Một bầu không khí nặng nề bao trùm toàn bộ căn nhà. Không gian yên tĩnh đến gai người chỉ còn tiếng xì xầm nhẩm chú của thầy Mãn. Việt xoa hai bắp tay, ánh mắt chăm chú nhìn thầy Mãn, miệng nói nhỏ với Sơn:
- Sao càng ngày tao lại càng thấy lạnh vậy? Không lẽ nó tới rồi sao?
Sơn lắc đầu ngỏ ý không biết. Đoạn anh nói nhỏ vào tai Việt:
- Mày thấy thầy có gì đó là lạ không á?
Việt gật đầu:
- Có. Tao thấy cứ sao sao á? Nhưng chúng ta cũng không phải thầy pháp hay gì. Nên thấy lạ là đúng rồi.
Sơn gật đầu cho qua chuyện. Sau đó cả hai lại tiếp tục im lặng đợi chờ.
Thời gian cứ vậy chầm chầm trôi qua, chẳng mấy chốc khoảnh khắc mong chờ đã tới. Thầy Mãn mở mắt, lập tức tháo bỏ tấm bùa dán trên chiếc gương. Sau đó niệm chú, cảnh tượng tiếp theo khiến Sơn và việt há hốc miệng kinh ngạc. Một làn khói đỏ bay từ chiếc gương ra. Sau đó theo đường dẫn mà phóng thẳng ra ngoài sân. Thầy Mãn nhếch miệng cười, tay cầm thanh kiếm gỗ chạy ra bên ngoài. Đứng trước làn khói đỏ đang bay lơ lửng giữa không trung, thầy quay lại lớn tiếng nói vọng vào trong nhà:
- Không được ra bên ngoài!
Sơn và Việt nghe vậy, chỉ biết ngồi im lặng quan sát tình hình. Lại một lần nữa cả hai phải trợn mắt kinh ngạc khi trước mặt họ là một cảnh tượng chỉ có trong phim ảnh. Làn khói đỏ dần hóa thành hình dạng của một đứa bé. Bầu trời bắt đầu đổ những trận giông tố, từng đợt âm phong kéo tới ầm ầm kèm theo đó là tiếng cười khanh khác của nó.
- Hahahaha...
Thầy Mãn đứng oai phong trước gió, tay giơ thanh kiếm gỗ về phía con quỷ, thầy quát:
- Chết rồi còn không chịu đi đầu thai mà dám ở đây để lộng hành? Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo.
Thầy Mãn vừa dứt lời cũng là lúc trên bầu trời lóe lên một tia sét, sau đó là từng tiếng sấm đì đùng vang vọng khắp bốn bề. Thầy Mãn hô to:
- Tạo trận!
Ngay lúc đó, người phụ nữ chạy tới, tay quyết ấn, miệng nhẩm trú:
- Âm hồn lạc lối
Quỷ binh bốn bề
Mau mau nghe lệnh
Khai!
Nói đoạn, cô ta ném một lá bùa xuống đất, từng tiếng nổ bắt đầu vang lên khắp bốn phía. Xung quanh con quỷ bỗng có một vòng tròn màu đen bao vây. Nó tựa như một sợi dây trói chặt nó lại. Xung quanh bốn bề bắt đầu xuất hiện từng luồng khói đen đặc nhắm đến con quỷ mà tấn công. Sơn và Việt ngồi trong nhà phải vội bịt tai lại vì tiếng hét kinh hoàng của con quỷ lẫn các âm binh. Còn có tiếng đao kiếm khuấy động của màn đêm.
- Hahahaha... Để xem ngươi chạy đi đâu. Hôm nay ngươi chết chắc rồi. Một con quỷ yếu ớt như ngươi thì làm sao có thể chống lại đội quân của ta chứ!
Con quỷ nhi vận quỷ khí phá tan vòng tròn màu đen. Nhưng nó vẫn không thể di chuyển được bởi ở xung quanh chỗ nó đứng đã bị thầy Mãn tạo trận. Bây giờ nó như bị nhốt trong một cái lồng. Còn lũ âm binh, vong hồn cứ vậy chui vào tấn công tới tấp. Đám âm binh quá đông khiến con quỷ ngày một trở nên yếu dần. Thấy vậy ai nấy đều lộ rõ vẻ vui mừng. Chỉ riêng Sơn, anh cảm thấy có gì đó nhói lên trong lòng. Tiếng khóc của con quỷ nghe đến đau lòng, Sơn bịt tai, nhắm chặt mắt vì không dám chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
Thấy mọi chuyện có vẻ ổn, Thầy Mãn nhiệm trú. Đám âm binh cũng dần biến mất. Không gian dần trở nên im ắng, dưới mặt đất là thân thể một đứa bé đang nằm co quắp, toàn thân đầy những vết trầy xước. Nó bám chặt tay vào đất và cố gắng bò ra khỏi nơi đây. Thầy Mãn thấy thế liền phá lên cười:
- Hahaha... một con quỷ nhi yếu đuối mà cũng dám đối đầu với ta sao?
Việt đang vô cùng phấn kích trước những gì chứng kiến. Anh vội quay sang bảo với Sơn:
- Nhìn kìa mày ơi. Con quỷ sắp bị tiêu diệt kìa.
Sơn vội mở mắt ra, thấy con quỷ đang khó khăn bò trên mặt đất, lòng anh nhói lên. Anh chạy vội ra sân, tiến gần thầy Mãn anh hỏi:
- Bắt buộc phải tiêu diệt nó sao?
Thầy Mãn chau mày rồi gật đầu:
- Phải đó! Nó đã hại chết bao nhiêu mạng người. Ngày hôm nay ta nhất định sẽ thay trời hành đạo.
Con quỷ quay đầu nhìn thẳng vào Sơn bằng ánh mắt đau đớn, khẩn khoản, nó mở miệng mấp máy nói:
- Bố... mẹ...
Sơn như ngộ ra điều gì, anh giơ tay hét lớn:
- Đừng!
Anh vừa dứt câu cũng là lúc lá bùa trong tay thầy Mãn lao về phía con con quỷ. Một tiếng nổ vang lên, kéo theo đó là tiếng la hét thất thanh của con quỷ nhi. Sau đó mọi thứ im bặt, Sơn trợn tròn mắt, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời. Anh như chết lặng đi. Tiếng sấm đì đùng vang lên, sau đó là từng hạt mưa tí tách bắt đầu rơi xuống. Thầy Mãn tiến tới kéo Sơn vào trong nhà. Ngồi xuống ghế, thầy Mãn thở dài rồi ho lên sặc sụa. Người phụ nữ thấy thế liền tới hỏi han, nhưng thầy chỉ xua tay, lắc đầu ngỏ ý không sao. Một lúc sau thầy nói:
- Vậy là chúng ta đã diệt trừ được con quỷ.
Nghe vậy, Việt lộ rõ vẻ vui mừng, anh thốt lên:
- Tuyệt quá rồi ạ. Chúng con đội ơn thầy ạ.
Đoạn anh lôi trong ví ra một vài tờ tiền, ái ngại đưa ra cho thầy Mãn:
- Bọn con là sinh viên nghèo, không có bao nhiêu nên...
- Không cần đâu! Gặp được các cậu e cũng là cái duyên giữa chúng ta! Thấy khó thì ta giúp.
Nghe thấy thế, Việt liền cảm ơn rối rít. Thẫn thờ một lúc, đến bây giờ Sơn mới lên tiếng:
- Thưa thầy, con quỷ đó sẽ mãi mãi không thể đầu thai sao ạ? Con thấy nó như có uẩn...
- Chẳng thế thì sao à? Nó đáng bị như vậy. Chẳng có uẩn khúc gì ở đây cả! Ngươi đang bị nó thao túng đó. Hãy tỉnh táo lại đi! Bộ ngươi không nhớ mấy lần suýt mất mạng vì nó sao? - Thầy Mãn gằn giọng đáp
Việt thấy thế vội kéo Sơn đứng dậy, nói nhỏ:
- Mày bị sao vậy?
Nói đoạn anh thấy trời cũng tạnh mưa nên xin phép thầy rồi ra về. Tiễn hai người ra cổng, thầy Mãn khẽ mỉm cười. Đoạn quay lại, dừng ở giữa sân, ông ta cúi xuống nhặt lấy một lá bùa rồi cười phá lên.
Về đến phòng trọ, Việt nằm vật ra giường, ngáp ngắn ngáp dài:
- Thầy Mãn tuyệt vời quá! May mà có thầy không thì chúng ta chết chắc rồi! Đã thế thầy còn không lấy tiền nữa. Đúng là vị cứu tinh của chúng ta mà. Từ giờ có thể ngủ ngon rồi!
Thấy Sơn im lặng, Việt ngồi dậy thì thấy Sơn đang ngôi im, không nói năng. Thấy thế, Sơn có chút hoảng hốt. Anh vỗ nhẹ vai:
- Sơn... Sơn ơi... Là...
- Là tao!
Nghe vậy, Việt mới thở phào nhẹ nhõm:
- Mẹ mày! Làm tao tưởng mày bị ma nhập không đó! Mà sao mày buồn vậy?Diệt được con quỷ rồi phải vui lên chứ mày?
Sơn ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Mày có nghĩ con quỷ đó có uẩn khúc gì không? Chứ mày nghĩ xem, một cô bé vậy sao có thể thành quỷ được chứ?
- Mày thôi đi! Thầy Mãn nói đúng đó. Mày đang bị con quỷ kia thai túng rồi đó. Ngủ đi mày! Mấy ngày nay tao quá mệt mỏi rồi. - Nghe Sơn nói xong, Việt bực bội đáp rồi nằm xuống giường đi ngủ.
Ánh đèn phòng tắt đi, Sơn nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được. Nghĩ đến những giấc mơ mấy ngày trước, anh lại càng nghĩ rằng chắc hẳn con quỷ đang muốn nói với anh điều gì đó. Anh chắc chắn quá khứ cô bé đã phải trải qua những sự việc không mấy tốt đẹp. Nghĩ vậy anh lại càng cảm thấy thương cô bé hơn. Nhớ lại những sự việc trong giấc mơ, khóe mắt anh cay cay. Anh hiểu được sự tủi thân của cô bé, bởi lẽ hồi nhỏ anh cũng đã từng trải qua. Sơn có một người anh trai, nhưng bố mẹ anh luôn dành nhiều thời gian để quan tâm tới anh trai hơn là Sơn. Sơn hiểu được điều đó, nhưng anh không dám đòi hỏi bố mẹ bất cứ điều gì, luôn phải âm thầm chịu đựng một mình. Có những đêm anh tủi thân đến mức phải khóc lặng lẽ một mình trong đêm. Nghĩ lại khoảng thời gian ngày xưa khiến Sơn chỉ biết cười buồn. Nhắm mắt lại, anh chìm dần vào giấc ngủ và mong ước được nhìn thấy cô bé đó thêm một lần nữa.
Cùng lúc đó, bên trong căn nhà của thầy Mãn vang lên tiếng xì xầm to nhỏ:
- Thầy không sợ sao? Nguy hiểm lắm đó ạ! - Người phụ nữ nhìn thầy Mãn đang mài con dao, run rẩy hỏi
Thầy Mãn cười khà khà, nhìn lên mấy cái bình trong góc phòng rồi nói:
- Hahaha... Mãn ta đây chưa hề sợ bất cứ việc gì.