ này mà mày còn bao biện cho nó nữa. Tao thấy mày tốt lắm luôn á. Không đòi hỏi nó gì cả, luôn giúp nó mọi việc chẳng bao giờ kể công. Còn thằng đấy nhìn mặt là biết đểu cáng. Mày tỉnh lại đi!
Sơn gật đầu đồng tình:
- Đúng rồi đó! Thằng đấy không xứng với mày đâu!
- Nhưng... kỉ niệm tuyệt vời của bọn tao... huhu... huhu... thiếu anh ấy, giờ tao biết sống sao đây?
Sơn lắc mạnh người My, chỉ thiếu điều muốn tát cho cô nàng tỉnh ngộ:
- Vãi cả! Mày bị con đĩ tình yêu nó ăn thịt rồi. Tỉnh lại đi!
Sơn nắm tay an ủi My:
- Không có thằng này thì có thằng khác. Hơn nữa thằng đấy nó không xứng với mày đâu, My ạ! Mày nên buông bỏ nó đi! Nó chả đau khổ gì khi bỏ mày đâu!
My nhìn hai người bạn thân trước mặt bằng ánh mắt ầng ậc nước. Bỗng cô nhìn thấy tấm gương trước mặt, chầm chậm tiến tới nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Sơn tiến tới vỗ vai hỏi:
- Sao mày? Tao mới mua ở tiệm đồ cũ hôm qua đấy! Thấy sao?
My nhoẻn mỉm cười:
- Thấy vui!